Editor: Panacea
Chương 72. (Chưa beta)
Thẩm Trình Miên vừa vào bếp thì điện thoại chợt rung lên, khi mở ra xem thì phát hiện là tin nhắn của mẹ Thẩm. Cậu gác lại những suy nghĩ không rõ ràng trong đầu, cầm điện thoại lên trả lời bà.
Mẹ Thẩm thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Thẩm Trình Miên nên mới gửi tin nhắn cho cậu. Bà ngạc nhiên hỏi mấy món ăn kia là do ai làm, rõ ràng mẹ Thẩm đã nhận ra đó không phải đồ ăn dì Vương nấu.
Việc Thẩm Trình Miên đăng bài trong vòng bạn bè còn nhằm một mục đích khác, đó là thoát khỏi thiết lập nhân vật không biết nấu ăn của nguyên chủ. Vì vậy, khi mẹ Thẩm hỏi, Thẩm Trình Miên lập tức trả lời rằng cậu nấu những món này theo hướng dẫn trên mạng, nói xong lại suy nghĩ một chút rồi gửi cho bà một biểu tượng cảm xúc “Mau khen con đi.”
Một lúc sau, điện thoại lại rung lên, mẹ Thẩm gửi cho cậu vài biểu tượng cảm xúc like, còn thêm vào một câu “Con trai mẹ giỏi quá đi.”
Ngay sau đó, mẹ Thẩm dặn dò cậu những việc cần chú ý an toàn trong bếp. Thẩm Trình Miên đồng ý từng thứ một, còn nói lần sau về nhà cậu sẽ trổ tài, để ba Thẩm mẹ Thẩm nếm thử kĩ năng của vua đầu bếp.
Cậu vô thức trò chuyện cùng mẹ Thẩm rất lâu. Sau khi bỏ điện thoại xuống, Thẩm Trình Miên đã hoàn toàn thoát ra khỏi những cảm xúc hỗn loạn mà Hoắc Dục Tiêu vừa mang đến lúc nãy. Bây giờ nhớ đến những suy đoán lệch lạc kia, cậu chỉ cảm thấy mình nghĩ nhiều quá mà thôi.
Đùa à, hắn là Hoắc Dục Tiêu, người vốn không hề biết rung động là gì trong chính cuốn tiểu thuyết viết về bản thân hắn, cho nên câu nói lúc nãy của Hoắc Dục Tiêu sao có thể có ý đó được.
Những suy nghĩ vớ vẩn kia thật có lỗi với những đêm thức trắng ngồi đọc tiểu thuyết vì Hoắc Dục Tiêu của cậu – sao cậu lại hiểu lầm hắn như thế được chứ.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Thẩm Trình Miên nhanh chóng vứt những suy nghĩ linh tinh này sang một bên, đồng thời tự kiểm điểm lại bản thân.
Cậu cảm thấy mình vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện xảy ra sáng hôm đó, nếu không thì tại sao cậu lại có suy nghĩ to gan như vậy được? Thẩm Trình Miên lầm bà lầm bầm tự tẩy não bản thân rằng mình là trai thẳng trăm phần trăm, cuối cùng cậu cũng dần thả lỏng hơn nhiều.
Thẩm Trình Miên nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp một chút, sau đó đi ra phòng khách. Khi đối mặt với Hoắc Dục Tiêu, thái độ của cậu đã tự nhiên hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với cái người cắm đầu chạy trối chết ban nãy.
Thấy phản ứng này của cậu, sự lo lắng trong lòng Hoắc Dục Tiêu cũng giảm bớt phần nào, nhưng lông mày hắn cũng khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Có lẽ sau này hắn phải từ từ thay đổi chiến lược mới được.
Với tính cách của Thẩm Trình Miên, nếu hắn không sử dụng biện pháp mạnh thì rất khó để tạo ra bước phát triển đột phá.
