Đọc truyện Full

Chương 33: C33: Chương 33

Đây là sàn diễn của cặp phu phu đoạt tiền, chào giá khắp trời, tuyệt không hoàn lại.

Bình thường nếu Bắc Kinh xảy ra chuyện thì tìm Chu Huy, Tây Bắc xảy ra chuyện mới tìm Sở Hà. Cộng thêm địa vị của hai người này khá đặc biệt, không phải chuyện lớn thì không được tìm họ — Nếu vòng bảo vệ của thủ đô vốn đặc biệt và nhạy cảm, hở chút là kêu Chu lão đại xách đồ đi trấn thì Phượng Hoàng minh vương giống như một linh vật, động đất chưa tới cấp tám thì đừng hòng gọi được hắn ra.

Đương nhiên, thỉnh thoảng Phượng Hoàng minh vương cũng sẽ phục vụ về mặt tâm linh và đức tin cho các nhà lãnh đạo của CPPCC(1), cụ thể là mở cửa ban công để người ta vào quỳ lạy thắp nhang, khóc rống sám hối cho lỗi lầm của mình, mức độ từ lớn tới nhỏ, chính sách không phù hợp (có thể) di họa trăm năm, cho tới con bồ thứ n của cháu trai thứ sáu của con thứ tư của bà vợ thứ tám lại mang bầu nữa rồi, và còn nhiều nhiều thứ khác nữa.

(1) Viết tắt bằng tiếng Anh của cụm Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc.

Thỉnh thoảng tổ trưởng Phượng Tứ tới làm việc cũng đáp hai câu, ví dụ như: “Muốn cản động đất thì bảo ủy ban cải cách và phát triển giảm giá dầu đi?”, “Để không bị tai nạn hàng không thì kêu ủy ban cải cách và phát triển giảm giá dầu đi.”, còn có “Mang thai thì sinh thôi, có gì đâu, nhưng mà phải nhớ cân bằng giới tính cho trẻ sơ sinh của cả nước nha.”

Nhóm người lãnh đạo này không biết Phượng Tứ đã (đơn phương) xé hợp đồng với thiên đạo, bởi vậy những lời Phượng Hoàng minh vương nói ra chính là chỉ thị của đức Phật tối cao, giá dầu không biết đã được giảm xuống bao nhiêu lần rồi.

Bởi vậy có thể nhìn thấy, chuyện Bắc Kinh có người chết là không hề liên quan tới Sở Hà, ngay cả hồ sơ trên bàn Vu Tĩnh Trung hắn cũng không có. Nếu không nể mặt đại lão của quân ủy gọi điện một tiếng, nói rất nghiêm trọng thì Vu phó đã tiện tay phái một tổ viên đi xem, cũng kết luôn chuyện này.

Kết quả Vu phó bịt lỗ mũi, kéo Sở Hà tới hiện trường xem, nhưng tình huống không phải như hắn được biết.

Đầu tiên, hiện trường vụ án không phải trụ sở của quân ủy, mà là nhà cháu trai của một quan chức cấp cao — Một khu biệt thư ở Triều Dương. Thứ hai, người chết không phải người nhà của vị quan này, mà là tình một đêm của cháu đích tôn nhà này, tối hôm qua kiếm ở quán bar mang về.

Thực tế thì rất khó coi. Nếu tình một đêm của thiếu gia chết, tối đa là viện cớ quen thuộc xem là trường hợp đặc biệt, tùy tiện lấy lý do bệnh tim tái phát để che giấu tránh gièm pha, người biết chuyện này cũng không vượt quá năm người.

Nhưng hỏng bét là ông già hôm nay hăng hái muốn đi thăm cháu đích tôn — Có người nói ông xuất thân là lính trinh sát, hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn không ở nhà nghỉ hưu, hiển nhiên vẫn chưa quên ngón nghề năm xưa, kết quả đến không báo trước, điều tra ra được trên giường cháu trai có một người chết.

Ông già bị kích động xém nữa không qua khỏi, đứng trên lầu một có mười mấy người trong dòng họ, vị cháu đích tôn kia trông cũng sợ không ít, đứng ngồi không yên đi tới đi lui.

