Đọc truyện Full

Chương 29: Chương 29

Ánh sáng chiếu vào làm mắt tôi khó chịu, tôi cựa người, làn da khô mát cọ nhẹ lên chăn bông, theo bản năng mà duỗi tay sang bên cạnh, không sờ thấy người đâu.

Tôi giật mình mở mắt rồi bật dậy, bọc chăn xuống giường chạy ra phòng khách, bên cạnh phòng ngủ là phòng bếp đơn giản, tiếp đó bên trái là phòng tắm nhỏ.

Tấm rèm vải có họa tiết con gấu ngăn cách phòng khách và phòng bếp, tôi vén rèm lên rồi chạy vào ôm chặt lấy Đường Phong Hành, anh dừng lại cánh tay đang bận bịu với chiếc nồi trên bếp, lên tiếng: “Chào buổi sáng, Trần Thư Ninh.”
Tôi cọ cọ cổ anh, chăn trên người tuột xuống, khí lạnh lập tức ập tới khiến người tôi run lên.

Anh xoay người kéo chăn lên gói kỹ tôi lại: “Anh có đi đâu đâu, cũng sẽ không đi đâu hết, mau đi mặc quần áo vào nào.”
Tôi ôm cổ anh không buông tay, trong lòng trống vắng, không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn anh.

Anh đành tắt bếp đi rồi ôm tôi lên mang về giường.
Bộ đồ ngủ đêm qua bị bẩn, mới ném vào máy còn chưa giặt, ở đây không có quần áo dư nên anh cầm áo len ngày hôm qua tới để mặc lên cho tôi, tôi lại cởi ra, anh không vui mà hừ một tiếng: “Không mặc rồi lại sốt, kêu khó chịu anh cũng mặc kệ em đấy.”
Tôi chỉ áo len anh đang mặc trên người rồi lại chỉ vào mình.
“Muốn mặc của anh à?”
Tôi gật đầu.
Anh thì lắc đầu bất đắc dĩ nhưng rồi vẫn cởi áo len ra.

Đêm qua là/m tình nhưng tôi không nhìn rõ cơ thể anh, bây giờ anh cúi người cởi áo, đường cong đẹp đẽ của eo sườn và cơ bắp cân xứng in vào mắt tôi, tôi không kìm được mà vươn tay ra sờ, bàn tay lạnh lẽo khiến anh hơi run lên.

Đường Phong Hành tóm lấy tay tôi rồi vội giúp tôi mặc áo len vào: “Lạnh quá, ăn xong rồi về lấy thêm quần áo mặc, bị cảm không phải chuyện tốt đâu.”
Tôi gật đầu, đến khi anh mặc quần thì tôi lại bắt đầu buồn bực, Đường Phong Hành xoa xoa tóc tôi: “Sao thế này, không nói gì lại không thích mặc quần áo rồi.”
Tôi chỉ cổ họng, chỉ đầu lưỡi rồi chỉ cả phía sau, khàn khàn phun ra một chữ: “Đau.”
Đường Phong Hành sờ gáy, hai tai đỏ lên: “Xin lỗi, tối qua là anh sai.”
“Em nói mà anh chẳng nghe thấy.” Tôi cố gắng nói ngắn nhất có thể, lên án hành vi vô lương tâm đêm qua của anh ấy, làm t/ình mà chỉ chăm chăm thúc sâu vào người tôi.

Dù sao tôi nói gì anh cũng không nghe thấy nên dứt khoát không thèm nói chuyện nữa.
Anh ôm tôi thật chặt trong ngực, dỗ dành: “Trần Thư Ninh, anh hứa về sau sẽ không như vậy nữa, đêm qua là do anh không tỉnh táo nổi.”
Sau khi bôi thuốc thì tôi mới miễn cưỡng mà chấp nhận mặc quần.

Mì nấu xong, tôi cầm đũa ăn một miếng mới nhận ra rằng chẳng có hương vị gì, nhìn sang bát của Đường Phong Hành thì nước dùng là một màu đỏ hồng, so với bát mì trong suốt của tôi thì trông hấp dẫn hơn nhiều.