Ngày hôm sau, khi đến trường, Thẩm Trình Miên nhận ra có rất nhiều người đang bàn luận về chương trình tạp kỹ “Cuộc Sống” kia. Có vẻ như vì người được phỏng vấn trong hai tập phim mới tuần này là một học sinh trung học có độ tuổi xấp xỉ với bọn họ, nên mức độ thảo luận trong trường học cũng khá cao.
Từ đây có thể thấy được chương trình tạp kỹ này hot đến mức nào. Khi chuông reo, một số bạn học năng động trong lớp tụ tập lại với nhau trò chuyện rôm rả, mấy người ngồi bên cạnh nghe thấy cũng sẽ nói chen vào vài câu. Thẩm Trình Miên cẩn thận quan sát một chút, ước chừng có khoảng một nửa số học sinh trong lớp từng xem chương trình tạp kỹ kia rồi.
Đối với cậu mà nói thì tình huống này tương đối có lợi. Phần lớn học sinh trong lớp chỉ giao lưu với nhau, nguyên chủ cũng thế, chỉ cần có thể đối phó được với các bạn cùng lớp thì cậu gần như không còn chuyện gì đáng lo ngại nữa.
Tuần trước, khi cậu còn chưa biết đến sự tồn tại của chương trình kia thì trong lớp đã có một vài bạn học đột nhiên thay đổi thái độ với cậu rồi, điều này đủ để chứng minh chương trình đó có hiệu quả lớn đến mức nào.
Có tấm bia này lót đường, Thẩm Trình Miên cũng thả lỏng hơn trước rất nhiều. Cậu không định hành động quá nóng vội, nhưng khi nói chuyện với các bạn học khác, thái độ của cậu đã trở nên ôn hòa phóng khoáng hơn, càng lúc càng giống với tính cách vốn có của cậu.
Quả nhiên, những bạn học kia cũng không quá ngạc nhiên, như thể họ đã nghĩ đến việc này từ trước.
Nhớ đến chuyện Vương Điềm Điềm là người đầu tiên chủ động thay đổi thái độ với cậu, kết hợp với mối quan hệ rộng rãi của cô trong lớp, Thẩm Trình Miên không khỏi suy đoán rằng nhất định đã có không ít bạn học lén lút bàn luận về việc cậu khác với trước kia, tất nhiên là kết quả cũng đang đi theo hướng mà cậu muốn nhìn thấy.
Tâm trạng Thẩm Trình Miên rất vui vẻ, vừa lúc nhìn thấy Vương Điềm Điềm đang ôm một chồng bài tập của lớp bọn họ đi vào, cậu lập tức bước tới hỏi: “Cần giúp gì không?”
Có thể nói Vương Điềm Điềm là người quen thuộc nhất với những thay đổi hiện tại của Thẩm Trình Miên, cô nghe vậy cũng không khách sáo, đưa một nửa cho cậu: “Cảm ơn bạn học Thẩm!”
Cô lại hỏi: “Bạn học Thẩm, cậu xem tập tuần này của chương trình kia chưa?”
Thẩm Trình Miên cười cười, biết cô muốn hỏi cái gì, “Xem rồi, cũng bình chọn rồi.”
Ánh mắt Vương Điềm Điềm vui vẻ bất ngờ, “Cậu ơn cậu!”
“Thuận tay thôi.” Chỉ là một phiếu bình chọn mà thôi, Thẩm Trình Miên nghĩ thầm trong bụng: Việc cậu làm chẳng là gì so với chiếc phao cứu sinh mà Vương Điềm Điềm vô tình ném cho cậu.
Vương Điềm Điềm mỉm cười, đột nhiên liếc nhìn về phía chỗ ngồi của Thẩm Trình Miên rồi hạ giọng: “Bạn học Thẩm, cậu có thể giúp tôi một việc nữa được không?”
“Cậu nói đi.” Thẩm Trình Miên nói.
Vương Thiên Thiên nói lí nhí: “Thầy Vương nói thầy ấy tìm bạn học Hoắc có việc, cậu có thể nói với cậu ấy một tiếng giúp tôi không. Thầy Vương bảo cậu ấy đến văn phòng.”
