Đọc truyện Full

Chương 427: Ngươi muốn ta xin lỗi?

Thường Nam Địch!

Mọi người thấy một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở cổng thì tất cả ngay lập tức đều kinh hô lên.

Người vừa tới này không phải là ai khác, hóa ra chính là người anh họ kia của Uông Tư Tề, người đứng đầu thế hệ trẻ của Thường gia, Thường Nam Địch.

“Lần này có trò hay để nhìn rồi!”

“Một vị là thiếu tường Thần Long vệ, đệ nhất cao thủ Hoa Hạ! Một vị đứng đầu thế hệ trẻ của Thường gia!”

“Không biết hai vị này thì ai sẽ lợi hại hơn ai?”

“Luận võ công thì tự nhiên là vị Vân Châu Diệp tiên sinh này! Thế nhưng lấy bối cảnh của Thường Nam Địch, cho dù là vị Diệp tiên sinh này, chắc là cũng không dám làm gì hắn!”

Sau khi mọi người chấn kinh, lại lập tức thi nhau khẽ bàn luận, trên mặt mũi của từng người đều đầy vẻ mong chờ.

Dù sao thì vô luận là Vân Châu Diệp tiên sinh hay là Thường Nam Địch của Thường gia, đối với những người như bọn hắn mà nói đều là nhân vật thần tiên.

Hai đại thần tiên đấu pháp, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bọn họ cũng vui vẻ đến ở một bên quan chiến.

Uông Tư Tề nhìn thấy anh họ nhà mình tới rồi thì tinh thần lập tức trở nên hưng phấn, vội vàng bước nhanh đi tới phía trước, chủ vào Diệp Trần vẫn còn đang ở nơi đó, giọng căm hận nói:

“Anh họ, hắn chính là Vân Châu cái kia Diệp Cuồng Tiên! Người trước đó chặt đứt một bàn tay của em cũng chính là người này!”

“Ồ?”

Thường Nam Địch nghe được lời này của Uông Tư Tề thì hai mắt ngay lập tức nheo lại, phát ra một vệt hàn mang, đánh giá ở trên người Diệp Trần một phen, chậm rãi nói:

“Hóa ra ngươi chính là Diệp Cuồng Tiên, quả nhiên người cũng như tên, ngươi thật đúng là đủ cuồng a!”

Diệp Trần vẫn ngồi ở chỗ đó, ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, thản nhiên nói:

“Ngươi cho rằng ta cuồng, đó chẳng qua bởi vì ngươi không có làm rõ tình huống mà thôi! Chính cha ngươi, ông nội ngươi ở đây, cũng không dám nói chuyện như thế với ta!”

“Đánh rắm!”

Thường Nam Địch nghe được điều này thì ngay lập tức tức giận nổi trận lôi đình, chỉ vào Diệp Trần bắt đầu quát tháo, “Ngươi chớ có cho là ỷ vào chỗ dựa của Quân lão là có thể không để bất luận kẻ nào vào mắt!”

“Ngươi chẳng qua chỉ là một tên thiếu tướng, phụ thân ta tên là Thường Liệt sớm ở ba năm trước đây đã tấn thăng làm trung tướng, hơn nữa tay cầm binh quyền quân khu Đông Nam!”

“Còn về ông nội của ta, sớm ở hai mươi năm trước cũng đã là thượng tướng của Hoa Hạ, bây giờ có địa vị ở trong quân đội gần như là chỉ ở dưới một mình Quân lão!”

“Hai người bọn họ đều có địa vị hay là thực quyền, đều cao hơn ngươi rất nhiều!”

“Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua chỉ có vận khí tốt mới leo lên tới vị trí thiếu tướng cũng dám khinh thị bọn ta như thế?”

Thường Nam Địch càng nói càng hăng hái, khí thế cả người cũng nhảy lên một cái tình trạng cực kỳ đáng sợ.

Mọi người ở xung quanh nghe được lời nói của hắn thì cũng không thể không âm thầm gật đầu, “Đại thiếu Thường gia nói có đạo lý a!”

“Vị Vân Châu Diệp tiên sinh này tuy cũng coi như là một thiếu niên anh hùng nhưng nếu như so nội tình thì so với Thường gia cuối cùng vẫn còn có chênh lệch không nhỏ!”