Vu Tĩnh Trung nghe từ đầu tới cuối, tức giận nói, “Có một chuyện hư hỏng nhỏ xíu, cũng gọi hai tổ trưởng tới đây?”

Con trai trưởng của ông già họ Liêu, bây giờ là phó bộ trưởng thực quyền ở một bộ phận nào đó của quốc gia, bình thường trên TV cũng rất nhã nhặn phong độ, bây giờ gấp gáp tới mặt đỏ bừng, “Không không không, ông già bảo tổ trưởng Chu tới là để xem một cái thôi, dù sao người chết cũng rất kì lạ…” Trong lòng phó bộ trưởng Liêu nghĩ, tổ trưởng tổ bốn là do cậu tự mang tới, không có chuyện gì ai muốn chọc vô chồng trước của đồ ba gai thà thành ma kia đâu, người ta một giây trước còn mang dung mạo đẹp đẽ đi phổ độ chúng sinh, một giây sau đã cầm đao đánh thành ma rồi!

Vu Tĩnh Trung lại nghĩ tám trên mười là hồng tam đại này chơi người ta tới chết, không biết trúng gió gì mà mình phải ở đây hốt giùm. Hắn rất ghét mấy chuyện này, căn bản chẳng muốn nghe giải thích nhảm nhí, xoay đầu bỏ đi, “Muốn nhặt xác thì nhặt xác, muốn báo cảnh sát thì báo cảnh sát, đừng có lãng phí tài nguyên đặc biệt của quốc gia, tôi về nhất định sẽ phái tổ viên qua an ủi tâm trạng của các người.”

Sở Hà luôn vô cùng ôn hòa đối với công việc không nằm trong phận sự của mình, nghe vậy thì cũng không dị nghị đi theo Vu Tĩnh Trung ra ngoài, nhưng mới bước hai bước đã bị phó bộ trưởng Liêu cản lại, “Chờ đã, chờ đã! Người không phải do chúng tôi hại chết! Chuyện này không thể báo cảnh sát được, thi thể bây giờ vẫn còn —”

Vu Tĩnh Trung hôm nay vốn là ổ lửa, gần như là không có sự kiên nhẫn, lại thấy vẻ mặt phó bộ trưởng Liêu gấp tới đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc nói thật, “— Thi thể bây giờ vẫn còn nhảy cóc!”

Vu Tĩnh Trung sửng sốt, xoay đầu lại thấy Sở Hà ngẩng đầu nhìn lên trên.

Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm!

Trên đầu bọn họ đang vang lên tiếng quỷ đạp đất.

“Khiêu (nhảy) thi thôi, còn tưởng là cái gì.”

Mọi người chuyển ánh nhìn, chỉ thấy Chu Huy đẩy cửa, tự nhiên đi vào.

Người này thích làm soái ca diễn riết thành quen, y như không ăn diện một bữa là chết vậy. Cùng một bộ vest đen, Sở Hà mặc thì mang cảm giác tinh tế cấm dục, hắn mặc thì hormone x bùng nổ tán loạn; nếu Chu Huy là một bông hoa chắc chắn sẽ đi cắn nát tất cả bông hoa khác có mặt trên đời, sau đó bắt con ong tên Sở Hà lại, nhai nuốt ngấu nghiến mới chịu.

“Khiêu thi là chuyện nhỏ, các người tới đơn vị 547 báo một tiếng, vào hàng ngũ, khoảng nửa tháng sau thì nhiệm vụ cũng xong.” Chu Huy ung dung nói, “Trong lúc đó thì phải phong tỏa khu này lại, người sống và động vật ai cũng không được vào, phái một cảnh sát quân sự mang súng tới canh là được — Vợ trước, chỗ đó nguy hiểm đừng đứng đó, qua đây anh ôm.”

Chu Huy giơ tay ra nhưng Sở Hà không nhúc nhích.