Nghe vậy, Thẩm Trình Miên liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, bật cười nói: “Anh Dục tốt lắm, cậu không cần sợ cậu ấy dữ vậy đâu.”
Vương Điềm Điềm có hơi ngượng ngùng, “Tôi biết bạn học Hoắc là người tốt, chủ yếu là do tôi có cảm giác nếu bây giờ tôi đi qua đó rồi bảo cậu ấy đến văn phòng thì nghe như kiểu đang ra lệnh cho cậu ấy vậy đó, áp lực lắm…”
Thẩm Trình Miên hiểu ý của Vương Điềm Điềm, lúc Hoắc Dục Tiêu bày ra vẻ mặt lạnh lùng kia thì đúng là khí thế của hắn cực kì mạnh mẽ.
Nhưng hình như đã lâu lắm rồi cậu không nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Hoắc Dục Tiêu…
Trong đầu Thẩm Trình Miên chợt lóe qua suy nghĩ này, Vương Điềm Điềm vẫn đang nhìn cậu với ánh mắt mong đợi, cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, gật đầu: “Để tôi nói với cậu ấy.”
Vương Điềm Điềm lại nói cảm ơn thêm mấy lần nữa, cô giật lại chồng bài tập mình vừa đưa cho Thẩm Trình Miên: “Mấy cái này giao cho tôi, cậu đã giúp tôi nhiều lắm rồi.”
Cái “nhiều lắm” của cô chỉ là chuyện nhỏ đối với Thẩm Trình Miên.
Khi cậu trở lại chỗ ngồi, Hoắc Dục Tiêu vẫn đang đọc sách. Thẩm Trình Miên nhìn xuống theo từng trang sách của hắn, giọng điệu nhẹ nhàng, “Anh Dục, thầy Vương bảo cậu đến văn phòng kìa.”
Hoắc Dục Tiêu ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt không hề lạnh lùng chút nào mà trông rất bình thản trầm tĩnh, khiến người khác dễ dàng bị cuốn vào trong đó.
“Cậu đến văn phòng à?” Hoắc Dục Tiêu vừa gấp sách lại vừa hỏi.
Thẩm Trình Miên lắc đầu, cười nói: “Không, bạn cùng lớp nhờ tôi chuyển lời.”
Hoắc Duc Tiêu nhìn chằm chằm đôi mắt cong cong của Thẩm Trình Miên.
Hắn biết Thẩm Trình Miên vừa nói chuyện với Vương Điềm Điềm, không cần nói cũng biết cậu đang chuyển lời giúp ai.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động. Phát hiện ra nữ sinh vừa trò chuyện vui vẻ với Thẩm Trình Miên thỉnh thoảng lại nhìn về phía này, hắn dời sự chú ý về khuôn mặt của cậu, đột nhiên giơ tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve nơi đuôi mắt của Thẩm Trình Miên.
Hoắc Dục Tiêu đột nhiên tới gần khiến Thẩm Trình Miên hơi căng thẳng, chỗ bị hắn chạm vào không hiểu sao cứ ngưa ngứa, cậu gãi gãi một chút, “Sao thế? Trên mặt tôi dính gì hả?”
Hoắc Dục Tiêu rút tay về, “Lông mi bị rơi ra rồi.”
Hành động này vốn đã rất thân mật, nhưng khi người thực hiện là Hoắc Dục Tiêu thì nhìn còn đỉnh cao hơn. Vương Điềm Điềm thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọn họ là để xác nhận xem chuyện giáo viên dặn mình đã hoàn thành chưa, không ngờ lại thấy được một cảnh tượng đặc sắc đến vậy.
Hai nam sinh có khí chất hoàn toàn khác biệt nhưng trông cực kì hòa hợp khi đứng cạnh nhau. Nam sinh lạnh lùng kiêu ngạo lúc này có vẻ dịu dàng khác thường, khi cúi đầu dựa sát vào người kia, từ góc độ của cô, nhìn rất giống như hắn đang cố tình khiêu khích.
