Bên ngoài tổng bộ Nguyệt Tuyền Sơn, năm người Âu Dương Hàn đã lặng lẽ giải quyết hết những sát thủ bên ngoài kia, nhìn vào ngôi nhà lớn ở giữa, bắt đầu bàn bạc thảo luận, “Các ngươi thử nói xem, Diệp thiếu tướng giải quyết những người còn lại này thì cần bao nhiêu thời gian?”
Vân Lê Cơ bỗng nhiên ném ra một cái vấn đề như vậy.
Lỗ Thiên Bá nhếch miệng nói:
“Tuy rằng thực lực của Diệp thiếu tướng rất mạnh, nhưng những người ở bên trong này dù sao cũng là nhân vật cao tầng của Nguyệt Tuyền Sơn, trừ khi hắn vận dung thần thông phi kiếm thần kì kia, bằng không mà nói, ít ra cũng phải nửa giờ đi!”
Nhậm Trường Phong nói:
“Ta xem ra, hai mươi phút chắc là đủ!”
Âu Dương Hàn lắc đầu nói:
“Các ngươi đánh giá thực lực của Diệp thiếu tướng quá thấp rồi, theo ta thì chỉ khoảng mười phút!”
Không nghĩ tới, Âu Dương Hàn vừa mới nói xong lời này, hai mắt lập tức tròn xoe, đứng tại chỗ kinh ngạc tới ngây người.
Chỉ thấy Diệp Trần đã chậm rãi từ trong nhà đi ra…
Bốn người còn lại toàn bộ cũng mắt tròn xoe mà nhìn.
Cho tới lúc Diệp Trần đi tới trước mặt bọn hắn đi qua, năm người vẫn còn không kịp phản ứng.
Diệp Trần quay đầu nhìn mọi người một cái, thản nhiên nói:
“Đi thôi! Chẳng mấy chốc quân đội Bảo Đảo chắc là sẽ chạy tới!”
Lúc này năm người này mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng bước nhanh đi theo.
…
Từ lúc sáu người bước vào cảnh nội của Bảo Đảo cho đến thong dong rời đi, trước sau chẳng qua cũng chỉ mới hơn một tiếng.
Mà chỉ ở trong khoảng thời gian hơn một tiếng này, Nguyệt Tuyền Sơn tổ chức sát thủ xếp hạng thứ bảy của thế giới, đã bị hủy diệt hoàn toàn!
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Diệp Trần, mọi người lại bắt đầu chạy tới mục tiêu tiếp theo.
Ngày thứ hai, Tu La tổ chức sát thủ đệ nhất ở Bắc Mĩ bị hủy diệt!
Ngày thứ ba Ám Dạ tổ chức sát thủ đệ nhất ở Nam Mĩ bị hủy diệt!
Ngày thứ tư, Huyết Nguyệt tổ chức sát thủ đệ nhất ở Trung Đông bị hủy diệt!
Ngày thứ năm, Đảo Khô Lâu tổ chức sát thủ đệ nhất ở Châu Úc bị hủy diệt!
Ngày thứ sáu, Kim Cương tổ chức sát thủ đệ nhất ở Châu Phi bị hủy diệt!
…
Chớp mắt một cái, chẳng qua mới chỉ có thời gian ngắn ngủi sáu ngày, ban đầu bảy tổ chức sát thủ lớn vây công Diệp Trần ở đảo Vĩnh Ninh, thế mà đã có sáu cái tổ chức vị hủy diệt!
Một tổ chức duy nhất còn lại chưa được tiêu diệt chính là Huyết Ảnh Thiên Phạt.
Thời gian sáu này này, một hồi gió tanh mưa máu, quét ngang toàn bột thế giới ngầm, cao tầng toàn cầu theo đó mà chấn động thêm một lần nữa!
Phải biết, những tổ chức sát thủ này thế nhưng có sự tồn tại mà ngay cả có rất nhiều quốc gia cũng không dám tùy tiện đắc tội, bây giờ thế mà lại bị người nhổ tận gốc.
Có ít người mơ hồ đoán được, khả năng này là sự trả thù của quân đội Hoa Hạ, dù sao những tổ chức sát thủ bị tiêu diệt này, đều là những tổ chức sát thủ lúc trước đến đảo Vĩnh Ninh muốn ám sát Lâm Chấn Nam.
Suy đoán này, lập tức để thế lực khắp nơi trên toàn cầu đối với thực lực của Hoa Hạ một lần nữa phải lau mắt mà nhìn!
Nếu để cho thế lực khắp nơi biết được, sáu cái tổ chức sát thủ đỉnh cấp thế giới này, thế mà lại bị hủy diệt ở trong tay của một người, không biết bọn họ sẽ có kinh ngạc tới trình độ nào?
…
Hoa Hạ kinh đô, Dịch Sơn Hà nhìn qua báo cáo mà Âu Dương Hàn gửi tới, kích động đến nỗi mà nước mắt rơi đầy mặt, trong miệng lẩm bẩm nói không ngừng:
“Hắn làm được! Hắn thật làm được!…”
Đằng sau những tổ chức sát thủ này, phần nhiều đều có cái bóng của một ít địch quốc, những năm gần đây tổ chức ám sát đối với cao tầng của Hoa Hạ, ám sát dường như chưa hề có ý định dừng lại, vẫn là mối họa lớn đối với tâm phúc của bọn hắn.
Đáng tiếc, sào huyệt của những tổ chức sát thủ này vô cùng bí mật, mà loại chuyện này ngoài tầm tay với của bọn họ, cho nên căn bản là không có biện pháp giải quyết.