Phó bộ trưởng Liêu như gặp được cứu tinh, vẻ mặt cầu xin hận không thể chạy tới ôm chân Chu Huy, “Tổ trưởng Chu! Chúng tôi không có thời gian đến chỗ đặc biệt để xếp hàng! Nếu chuyện này bị lộ thì nhà chúng tôi coi như xong rồi, tổ đặc biệt của các anh cũng đâu muốn phe phái của quân ủy bị chấn động đúng không, bộ an ninh quốc gia của các anh vừa mới náo động một phen…”

Chu Huy mặc kệ, vẫn giơ tay về phía Sở Hà, mỉm cười gật đầu.

Ánh mắt của hắn rất sâu, lông mày cao, mũi thẳng, ngũ quan rất rõ ràng. Gương mặt anh tuấn này đến một mức nhất định sẽ trông có chút tà tính, đặc biệt là khi cười, sẽ khiến người ta có cảm giác áp bức mạnh mẽ, lạnh như băng.

“Qua đây.” Hắn nói, “Đừng đứng đó.”

Sở Hà im lặng chốc lát, cũng đi lại, bị Chu Huy nắm cổ tay kéo qua.

Hắn đè lên mạch đập của Sở Hà, “Ồ” một tiếng, nghe không ra là vui hay không vui. Cứ thế nắm luôn không buông, chuyển hướng về phía phó bộ trưởng Liêu, lười biếng cười nói, “Cái gì cũng có quá trình, chuyện để xử lý quá nhiều chúng tôi cũng đâu còn cách khác — Ăn cơm của nhà nước, chúng tôi cũng là thân bất do kỷ thôi.”

Âm thanh trên đầu càng lúc càng to, thậm chí đèn treo cũng lung lay, có bụi rơi xuống.

Mấy đứa cháu có hiếu đều luống cuống, muốn kéo ông già rút lui, còn có mấy người nhát gan đang ở trong góc run cầm cập.

“Dễ bàn, dễ bàn thôi.” Phó bộ trưởng Liêu không hổ danh là được giới quan lại mài dũa, dưới tình huống khẩn cấp mà vẫn nghe ra nhã ý bên trong, lập tức nói, “Chúng ta có thể bỏ qua quá trình này, lấy danh nghĩa tổ trưởng đứng ra cam kết giải quyết chuyện riêng, gặp phiền phức thì Vu phó cũng tự trình diện chỉ đạo chút xíu, sau đó tất nhiên cũng có chút tấm lòng…”

Chu Huy bịt mũi nói, “Đừng nói đùa, vợ trước của tôi không thu tiền, ông quỳ trước hắn rồi cúng nhang ba tháng thì chắc còn được.”

Phó bộ trưởng Liêu cự lại, “Tâm ý đã đưa sao có thể trả lại được? Nếu tổ trưởng tổ bốn không thích cái này, đưa cho Chu lão đại thì cũng vậy thôi mà! Anh xem con số này thế nào?” Nói xong giơ năm ngón tay lên.

Vu Tĩnh Trung đứng bên kia giật giật khóe miệng, Chu Huy lại bình thản nói, “Không không không, không giống, sao mà giống được, ông đi đốt nhang hợp lý hơn.”

Phó bộ trưởng Liêu giơ bảy ngón, “Xin lỗi, lúc nãy lo quá nên nhầm, cái này thì…”

“Mua nhang thì mua loại cao cấp xíu.” Chu Huy ôn hòa nói, “Mua nhang rẻ hít vào chóng mặt lắm, nhang Lão Sơn cũng không tệ.”

Vu phó che mắt lại, quả thật không muốn nhìn. Phó bộ trưởng Liêu cắn môi, đại khái bị tiếng động trên lầu thúc giục không kịp lựa chọn, gấp đến độ giơ một ngón tay, “Số này! Làm được chuyện thì tăng gấp đôi! Chỉ cần giải quyết trước trời tối là được!”

Chu Huy rốt cuộc cũng thấy động lòng một chút, thâm tình quay qua Sở Hà, chân thành hỏi, “Vợ trước, em thấy số này có đủ làm của hồi môn không?”

Sở Hà im lặng, Chu Huy lập tức bổ sung, “Của hồi môn thôi, chưa tính sính lễ.”