Bầu không khí hòa hợp cùng giá trị nhan sắc đỉnh cao của cả hai khiến cô ngay lập tức liên tưởng đến những cuốn tiểu thuyết boylove mà mình đã đọc, Vương Điềm Điềm nhanh chóng dời mắt, che miệng lại.
Tim Vương Điềm Điềm đập bình bịch, cô cảm thấy hình như mình vừa phát hiện ra một bí mật rất khủng khiếp.
Hoắc Dục Tiêu đã quan sát được phản ứng của nữ sinh kia qua tầm nhìn ngoại vi (*), sau khi đạt được mục đích, cảm xúc trong mắt hắn cũng tan biến.
(*) Tầm nhìn ngoại vi, hay còn gọi là tầm nhìn gián tiếp, là tầm nhìn nằm bên ngoài điểm nhìn cố định của mắt người. Phần thị giác này giúp đọc sách nhanh hơn, lái xe tốt hơn và cảnh giác các mối nguy hiểm xung quanh mình…
Nếu để lông mi rơi vào mắt thì khó chịu lắm, Thẩm Trình Miên chớp chớp mắt, không dám cử động, “Hết chưa thế?”
Dáng vẻ này của cậu trông rất ngoan ngoãn, tâm trạng của Hoắc Dục Tiêu cũng trở nên tốt hơn. “Lông mi bị rơi” chỉ là cái cớ mà hắn thuận miệng bịa ra, nhưng lúc này, hắn vẫn rũ mắt cẩn thận rong ruổi khắp xung quanh đôi mắt của Thẩm Trình Miên, nhìn đủ rồi mới lên tiếng: “Hết rồi.”
Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy cậu đi tìm thầy Vương nhanh đi, không chừng thầy ấy có việc gấp đó.”
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, bước ra khỏi phòng học.
Tiết tiếp theo là thể dục, Triệu Tử Huy vừa đi toilet về lớp đã muốn nhào ra ngoài sân, nhưng khi vào lớp lại không thấy Hoắc Dục Tiêu đâu, y không khỏi hỏi: “Trình Miên, anh Dục đâu rồi?”
“Đến văn phòng rồi, thầy Vương tìm cậu ấy có việc.” Thẩm Trình Miên trả lời.
Triệu Tử Huy ngồi phịch xuống ghế mình, “Mất bao lâu vậy, sắp vào tiết rồi.”
Thẩm Trình Miên lắc đầu, biết Triệu Tử Huy đang nóng lòng đi học thể dục, cậu cười nói: “Cậu đi trước đi, không cần chờ bọn tôi đâu.”
“Không được,” Triệu Tử Huy tặc lưỡi, “Mấy ngày nay hai người các cậu chẳng khác nào cặp song sinh dính liền hết, người yêu nhà người ta cũng không dính bằng các cậu đâu, nếu tôi không bám lấy các cậu thì có khi các cậu quên mất sự tồn tại của tôi luôn rồi không chừng.”
Hai từ “người yêu” chọt thẳng vào chỗ hiểm trong lòng Thẩm Trình Miên, sắc mặt cậu hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, “Cậu phóng đại quá rồi đó.”
“Tôi phóng đại chỗ nào chứ,” Triệu Tử Huy nhất quyết phải tranh luận tới bến với Thẩm Trình Miên, “Tôi ví dụ nhé, lần trước cậu bị thương, có phải anh Dục cứ chạy đến bệnh viện suốt không? Có phải hai người lại dính nhau như sam không hả? Hôm sinh nhật anh Tề các cậu có tách ra bao giờ chưa? Ngủ cũng ngủ chung phòng cơ mà! Ở trường thì ngồi cùng bàn, sau khi tan học lại về chung một nhà, từ thứ hai đến thứ sáu thì thôi đi, ngày hôm qua rõ ràng là cuối tuần mà hai cậu vẫn cứ dính lấy nhau mãi… “
Thẩm Trình Miên càng nghe càng thấy kì cục. Theo lời Triệu Tử Huy nói, đúng là cậu và Hoắc Dục Tiêu có hơi dính nhau quá.