“Nếu như hai người bọn họ lấy bản thân đi ra để mà so thì tự nhiên vị Diệp tiên sinh này tự nhiên là hơn hẳn, đáng tiếc hắn không nên khinh thường Thường gia như thế!”

“Không sai! Nếu như trải qua hai ba mươi năm sau, hắn có lẽ có thể vượt qua Trung tướng Thường Liệt, thậm chí phân cao thấp với Thượng tướng Thường Tại Sơn, nhưng bây giờ thì vẫn còn quá trẻ a!”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, mà hai mắt Diệp Trần thì vẫn buông xuống, im lặng ngồi ở chỗ đó không nói gì, dường như là chấp nhận cách nói của mọi người.

Thường Nam Địch thấy thế thì còn tưởng là Diệp Trần sợ, lập tức tiến lên hai bước lạnh lùng nói:

“Diệp Cuồng Tiên! Ngươi đối với cha và ông nội của ta mở miệng bất kính, bây giờ ta yêu cầu ngươi chính thức hướng bọn họ xin lỗi!”

Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức vui vẻ, cuối cùng mí mắt cũng rung động, liếc mắt nhìn Thường Nam Địch, “Ngươi muốn ta xin lỗi?”

Thường Nam Địch bị Diệp Trần liếc tới thì ngay lập tức không tự chủ được mà giật mình trong lòng, ngay cả chính hắn cũng không nói lên được nguyên nhân là từ đâu ra, cũng cảm thấy chính mình giống như bị một con mãnh thú để mắt tới!

Tuy nhiên, hắn đã cho rằng Diệp Trần chắc chắn sẽ không làm gì hắn thì lập tức ép một tia không yên ổn kia xuống, ngang nhiên chất vấn:

“Ngươi miệt thị cấp trên, vô lễ với thủ trưởng, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?”

“Ha ha ha!”

Vượt quá ý liệu của tất cả mọi người, sau khi Diệp Trần hơi sững sờ, thế mà lại cười ha ha.

“Ngươi cười cái gì?”

Thường Nan Địch lập tức cảm thấy chính mình đã bị sỉ nhục, nhịn không được mà gầm thét một tiếng.

Diệp Trần bỗng nhiên thu hồi nụ cười, vẻ mặt bây giờ hiện ra một màu lạnh, lạnh lùng nói:

“Ta cười là bởi vì ngươi thật sự quá ngu xuẩn! Xem ra trưởng bối Thường gia các ngươi, có rất nhiều chuyện cũng không có nói cho ngươi biết a! Bằng không há lại sẽ để ngươi tới trước mặt ta ăn nói bừa bãi?”

Thường Nam Địch ngay lập tức sững sờ, trên mặt không thể không lộ ra vẻ ngờ vực.

Lúc trước hắn chấp hành nhiệm vụ ở Phi Châu, vừa đúng hai ngày nay mới trở lại thành phố Lâm Ân, hoàn toàn chính xác là có rất nhiều chuyện mà hắn cũng không biết.

Lúc này, Diệp Trần lại từ từ mở miệng nói:

“Thôi được! Coi như xem ở trên thể diện của Thường lão, ta không muốn so đo với một tên tiểu bối như ngươi! Nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi, chuyện vừa rồi ta có thể coi như là chuyện cũ mà bỏ qua!”

Xoạt!

Diệp Trần vừa thốt ra lời này, mọi người ngay lập tức lại xôn xao thêm lần nữa.

Diệp Cuồng Tiên này lại muốn đại thiếu Thường gia dập đầu xin lỗi?

Là ai cho hắn lớn mật như thế?

Chẳng lẽ hắn không biết, làm như thế sẽ có hậu quả gì sao?

Thường Nam Địch càng là giận quá mà hóa thành cười “Được được được! Diệp Cuồng Tiên, ngươi quả nhiên đủ cuồng!”

“Mọi người đều nói ngươi là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ, hôm nay ta muốn tới lĩnh giáo!”

Nói xong lời này, Thường Nan Địch đã ở vào trạng thái nổi giận, vậy mà chủ động đánh về phía Diệp Trần.