Mọi người trông mong nhìn Sở Hà, ánh mắt nóng như nắng gắt mùa hè, nếu dưới đất có một trái trứng gà, chắc hẳn đã bị nấu chín luôn rồi.

Mọi người nhìn Sở Hà chằm chằm một hồi, rốt cuộc cũng lên tiếng, “Hai triệu.”

Không đợi Vu phó phản ứng, hắn đã thêm một câu, “Mỗi người hai triệu… tính luôn Vu phó.”

.

Dưới sự hướng dẫn của cha con nhà họ Liêu, Vu phó đi lên lầu, xoay đầu nghiến răng nghiến lợi với Chu Huy, “Anh ăn chặn cũng giỏi quá ha, khai mau, trước đây đã ăn bằng cách này bao nhiêu tiền rồi?! Một khiêu thi thôi mà lấy sáu triệu, cũng quá tha.m nhũng rồi!”

Chu Huy lập tức kêu oan, “Có phải tôi muốn đâu, là bọn họ tự nguyên hiến tế tiền nhang đèn cho minh vương điện hạ mà!” Ngay sau đó hắn thấp giọng hỏi Sở Hà, “Em yêu, rốt cuộc em cũng biết tầm quan trọng của kinh tế rồi đúng không, nhưng mà không cần làm người lạnh lùng cao quý nữa hả? Anh nhớ trước đây em muốn ăn kem cũng là lấy tiền của anh.”

“…” Sở Hà nói, “Giờ sửa lại mặc định nhân vật cũng không tính là trễ.”

Nhóm người đi lên lầu, cửa phòng ngủ được làm bằng gỗ cây đào, quá chắc chắn nên vẫn chưa bị phá, nhưng cũng sắp rồi. Trên tường hai bên đã nứt thành nhiều đường, tiếp tục run ầm ầm, vôi bên trong rơi xuống.

“Chính là chỗ này.” Phó bộ trưởng Liêu đứng ở cuối hành lang, sắc mặt như màu đất, căn bản không có dũng khí tiến tới, “Đều là do chó con nhà tôi không giữ mình trong sạch, cứ đi lung tung mang mấy đứa không đứng đắn về nhà, kết quả làm ra chuyện như vầy… Liêu Lượng! Quay lại đây!”

Cháu đích tôn Liêu Lượng đại khái cũng trải qua một buổi tối tiêu hồn, trên quần áo còn dính son phấn, nhưng sắc mặt mang vẻ bất an, “Con mở cửa cho họ…”

“Đi ra đây!” Phó bộ trưởng Liêu thương con mà sốt ruột, một tay bắt con trai duy nhất kéo về.

Chu Huy vẫn còn đang bận giáo dục vợ trước, “Đàn ông quan trọng là khả năng kinh tế, trong giới tự nhiên đều thế, phải trở thành giống đực mạnh nhất mới lấy được lòng con cái, phải bảo đảm được sào huyệt của mình an toàn và đầy đủ lương thực, mới có thể để con cái mang thai… Cho nên mấy năm nay anh đã bỏ tiền đi đầu tư bất động sản với thương nghiệp ở nhân giới, tuy rằng tên Phạn La kia trên danh nghĩa có tứ ác đạo, nhưng vốn lưu động của anh chắc chắn không thua hắn…”

Sở Hà có chút phiền muộn, “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự không biết ma tôn có bao nhiêu tiền.”

“Dưới làn sóng cải cách ở thị trường tài chính, kinh tế phát triển ở nhân giới tuyệt đối không chậm hơn ma giới, tuy rằng ma giới có tài nguyên khoáng sản phong phú vượt xa thiên đạo, nhưng nhân giới thì có thị trưởng chứng khoán, mức sinh động và làm việc thì ma giới phải xách dép ở tít mười con phố…”

“Tôi thật sự không biết.” Sở Hà vô cùng bất đắc dĩ, “Có muốn đi hỏi Ma Ha không? Ma Ha chắc là đang ở địa ngục, kêu nó đi lấy đồ có giá trị trong cung điện ma tôn đem về là được.”