Cậu nghe không nổi nữa bèn ngắt lời y, “Sáng nay bọn tôi phải đến trường nên tối chủ nhật về đó sẽ tiện hơn nhiều chứ sao.”
“Về đâu cơ? Hôm qua các cậu ở nhà anh Dục mà?” Triệu Tử Huy kinh ngạc hỏi.
Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, nghĩ đến đoạn đối thoại giữa Hoắc Dục Tiêu và Triệu Tử Huy trong vòng bạn bè hôm qua, cậu mở miệng, chợt cảm thấy càng muốn giải thích thì càng thiếu thuyết phục, đành phải ậm ờ cho qua.
Triệu Tử Huy không hề phát hiện Thẩm Trình Miên có gì đó không ổn, y nói tiếp: “Cậu thấy tôi nói đúng không? Hai người các cậu có lỗi với anh em quá còn gì? Anh Tề với Thiên Diệu khác lớp thì thôi, nhưng tôi học cùng lớp với các cậu đó, các cậu làm gì cũng không thèm gọi tôi, có tự cảm thấy bất hợp lí không hả?”
Thẩm Trình Miên đảo mắt lung tung, vuốt lông cho y, “Lần sau chắc chắn sẽ gọi cậu.”
Triệu Tử Huy hừ hừ vài tiếng, “Vậy còn nghe được.”
Lúc này, Hoắc Dục Tiêu bước vào từ bên ngoài, ánh mắt Triệu Tử Huy sáng rực, lập tức đứng lên, “Anh Dục về rồi. Được rồi, chúng ta xuống sân đi.”
Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn bọn họ, “Các cậu đi trước đi, tôi có việc.”
Thẩm Trình Miên hỏi: “Anh Dục, có chuyện gì vậy?”
Người trả lời cậu là thầy Vương đang đi theo sau Hoắc Dục Tiêu vào lớp, “Hôm nay thầy muốn mượn tiết thể dục của bạn học Hoắc một chút. Kết quả thi giữa kì của bạn học Hoắc rất xuất sắc, khóa đầu tiên của trường sắp tổ chức một buổi đại hội tổng kết, chủ nhiệm lớp bọn họ muốn mời bạn ấy đến chia sẻ kinh nghiệm cho mấy đàn em.”
Thẩm Trình Miên ngạc nhiên nhìn thầy Vương, không ngờ thầy lại có thể thuyết phục được Hoắc Dục Tiêu đồng ý chuyện này. Với tính cách của Hoắc Dục Tiêu, hắn chưa chê phiền là còn may.
Thầy Vương cười tủm tỉm, “Đi học đi, hai bạn học nhỏ này xuống sân trước đi. Thầy sẽ chăm sóc bạn học Hoắc cẩn thận, đừng lo.”
Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu, Hoắc Dục Tiêu cũng nhìn cậu, hắn dặn dò: “Đừng đến chỗ ít người.”
Thẩm Trình Miên đã quen được mọi người xung quanh lo lắng cho sự an toàn của mình, cậu nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết rồi.”
“Anh Dục đừng lo lắng, có tôi ở đây bảo vệ Trình Miên, cậu cứ yên tâm đi nói chuyện với các đàn em đi.” Triệu Tử Huy choàng tay qua vai Thẩm Trình Miên, vỗ ngực bảo đảm.
Ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu nặng nề dừng trên cánh tay của Triệu Tử Huy. Hắn đậy chiếc nắp bút mình đang cầm trên tay lại, vang lên một tiếng “cạch” giòn tan.
[Tác giả có lời muốn nói]
Triệu Tử Huy: Nguy hiểm SOS.
Lời editor: Tui beta nốt chương này rồi nghỉ Tết 2 tuần để ôn thi nhé =D Định làm xong trong 3 tháng thôi mà nhây lâu quá, tháng sau tui sẽ rush để hoàn bộ này trước Tết ta luôn.