Thế nhưng nghĩ đến phía sau vẫn đang nhói đau thì lại không thể đòi hỏi được, tôi đành phải cam chịu ăn một vài miếng rồi bỏ đấy.
Đường Phong Hành tiếp tục làm thùng cơm thừa của tôi, lát sau đã ăn hết cả hai bát mì.

Anh ấy mở một hộp sữa bò cho tôi uống, tôi nhận lấy nhưng tay không cầm chắc, cả hộp sữa rơi xuống đổ lênh láng ra sàn.

Tôi như bị ai tát một cái vậy, trên mặt cảm thấy nóng rát đau đớn, im lặng ngồi nhìn sữa trắng đang loang trên sàn nhà.

Đường Phong Hành vội vàng cúi xuống nhặt hộp sữa lên rồi lau dọn, không nói lời nào.
Tôi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, muốn bù đắp lỗi lầm của mình nên cầm hai chiếc bát đi rửa, nhưng đến khi cầm lấy giẻ thì tay tôi lại run rẩy không thể giữ chắc bát, chiếc bát lập tức rơi xuống vỡ vụn ở bên trong bồn rửa, kết thúc vòng đời ngắn ngủi của mình.
Tôi nhìn những mảnh vỡ vương vãi trong bồn, cái tát thứ hai giáng lên mặt.
Tôi duỗi tay sờ lên một mảnh vỡ, nghĩ thầm rốt cuộc mình có thể làm được việc gì chứ?
Đường Phong Hành nghe thấy tiếng vang thì hoảng hốt gọi tên rồi nhanh chóng kéo tôi sang một bên, kiểm tra tay tôi thấy không làm sao thì mới yên tâm đi thu dọn tất cả mảnh vỡ.
Tôi trốn về phòng rồi nằm lì trên giường không nhúc nhích.

Anh đi vào dùng mu bàn tay cọ cọ mặt tôi: “Khó chịu ở đâu à?”
Tôi lắc đầu, ngơ ngác nhìn anh: “Không biết, mệt mỏi, em thật vô dụng.”
Sức sống của tôi cứ như bị rút cạn, nằm im cứng đờ, cả người vô lực, ngoại trừ do đêm qua bị lăn lộn quá mức thì có vẻ kỳ trầm cảm cũng là một phần nguyên nhân.

Anh xoa nhẹ má tôi rồi đi lấy thuốc cho tôi uống, tôi nhìn viên thuốc trong tay anh, không động đậy.
“Không muốn uống.”
“Không uống sẽ không khỏe.”
“Sao cũng được.” Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Đường Phong Hành không tiếp tục ép tôi uống thuốc mà nằm xuống bên cạnh tôi, mặt đối mặt hỏi: “Bởi vì làm đổ sữa và vỡ bát sao?”
“Ừ.” Tôi nhìn anh, còn anh thì nhìn lên trần nhà suy tư.
“Tại sao lại muốn đi rửa bát?”

“Làm đổ sữa.”
“Việc này thì liên quan gì đến rửa bát?”
“Bù đắp lỗi lầm nhưng lại mắc phải một sai lầm khác nữa.” Tôi che kín mắt mình, buồn khổ bắt đầu lan tràn trong lồng ngực.
“Xin lỗi, em lại làm hỏng chuyện.”
“Anh đã vất vả làm bữa sáng mà em còn khiến anh phải dọn dẹp cho em, em thật vô dụng, em không biết phải bù đắp như thế nào nữa…”
Anh kéo tay tôi ra: “Trần Thư Ninh, tư duy như vậy là sai nhé, em không cần phải đền bù cho anh thứ gì hết, em cũng không cần phải bù đắp bất cứ cái gì vì mấy lỗi nhỏ lặt vặt này, đây chỉ là một nốt nhạc đệm nhỏ xíu trong sinh hoạt của chúng mình mà thôi.

Sữa đổ thì lau đi, bát vỡ thì dọn hết mảnh vỡ đi là được rồi.”
“Nhưng mà anh đã làm nhiều chuyện vì em như thế, còn em thì đến một việc nhỏ cũng không làm tốt được.

Không phải em chẳng có chút giá trị nào sao, trong tình yêu thì như vậy thật không công bằng.” Nước mắt chảy xuôi theo khóe mắt thấm vào ga trải giường.
Anh ôm tôi thật chặt, trên người tôi vẫn còn mặc áo len của anh.