Chu Huy có chút động lòng suy nghĩ một lúc, đại khái là đang suy nghĩ lấy đồ giá trị trong cung điện ma tôn với chuyện con trai trở về, cái nào tổn thất cao hơn.

“Bỏ đi.” Hắn cuối cùng đưa ra quyết định, “Sự nghiệp của Đại Mao đang phát triển tốt, không có chuyện gì đừng gọi nó về.”

Tiếng đánh càng ngày càng lớn, càng lúc càng nhiều, tựa như chuẩn bị phá cửa phóng ra ngoài, “Tổ trưởng Chu, khiêu khiêu khiêu khiêu khiêu thi nó —”

Chu Huy tùy tiện phất tay, “Các người đi trước đi, kêu mọi người trong biệt thự đều rời hỏi đây, chỉ cần hai chúng tôi ở lại là được — À, Vu phó cũng ở lại để chỉ đạo làm việc. Đợi xử lý xong thì về.”

Phó bộ trưởng Liêu vội vàng chạy xuống lầu, nhưng Liêu Lượng lại đứng im tại chỗ, “Chờ đã, con cũng không đi.”

“Con làm cái gì vậy, không nghe tổ trưởng Chu nói sao?! Đây là kiếp trước của con tới đòi nợ —”

“Chuyện này do con gây ra, chưa giải quyết được con cũng không thể đi.” Liêu Lượng kiên quyết nói, “Huống chi nếu như con bị khiêu thi giế,t chết dưới mắt tổ trưởng Chu, vậy thì giao dịch lần này cũng không đáng giá sáu triệu, ba nói có đúng không?”

Chu Huy có chút buồn cười, “Nhóc con, cậu đang khích tôi đấy à?”

“Tôi không có ý này, chỉ là muốn chịu trách nhiệm mà mình nên làm.” Liêu Lượng thành khẩn nói, hắn ngẩng cao đầu, trông cũng rất đáng tin cậy, tuy rằng trên mặt vẫn có chút bất an, nhưng không sợ hãi như ba của hắn, “Liêu lụy tới gia gia tôi đã rất lo rồi, tôi muốn giúp giải quyết chuyện này, tốt xấu gì cũng muốn góp một phần sức.”

Ba hắn gấp tới độ muốn mắng, lại bị Sở Hà cắt ngang, nói, “Hắn muốn ở lại thì cho hắn ở, không nghiêm trọng tới vậy đâu.”

Phó bộ trưởng Liêu sửng sốt, Sở Hà lại chẳng nói gì thêm, nói câu này xong thì xoay mặt, khẽ gật đầu với Chu Huy.

Ánh mắt bọn họ nhìn nhau luôn có một thứ gì đó mà người ngoài vĩnh viễn không thể hiểu được, Chu Huy đứng đối diện hiểu ý của hắn, hất cằm lên ý bảo biết rồi.

“Vậy cậu đứng đây chờ đi, đừng làm vướng bận tay chân.” Chu Huy xoay đầu lười biếng nói, “Đi lẹ đi, đợi khiêu thi phá được cửa, đừng trách tôi đòi lấy tiền trước.”

Phó bộ trưởng Liêu đành chịu, chạy xuống dưới lầu, đưa tất cả mọi người rời khỏi biệt thự. Mấy phút sau cả căn nhà chỉ còn lại bốn người đứng trên hành lang, Chu Huy bảo Liêu Lượng lui ra sau, sau đó giơ tay ra che Sở Hà, rầm một tiếng giơ chân phá cửa.

Cánh cửa đụng vào tường bắn ngược lại, Chu Huy giơ chân đỡ.

Nhưng trong phòng ngủ chẳng có gì, tiếng đập rầm rầm quỷ dị cũng biến mất.

Trong phòng là một mảng hỗn độn, đồ đạc nằm lung tung dưới đất không biết cái gì với cái gì, bốn mắt nhìn nhau có chút băn khoăn, một cái bóng ma cũng không thấy.

“Nó… nó ở đây mà.” Liêu Lượng cũng mờ mịt, “Vừa rồi còn có tiếng, hai người cũng nghe thấy mà!”

