Đây là một con cự viên cao tới mấy chục mét, thân thể giống như một ngọn núi nhỏ, lông tóc toàn thân đều có màu đen, con mắt kia so với đèn lồ ng còn muốn lớn hơn, lại đỏ như máu trông rất kinh dị, răng nhanh trong miệng còn dài hơn mười mét!
Hơn nữa trên thân còn hiện ra một cỗ khí thế kh ủng bố tới khó mà hình dung làm cho người phải sợ hãi.
Người bình thường chỉ nhìn lên một cái, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị dọa cho chết khiếp mà ngất đi.
Thực sự là rất đáng sợ!
Ngay cả Diệp Trần nhìn thấy con yêu thú kinh khủng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt này, trên mặt cũng không thể không hiện ra vẻ kinh ngạc.
Con yêu thú này rất mạnh!
Thậm chí so với hai con Linh thú thất giai của Phượng tộc và Kình Thương tông gặp được trước đó ở dưới chân núi còn cường hãn hơn!
Yêu thú cấp bảy sao?
Không nghĩ tới ở trên núi Thiên Kiếp này lại có tồn tại kh ủng bố như thế!
Linh thú ở cùng một cái đẳng gấp thì thông thường yếu hơn so với yêu thú rất nhiều, yêu thú câp bảy đã tương đương với cường giả Hợp Đạo Tiên Quân trong tu chân giả!
“Đây là…đây là con mẹ nó là quái vật gì?”
Mọi người đầu tiên là trốn tới đằng sau một tảng đá, Hạc Phi kia sợ hãi đến hay chân run lên cầm cập, mở miệng nói lắp ba lắp bắp.
Khuôn mặt nhỏ của Đan Đồng trắng bệch, run lẩy bẩy nói:
“Không phải nói…yêu thú trên núi Thiên Kiếp, cao nhất cũng chỉ có lục giai thôi sao? Khí tức này chỉ sợ còn cao hơn cả lục giai rất nhiều a?”
Vẻ mặt của Dư Thương Ngô kia thì trắng bệch, hít sâu một hơi, nói:
“Nếu như chúng ta không có nhìn nhầm mà nói thì đây chính là Hỗn Thế Ma Viên trong truyền thuyết!”
“Hỗn Thế Ma Viên? Đó là cái gì?”
Hi Nguyệt nhịn không được mà truy vấn.
Dư Thương Ngô một mặt ngưng trọng nói:
“Hỗn Thế Ma Viên, nghe nói là loại dị chủng thượng cổ được đại năng siêu cấp cường giả Nguyên Thủy đại đế tự mình sáng tạo ra có tồn tại cùng một cái đẳng cấp với Thần thú Thần Long, Phượng Hoàng ở thời kỳ viễn cổ! Ta vốn tưởng đó chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới lại là thật!”
Nói đến đây, Dư Thương Ngô có chút dừng lại, nói:
“Căn cứ khí tức của con yêu thú này đến xem thì chỉ sợ cũng đã đạt đến thất giai, xa xa không phải chúng ta có khả năng chống lại!”
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể gửi hy vọng, nó không phải là vì chúng ta mà tới, bằng không chúng ta chỉ có thể bóp nát ngọc giản, nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Tuy nhiên, Dư Thương Ngô vừa mới nói xong lời này thì:
Đông! Đông!
Hỗn Thế Ma Viên có khí tức dọa người kia đã nện bước chân kinh người hướng về phía bọn họ mà chậm rãi đi tới.
“Xong! Xong! Đây là thiên ý!”
Dư Thương Ngô hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó hai con ngươi ngưng tụ lại, thấp giọng quát lên:
“Nghe mệnh lệnh của ta, tất cả mọi người bóp nát ngọc giản, nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
Hi Nguyệt vội la lên:
“Đại sư huynh, nếu như chúng ta cứ từ bỏ như vậy, vậy thì Lạc Hà tông chúng ta chẳng phải là toàn quân bị diệt rồi sao?”
Không khó tưởng tượng, nếu như mấy người bọn họ toàn bộ đều bóp nát ngọc giản, Lạc Hà tông không có một người nào thông qua vòng đấu loại trực tiếp, chắc chắn sẽ trở thành trò cười của tất cả các thế lực!
Dư Thương Ngô thở dài:
“Điều này làm sao ta lại không biết? Nhưng là chúng ta bây giờ có thể làm gì? Đây chính là Hỗn Thế Ma Viên a! Cho dù là môn chủ đại nhân ở đây thì chỉ sợ cũng chưa chắc có thể thắng được, huống chi là mấy người chúng ta?”
Hi Nguyệt lập tức yên lặng.
Đúng vậy!
Thể diện của tông môn tất nhiên là rất quan trọng, thế nhưng đầu tiên là bọn họ còn có thể sống sót, bằng không tất cả đều toi công!
“Ai!”
Hi Nguyệt khẽ thở dài một hơi, cũng chỉ đành lấy ngọc giản ra.
Mọi người ở đây mang tâm tình vô cùng tuyệt vọng, lúc chuẩn bị bóp nát ngọc giải rời đi.
Diệp Trần một mực trầm mặc không nói, bỗng nhiên mở miệng:
“Ta có một cái biện pháp! Ta có thể dúng pháp bảo không gian dụ Hỗn Thế Ma Viên đi, sau đó thì các ngươi thừa cơ chạy trốn…”
“Không được!”
Diệp Trần còn chưa có nói xong thì Hi Nguyệt lập tức ngắt lời nói:
“Quá nguy hiểm! Đây chính là yêu thú thất giai a!”