Lòng tôi như bị thứ gì đó đè nặng, không khí không thể lưu thông trong lồng ngực, giây phút không nhìn thấy Đường Phong Hành khi mới thức dậy kia thực sự làm cho tôi hoảng hốt, tôi cho rằng anh đã đi mất rồi, hay thậm chí là tất cả sự việc đêm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường của tôi, bên cạnh tôi vốn dĩ không hề có người nào tên là Đường Phong Hành.
Tôi muốn mặc áo len của anh vì như vậy thì tôi có thể ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng bên chóp mũi, tôi sẽ biết hết thảy đều không phải là mơ, anh ấy có tồn tại, người yêu tôi có tồn tại.

Tôi cố ý vò tóc mình rối lên để khiến anh vì tôi mà chỉnh lại đầu tóc, lén lút dùng những chiêu trò nhỏ để đổi lấy ánh mắt tràn ngập dịu dàng và yêu thương của anh.
Chỉ là tôi cảm thấy không thỏa mãn, cảm thấy sợ hãi và trống vắng.
Tôi sợ rằng mình không giữ được anh, tôi chẳng làm được việc gì nên hồn cả, đã không thể đi thực tập làm việc lại còn phải tốn tiền mua thuốc, nếu chúng tôi không có giá trị ngang nhau thì Đường Phong Hành sẽ rời đi mất.

Tôi càng nghĩ càng khó chịu, dúi mặt vào ngực anh bắt đầu lặng lẽ khóc.
Anh vuố/t ve lưng tôi, lên tiếng: “Trần Thư Ninh, em đừng suy nghĩ như vậy nữa.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện công bằng hay không công bằng, có giá trị hay không có giá trị.

Nếu theo những lời này, em phải dùng thứ gì đó để đổi lấy tình cảm của anh thì đây đâu còn là quan hệ tình nhân như hôm qua em nói nữa, mà đã trở thành quan hệ giao dịch buôn bán mất rồi.

Tình yêu của chúng mình không phải là hàng hóa trong tủ kính, em có hiểu không?”
“Người anh yêu không cần phải làm gì, chỉ cần đứng yên một chỗ thì anh vẫn sẽ yêu.

A Ninh, anh sẽ không đi đâu cũng sẽ không biến mất, em đừng sợ nữa nhé.”
Tôi ngăn nước mắt lại, hít hít mũi: “Thật không?”
“Thật.

Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, không phải em đã nói là sẽ sống vì anh à, phải giữ lời hứa đấy.”
Tôi gật đầu, nhìn nước mũi của tôi dính lên trên người anh thì vội vàng lau đi: “Em…”
Từ “xin lỗi” còn chưa kịp nói ra thì Đường Phong Hành đã hôn lên môi tôi: “Sau này nếu muốn nói cảm ơn hay xin lỗi thì tốt nhất là cứ hôn anh đi, anh thích thứ này hơn.”
Tôi cẩn thận thành kính hôn lên má anh một cái rồi một cái, đáp ứng yêu cầu này.

Tôi không ngồi dậy được vì eo đau chân mỏi, anh lật người chống hai tay bên đầu tôi và nắm tay tôi vòng qua cổ anh, tôi níu lấy, cánh tay anh vòng qua lưng tôi rồi nhấc tôi lên bế vào trong ngực, thả viên thuốc vào trong tay tôi: “Uống thuốc thì sẽ thấy vui vẻ hơn chút, lát nữa chúng mình đi mua thêm một ít đồ dùng nhé.”
Uống thuốc xong Đường Phong Hành còn mở miệng tôi ra rồi nâng lưỡi tôi lên, tôi không vui nói: “Uống thật mà, anh không tin em.”
“Bác sĩ bảo trước kia lúc uống thuốc em sẽ lén nhổ ra rồi giấu trong người, anh phải đề phòng.”
Anh ấy vuốt má rồi xoa xoa tóc tôi, vén tóc mái rủ trước trán ra sau, hôn mạnh lên trán tôi một cái: “Bé ngoan, đi giày vào chuẩn bị xuất phát thôi, cho em cảm nhận kỹ thuật lái xe của anh.”.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full