Chu Huy đi tới bên giường, tặc lưỡi vuốt cằm. Chỉ thấy trên giường có nội y của con gái mang kiểu dáng rất se,xy, còn có đồ chơi để trói, bên cạnh là roi da các loại, không dưới tám cái, ngoài ra còn có nến nhiệt độ thấp, dương v*t giả rồi đồ nông bằng kim loại, có vài món được dán nhãn ghi bằng tiếng Anh, rõ ràng là mua từ nước ngoài về.

“Người anh em.” Chu Huy thật tình nói, “Nếu cậu thật sự chơi chết người ta ở trên giường, chúng tôi không thể chịu trách nhiệm kết thúc công việc, đồn cảnh sát thì ra ngoài quẹo trái, đi xe bus số 11, hai trạm là tới, ngoan đi.”

Liêu Lượng nghiến răng nghiến lợi thề, “Không phải tôi! Tối hôm qua mấy món này chưa hề dùng tới, không tin anh nhìn đi, cái nào cũng rất sạch sẽ!”

Sở Hà thật sự dùng ánh mắt nghiên cứu khoa học để quan sát, bị Chu Huy nhanh tay kéo lại, hất cằm gọi, “Lão Vu, qua đây xem.”

“…” Đau lòng cho Vu Tĩnh Trung, một ông chú vừa trải qua một đêm đả kích còn chưa kịp tỉnh lại, liếc mắt đi kiểm tra mấy thứ gì đó, quả thật tâm trạng không tốt, sững sờ đứng bên giường hồi lâu mới tìm chứng cứ, “Có hai triệu thật chứ?”

Chu Huy tức giận nói, “Lừa anh làm gì! Gọi anh tới coi chứ có kêu xài trên người anh đâu! Cho dù là anh muốn xài thì cũng phải coi tiểu mỹ nhân người ta có hứng không!”

Sắc mặt của Vu Tĩnh Trung trông như đang bị tra tấn, vất vả lắm mới cắn răng căn dặn, “Vậy anh nhớ kỹ lấy hai triệu đó chuyển cho Nhan Lan Ngọc.” Sau đó mang vẻ mặt bị táo bón, cầm cây gậy chạy bằng điện lên, nhìn chằm chằm rất lâu, rồi quan sát một vòng đồ tình thú bằng ánh mắt chuyên nghiệp xem có bị thương tổn gì không, miễn cưỡng gật đầu nói, “Mới.”

“Rất nhiều thứ tôi còn chưa xài tới, tối qua chỉ dùng còng tay gia tăng tình thú thôi, thật đó!” Liêu Lượng quả thật phiền muộn đến muốn phát điên rồi, “Nếu như còng tay cũng có thể làm người ta chết, vậy thì tôi cũng hết nói nổi luôn! Mẹ nó đây là chuyện gì chứ?!”

“Người đó làm thế nào từ người sống mà biến thành khiêu thi?” Vu Tĩnh Trung vừa chà tay lên quần mình vừa hỏi.

“Tôi thề với trời là tôi không biết! Tôi gặp hắn trong quán bar Công Thể, tối hôm qua chúng tôi uống rất nhiều, về nhà làm có một lần là ngủ, sáng nay ông tôi đột nhiên tới thăm, xông thẳng tới phòng tôi gõ cửa, tôi giật mình tỉnh dậy thấy hắn nằm bên cạnh mở to mắt nhìn tôi trừng trừng, mẹ nó sắc mặt của hắn đã trông không giống người còn sống nữa, tôi mới chạm một cái thì hắn đã nhảy cóc…”

“Cậu trốn khỏi phòng, nhốt khiêu thi lại trong phòng ngủ?” Chu Huy hỏi.

“Đúng vậy! Lúc đó tôi cảm thấy hắn không bình thường, còn tưởng là hắn cắn thuốc nữa! Nhưng tôi nghĩ có cắn thuốc đi nữa thì cũng không cần chờ tới sáng mai mới phát bệnh chứ!” Liêu Lượng kích động xắn tay áo lên, trên cánh tay có vết cào, nói với bọn họ, “May mà tôi chạy thoát, nếu không…”

Sở Hà đột nhiên la lên, “Cẩn thận!”