Diệp Trần nhìn về phía Hi Nguyệt mỉm cười:
“Hỗn Thế Ma Viên này, chắc là tốc độ không phải sở trường, hơn nữa ta chỉ dụ nó đi sẽ không có nguy hiểm gì!”
Diệp Trần đương nhiên sẽ không nói cho Hi Nguyệt biết, cho dù thật sự phải đánh thì chính mình cũng chưa chắc đã thua, huống chi chỉ là dụ con yêu thú này đi mà thôi, căn bản sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào!
Nhưng Hi Nguyệt lại làm sao biết được chuyện này, thái độ vô cùng kiên quyết nói:
“Không được! Yêu thú thất giai rất kinh khủng, không phải chỉ có như ngươi tưởng tượng! Nhỡ đâu…”
Diệp Trần mỉm cười, ở ngay trước mặt những người khác, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ở trên mũi ngọc tinh xảo của Hi Nguyệt một cái:
“Yên tâm! Ta còn chưa có cưới ngươi làm vợ a! Sẽ không chế dễ dàng như thế đâu!”
Nói xong lời này, không đợi Hi Nguyệt phản ứng lại thì Diệp Trần lại nhô cái đầu ra ở trên gương mặt tuyệt mỹ kia hôn một cái, sau đó ngay lập tức từ đằng sau tảng đá nhảy ra ngoài.
Hi Nguyệt đầu tiên là bị tiếng đùa giỡn của Diệp Trần, sau đó lại bị cưỡng hôn, lập tức cả người đều choáng mất rồi.
Ba người còn lại thấy cảnh này thì tất cả cũng đều kinh ngạc đến ngây người.
Nhất là Hạc Phi kia, trước đó nghe thấy Diệp Trần chủ động đưa ra biện pháp muốn tự mình dụ Hỗn Thế Ma Viên đi thì vừa mới dâng lên một chút hảo cảm với Diệp Trần, ngay sau đó thì nhìn thấy Diệp Trần lại khinh bạc nữ thần của mình trước mặt mọi người thì lập tức ghen ghét dữ dội.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc:
“Rống!!!”
Một tiếng gào thét rung chuyển thiên địa, kéo mấy người trở lại vợi hiện tại tàn khốc, ai cũng không có tâm tình đi suy nghĩ tới chuyện vừa rồi, thi nhau nhô đầu ra hướng phía trước nhìn tới.
Chỉ thấy, Diệp Trần tung người nhảy đến trên một câi đại thụ khổng lồ, thành công hấp dẫn lực chú ý của Hỗn Thế Ma Viên, sau đó còn hướng nó vẫy vẫy tay, tiếp đó thì hướng nơi xa nhanh chóng chạy đi.
Hỗn Thế Ma Viên quả nhiên bị cử động đầy vẻ khiêu khích của Diệp Trần chọc giận, lúc này thì hướng Diệp Trần một đường nghiến ép mà đuổi theo, cho dù đó là tất cả các loại cây hay vách đá, những nơi mà Hỗn Thế Ma Viên đi qua toàn bộ đều hóa thành bột mịn!
Thậm chí, toàn bộ núi Thiên Kiếp đều đi theo đó lau động kịch liệt một trận, dường như lúc nào cũng có thể ngã sập.
…
Lúc này, ở dưới chân một tòa tháp cao tới vạn mét trên đỉnh núi Thiên Kiếp, hầu như tất cả các đại diện của các thế lực hàng đầu trong Tu Chân giới đều đã có mặt.
Căn cứ vào thực lực và uy vọng của các phái, dựa theo chỗ ngồi trên dưới đã được định sẵn mà ngồi xuống.
Trên ghế chủ trì thì ngồi ở đó thân là chủ nhà Nguyên Đạo Nhất môn chủ Nguyên Thủy tông.
Bỗng nhiên:
“Rống!!”
Một tiếng gào thét làm cho người sợ hãi đột nhiên vang vọng trong đất trời.
Nguyên Đạo Nhất đột nhiên đứng dậy, sắc mặt thay đổi lớn:
“Không tốt! Đây là người nào thế mà đi trêu chọc con sát tinh kia đi ra?”
Đại biểu của các thế lực khắp nơi cũng thi nhau thay đổi sắc mặt, đã có người cao giọng chất vấn:
“Nguyên môn chủ, tiếng gào thét vừa rồi, còn có khí thế kia, chỉ sợ ít nhất cũng là yêu thú thất giai trở lên a? Không phải các ngươi nói, yêu thú trên núi Thiên Kiếp, cao nhất cũng chỉ có lục giai thôi sao?”
“Đúng rồi! Bên trong đám tiểu gia hỏa kia, cho dù là cùng nhau thì nhiều nhất chỉ có thể chống lại yêu thú lục giai mà thôi, nếu thật là có yêu thú cấp bảy, thì còn đến đâu?”
“Thiên tài môn hạ của ta, nếu như vì vậy mà mất mạng thì nói trước Nguyên Thủy môn các ngươi không xong!”
“Nguyên môn chủ, việc này ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo!”
…
Trong lúc nhất thời mọi người thi nhau chửi ầm lên.
Dù sao thì đối với bất luận tông môn nào mà nói, tốn hao rất nhiều tài nguyên mới có thể bồi dưỡng ra được thiên tài, ai ai cũng đều là bảo bối.
Nếu như dựa theo quy tắc bình thương, cho dù là chết rồi, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Nhưng là bây giờ, trên núi Thiên Kiếp lại có yêu thú thất giai!
Cho dù là nhân vật thiên tài kiệt xuất nhất, Long Thần đứng đầu bảng Thiên Kiêu, gặp phải con yêu thú thất giai này thì cũng phải xong đời!
Mọi người làm sao không thể tức giân?
P/S: Ta thích nào…chương 4 —-Kim phiếu a….