Đáng tiếc, Diệp Trần cũng không thèm nhìn một chút, trực tiếp hơi giơ bàn tay lên rồi mới hướng xuống nhấn một cái.

Oanh!

Một cái bóng mờ hình bàn tay to lớn, trong nháy mắt hung hăng giáng xuống đỉnh đầu của Thường Nam Địch!

Thường Nan Địch lập tức hoảng hốt, vội vàng thúc giục chân khí trong cơ thể tới cực hạn, giơ hai tay lên tiếp lấy.

Oanh!

Thường Nam Địch này thế mà là cao thủ cấp bậc Thánh Cảnh!

Lấy tuổi tác của hắn bây giờ đạt tới tu vi như thế thì phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, chắc là cũng không có mấy người.

Đáng tiếc, người trước mắt lại là Diệp Trần thì cho dù là Thánh Cảnh cũng chỉ yếu ớt như trẻ con mà thôi.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Sau khi cái bóng lớn hình bàn tay rơi xuống, Thường Nan Địch thậm chí ngay cả một giây đồng hồ cũng không có chống đỡ được, hai chân trực tiếp mềm nhũn, “Phù phù!”

Trong nháy mắt Thường Nam Địch té quỵ trên đất, cảm thấy ở trên người giống như là bị một tòa núi lớn đập trúng, làm cho hắn muốn động cũng không thể động được!

“Không! Làm sao lại mạnh như thế!”

Thường Nan Địch ngay lập tức không cam lòng rống lớn một tiếng.

Tuy hắn đã ngờ tới, chính mình rất có khả năng không phải là đối thủ của Diệp Trần, thế nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình vậy mà lại bại nhanh chóng như thế, triệt để như vậy!

Hắn vậy mà hoàn toàn không có bất kỳ một sức chống cự nào, đối phương giống như là người lớn thích đánh trẻ con như thế nào cũng được.

Tuy nhiên, còn không đợi Thường Nam Địch từ trong lúc khiếp sợ lấy lại được tinh thần thì bỗng nhiên trên đùi phải của hắn truyền tới một cơn đau đớn như tê tâm liệt phế!

“A!!”

Thường Nam Địch lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai tay che lấy đùi phải, toàn thân run rẩy, đầy mồ hôi…

Mọi người ở xung quanh còn chưa kịp phản ứng chuyện này là thế nào thì ngay lập tức bị dọa đến liên tục lùi lại.

Lúc này, giọng nói của Diệp Trần giống như giọng nói lạnh lùng của Ma Thần, vang lên một lần nữa, “Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng, phế một cái chân của ngươi để làm trừng phạt ngươi phạm tội vô lễ đi!”

P/S: Ta thích nào

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Cực Phẩm Gia Đinh
Cực Phẩm Gia Đinh
Là một tuyệt tác Sắc Hiệp – Xuyên Không được tác giả Vũ Nham sáng tác và hoàn thành vào năm 2008. Sức cuốn hút của Cực Phẩm Gia Đinh thậm chí còn vượt qua Tru Tiên, Thần…
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Đây là một thế giới phức tạp, không chỉ có thể tu luyện, còn có Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo, có yêu quái, cũng có thuật sĩ,… Vốn là một vị hình cảnh vừa tốt nghiệp, ai…
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa…
Dược Thần
Dược Thần
Hắn được người đời công nhận là cường giả mạnh nhất đại lục. Là Linh Dược Thần Sư duy nhất của đại lục Tư Đặc Ân. – Kiệt Sâm! Một thiên tài xuất sắc của đại lục Tư…
Huyền Thiên Tôn Đế
Huyền Thiên Tôn Đế
Tên khác: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng Diệp Tiêu Dao uy chấn thiên hạ bất ngờ vẫn lạc tại Huyền Vực, sau đó trùng sinh sống lại trên người Diệp Huyền. Diệp Huyền từ một người thường…
Sát Thần Chí Tôn
Sát Thần Chí Tôn
Một chàng trai trẻ bất ngờ lạc vào một thế giới mới, nơi mà anh ta bị xa lánh và bắt nạt. Tuy nhiên, thay vì than phiền số phận, anh quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full