Liêu Lượng sửng sốt, thấy Sở Hà nhào tới kéo hắn qua một bên, ngay sau đó có một cái bóng đen lao vụt từ trên cao xuống, móng nhọn vụt qua tai Chu Huy, trong nháy mắt bức tường phía sau Liêu Lượng đứng lúc nãy xuất hiện bốn vết cào rất sâu!

Liêu Lượng kêu thất thanh, “Khiêu, khiêu thi!”

Bóng đen đáp xuống đất, là một thiếu niên trầ,n trụi, nhưng sắc mặt tái xanh, con ngươi chảy máu, miệng vô thức há to, nước bọt từ răng năng nhỏ giọt xuống đất, trông hoàn toàn không giống một con người.

Móng tay và móng chân của hắn rất dài, đặc biệt là còn cong lại, nhưng sắc nhọn không khác gì lưỡi dao. Lúc Sở Hà lách người né có bị trúng một chút, bên ngón áp út bị sứt miếng da, cậy ra một cái là thấy máu.

“Ss!” Khiêu thi cứng ngắc nhìn chằm chằm bàn tay của Sở Hà, sự khát máu khiến gương mặt trắng bệch của nó nứt ra tạo thành một cười kinh khủng, “Ss—! Ss—!”

Sở Hà che tay lại lui ra sau, giây kế tiếp khiêu thi giống như xẹt điện nhào tới trước mặt hắn!

— Ầm!

Tiếng động lớn là cả căn phòng chấn động, chỉ thấy Chu Huy giơ chân ra đá, khiêu thi giống như đạn pháo bay đến đầu bên kia của căn phòng, dính vào trong tường.

“Mẹ nó.” Chu Huy lạnh lùng nói, cầm tay Sở Hà lên xem.

Khớp xương ngón tay của Sở Hà thon dài, móng tay cắt gọn gàng — Bàn tay này không cần đi so sánh, tùy tiện để lên tay vịn, người ta liếc mắt một cái cũng nhìn thấy vô cùng ưu nhã thon dài. Bàn tay này mà đánh dương cầm thì sẽ rất đẹp, có lẽ chẳng cần làm gì cả, nằm trên giường đan mười ngón tay vào nhau cũng có thể làm người ta thấy kích động, máu nóng chảy toàn thân.

Sở Hà không quan tâm đến chỗ bị trầy, pha trò nói, “Một cước mà được sáu triệu luôn.”

“Đi rửa tay đi.” Chu Huy lạnh lùng nói, “Để bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm.”

Sở Hà đi vào nhà vệ sinh rửa vết thương, Chu Huy và Vu Tĩnh Trung lôi khiêu thi ra khỏi tường, dùng roi tình thú trói lại, lấy còng tay ra còng vào chân giường. Khiêu thi không lâu sau thì tỉnh lại, không ngừng giãy dụa, còng tay liên tục phát ra tiếng kim loại va chạm — May mà đây là còng tay thật, không phải đồ chơi tình thú, khiêu thi có giãy cỡ nào cũng không giãy ra được.

“Giờ, giờ phải làm sao?” Liêu Lượng vừa mới tỉnh lại sau cơn thoát chết, sắc mặt bây giờ còn hơi tái nhợt.

“Tôi đi vệ sinh, lát nữa đem nó về tổ đặc biệt tiến hành kiểm tra thêm một bước.” Chu Huy vỗ tay, hài lòng nói, “Nhớ trả tiền, cà thẻ sẽ thu thêm 2% tiền phí.”

Liêu Lượng lập tức biểu thị không thành vấn đề, chạy đi hỏi Vu Tĩnh Trung số tài khoản. Chu Huy mặc kệ chuyện tiền bạc, phủi phủi tay đi vào nhà vệ sinh, thấy Sở Hà đưa lưng về phía mình, đứng rửa tay.

Hắn rũ mắt quan sát, từ góc này, vai gầy và xư,ơng bướm hiện ra rất rõ, nhưng thân thể thì đứng rất thẳng.