Bây giờ thế mà được Diệp Trần lấy một lần hành động xu thế mạnh như chẻ tre dẹp yên, trong lòng Dịch Sơn Hà lập tức có một loại cảm giác nở mày nở mặt.
…
Bắc Bộ Thái Bình Dương, trên một hòn đảo hoang vắng, Diệp Trần đột nhiên để Nhậm Trường Phong hạ máy bay trực thăng xuống, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua mấy người nói:
“Một trận chiến cuối cùng này, các ngươi không cần tham dự, ở đây chờ ta!”
Nói xong lời này, không đợi năm người kịp phản ứng, thân thể Diệp Trần đã lao ra, trong nháy mắt đã đi ra ngoài ngàn mét.
Vẻ mặt khó hiểu của mấy người Âu Dương Hàn, muốn đuổi theo khẳng định là không đuổi kịp.
Bọn họ tự nhiên không biết, Diệp Trần sở dĩ để Huyết Ảnh Thiên Phạt là mục tiêu cuối cùng, hiển nhiên là cố ý làm điều đó.
Đối với Diệp Trần mà nói, Huyết Ảnh Thiên Phạt không giống như các tổ chức sát thủ khác, đây là một nơi khiến hắn vô cùng hận thù, nhưng đồng thời cũng giống như một ngôi nhà!
Nhớ kỹ kiếp trước, Diệp Trần bị Diệp Vô Thương hãm hại, chỉ có thể chạy trốn ra nước ngoài, về sau vì để báo thù, hắn làm trái lương tâm gia nhập vào làm thành viên của tổ chức sát thủ này.
Ở chỗ này, hắn hoàn toàn thay đổi, từ một tên học sinh ngay cả gà cũng không dám giết, đến lúc trở thành sát thủ máu lạnh coi mạng người như cỏ rác, thay đổi hoàn toàn.
Ở chỗ này, hắn đã trải qua ma luyện như địa ngục, cả về thể xác lẫn tâm lý, khiến hắn thoát thai hoán cốt và gần như trở thành một người khác.
Ở chỗ này, hắn đã có kẻ thù hận thấu xương, đồng thời cũng có cảm kích có hoài niệm bạn cũ.
…
Ngay vào lúc suy nghĩ của hắn đang bay theo gió, dưới chân tốc độ không ngừng lại chậm lại một chút nào, lưu lại một đạo tàn ảnh trên mặt biển, chỉ một lúc sau đã lao đi được hơn trăm hải lý.
Lúc này đã đi vào vòng Bắc cực, và có rất nhiều tảng băng trên mặt biển.
Đột nhiên có một lục địa màu trắng ở phía trước, tất cả đều được phủ đầy tuyết.
Sau khi Diệp Trần nhảy lên trên mặt đất, lần theo ký ức kiếp trước đi về phía trước hơn mười dặm, xuất hiện một tòa thành Băng Tuyết.
Nơi này chính là sào huyệt của Huyết Ảnh Thiên Phạt!
Nhìn vào nơi rất quen thuộc này và đồng thời một số nơi xa lạ, Diệp Trần vô thức bước chân chậm lại và từ từ đi tới.
“Ầm!”
Diệp Trần vừa mới đi tới cổng của tòa thành Băng Tuyết này, có một tiếng súng vang lên, đạn bắn vào phía trước mặt của Diệp Trần.
Sau đóm ở trên cổng tháp quan sát của tòa thành, hiện ra đầu của một nam thanh niên, trong tay cầm một khẩu AK47, nhắm ngay vào Diệp Trần, dùng tiếng anh, quát lạnh nói:
“Anh bạn nhỏ, ở đây không phải là nơi ngươi có thể tới, nhanh chóng rời đi!”
Diệp Trần nhìn thấy nam thanh niên kia, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, không nghĩ tới vừa mới đến đã gặp được người quen biết cũ ở kiếp trước, thế là lập tức cũng dùng tiếng anh cười nói:
“Jeferson! Ngươi lại phạm lỗi gì rồi sao? Lam sao lại bị phạt tới đây canh cổng rồi hả?”
Nam thanh niên người da trắng kia, lập tức rõ ràng là sững sờ một chút, lập tức dùng súng AK trong tay nhắm chuẩn vào Diệp Trần, quát lạnh lần nữa, “Ngươi là ai? Tại sao lại biết tên của ta?”
Diệp Trần cười ha ha một tiếng, nói:
“Ta là bằng hữu của tiểu thư Mân Côi, có chuyện tìm cô ta, không biết cô ta có ở đây hay không?”
Diệp Trần vốn chỉ là thuận miệng ỏi một chút, kiếp trước hắn, Mân Côi và Jeferson trước mắt này, có thể nói là bằng hữu tốt nhất ở trong cái tổ chức này.
Hơn nữa hai người bọn họ đều gia nhập sớm hơn so với Diệp Trần, quen biết nhau cũng sớm hơn.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại hỏi như vậy, sắc mặt của Jeferson lập tức thay đổi lớn, súng AK trong tay không tự chủ buông lỏng xuống, vẻ mặt chán nản nói:
“Mân Côi cô ta… Cô ta đã chết…”
“Ngươi! Nói! Cái! Gì!?”
Diệp Trần vốn còn muốn đùa lão bằng hữu ở kiếp trước này một chút, nhưng khi nghe được tin tức này, cả người lập tức bùng nổ! Từng sợi tóc trên đầu bắt đầu dựng ngược lên!
Bạch!
Dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên dừng lại, sau một lúc cả người đã nhảy lên trên tháp quan sát cao tới mười mét, hắn giữ lại vai của Jeferson, hai mắt đỏ bừng vô cùng, “Mân Côi là chết như thế nào? Nói tỉ mỉ cho ta nghe!”