Chu Huy đi tới phía sau hắn, vòng tay qua vai Sở Hà, kiểm tra vết thương trên bàn tay trong dòng nước, chậm rãi hỏi, “Em thấy sao?”

“Kì lạ.”

“Hử — Kì chỗ nào?”

“Từ lúc khiêu thi ra tay để chạy trốn, chỉ trầy có một miếng da, ít nhất phải luyện tập về tốc độ. Với lại khiêu thi chính là người sống bị hút đi dương khí, trong cơ thể chỉ còn lại âm khí, lược bỏ quá trình chết đi, đi thẳng tới bước thi thể mà thành, tôi không cảm thấy họ Liêu kia có thể…” Sở Hà dừng một chút, nhỏ giọng nói, “Chỉ làm một lần mà tạo ra nông nỗi này.”

Chu Huy cười rộ, cầm tay hắn lên giống như thân sĩ, mút vết thương trên ngón áp út. Xúc cảm của đầu lưỡi khiến Sở Hà thấy giống như điện giật, hơi rùng mình, sau đó cố sức dựa vào bồn rửa tay.

“Mỗi lần thấy em bị thương, lòng anh đều như lửa đốt.”

Chu Huy khẽ cười, trong nụ cười mang theo một chút rét lạnh.

“Anh thì không muốn em bị thương dù chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng em thì cả mạng sống cũng không cần, muốn đưa cho Ma Ha, bị anh cản lại thì vẫn hận anh đến giờ.”

Hắn liếm lên đốt ngón tay áp út của Sở Hà, răng nsnh sắc nhọn khiến dây thần kinh vừa kí,ch thích vừa đau đớn.

Sở Hà vô thức muốn rút tay về, nhưng Chu Huy lại giống như gọng kìm giữ rất chặt, chỉ có thể cắn chặt môi mới miễn cưỡng nuốt được tiếng rê,n rỉ trong cổ họng xuống, tay kia chống lên tường đá cẩm thạch, bởi vì quá dùng sức mà đầu ngón tay không một miếng máu.

Hắn không nhìn thấy vẻ mặt của mình, trước mắt hoảng hốt bị vây bởi một màn sương. Hắn không biết trong đáy mắt của mình chứa nước, trông như đang lấp lánh mê li nhìn Chu Huy, vẻ mặt kia khiến Chu Huy hận không thể hóa hắn thành bùn mùa xuân đè xuố,ng đất.

“Biết anh vừa nghĩ gì không? Anh đang nghĩ là, cái loại còng tay kim loại không có lót bên trong rất hợp với em…” Chu Huy ghé sát vào lỗ tai hắn nói, trong giọng nói mang theo tà tính của lưỡi rắn, “Mấy trăm năm qua anh tốt quá mới làm cho em dễ dàng bỏ trốn như vậy, đúng là khiêu chiến ranh giới nhẫn nại của anh.”

Sở Hà không thể thoát ra, rũ mắt xuống nhìn thấy cánh tay rắn chắc của Chu Huy, không tự chủ th, dốc nói, “Anh…”

“Em còn ép anh nữa, anh sẽ có lý do động thủ.” Trong lời nói của Chu Huy mang một chút nuối tiếc, “Nhưng mà nếu lúc đó lỡ làm em khóc, anh cũng không biết phải làm sao.”

Sắc mặt của Sở Hà trở nên chật vật, “— Chu Huy!”

Chu Huy cuối cùng cũng lấy tay ra khỏi quần sau của hắn, thuận lợi chạm vào gáy Sở Hà, để lại một dấu ẩm ướt mập mờ, “— Đùa thôi~” Hắn vô cùng thân thiết nói, “Sao anh có thể làm em khóc được, em yêu, đảm bảo với em, có muốn khóc cũng không được.”

Sắc mặt của Sở Hà không biết là thẹn quá thành giận hay vì điều gì khác, vội vàng rửa mặt, mang gương mặt ướt nhẹp bỏ đi. Chu Huy vô cùng đắc ý cười haha, mạnh mẽ kéo hắn lại, cả hai sóng vai đi ra ngoài.

Hết chương 33.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full