Tại một khách sạn ở khu phía tây Bắc Kinh.
Thạch Phong, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Bắc Kinh cầm máy bộ đàm trong tay, vò đầu bứt tóc nhìn về ô cửa sổ đóng chặt, rèm phủ kín mít
Trong ô cửa đó có một đám tội phạm, kẻ cầm đầu tên là Cổ Dũng, là đối tượng truy nã cấp độ S của bộ công an. Hắn và đàn em đã đánh cướp một tiệm vàng bạc ở Kiềm Nam, Quý Châu, bắn chết năm người. Sau khi bị truy nã, bọn tội phạm này đã lẩn trốn khắp nơi, liên tục gây án, đã có mười mấy người dân vô tội chết dưới tay bọn chúng. Đây cũng là vụ án trọng điểm của bộ công an năm nay.
Thạch Phong không thể ngờ được bọn chúng lại dám trốn vào Bắc Kinh. Một người cấp dưới của Thạch Phong được nghỉ phép đi dạo phố, tình cờ va phải một người qua đường. Dựa vào trực giác của một cảnh sát hình sự, anh ta phát hiện người qua đường kia có nhiều điểm khả nghi nên lặng lẽ báo theo. Quả nhiên bắt được con cá lớn.
Người bị theo dõi là một đàn em của Cổ Dũng. Bọn chúng ngụ trong một khách sạn bình dân ở phía tây Bắc Kinh, từ sáng đến tối không hề ra khỏi cửa. Tên đàn em đó cảm thấy buồn chán, lén chạy ra ngoài tìm em gái nào đó phát tiết. Có lẽ hắn cũng không ngờ mình xui xẻo như vậy, trên đường về bị cảnh sát hình sự đang nghỉ phép theo dõi. Vì vậy, không đến nửa tiếng sau, khách sạn đã bị cảnh sát hình sự và các lực lượng vũ trang bao vây.
Dù đã bị bao vây nhưng cục diện cũng lâm vào bế tắc.
Tên Cổ Dũng này đương nhiên không phải kẻ ăn chay niệm phật, khi phát hiện động tĩnh thì lập tức khống chế ông chủ khách sạn và hơn bốn mươi người khách, lùa mọi người vào phòng ăn lớn ở tầng hai của khách sạn.
Thạch Phong cảm giác đầu như muốn nứt ra.
Hơn bốn mươi con tin, tình huống này nếu xử lý không tốt sẽ khiến con tin bị chết. Người bị truy cứu trách nhiệm đầu tiên chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Thạch Phong hắn. Nếu như bốn mươi con tin này đều bị sát hại thì vụ án này sẽ trở thành một vụ bê bối lớn. Thạch Phong bị áp lực rất lớn, bất đắc dĩ phải cầu viện bên cảnh vệ thủ đô trợ giúp,
Bộ đội và cảnh sát không cùng một hệ thống. Cho dù bình thường nước sông không phạm nước giếng nhưng sau lưng vẫn không vừa mắt nhau, thế nên nếu không phải tình thế bắt buộc thì phía cảnh sát nhất định sẽ không cầu viện phía bộ đội.
Tình thế hiện giờ nghiêm trọng, Thạch Phong cũng bất chấp mặt mũi xin chỉ thị của bộ trưởng bộ công an rồi gọi điện thoại cho quân khu. Thẩm Đốc Trí tiếp điện thoại xong lập tức ra lệnh cho đại đội Lam Kiếm ra quân, yêu cầu tiên quyết là các con tin phải bình an vô sự.
Chống khủng bố, xử lý bắt cóc chính là nhiệm vụ chủ yếu của bộ đội đặc chủng.
Tiếng trực thăng vù vù bên ngoài khách sạn, đội trưởng Hà Bình cùng các đội viên nhảy xuống máy bay, tập hợp với nhóm của Thạch Phong.
“Tình hình như thế nào?” Hà Bình trực tiếp đi vào vấn đề.
“Bọn cướp có tám người, khống chế hành lang lầu hai và hai cửa sổ, bên trong có bốn mươi con tin” Thạch Phong tóm tắt ngắn gọn.
“Vũ khí của bọn chúng là gì? Khả năng tác chiến ra sao?”
“Năng lực tác chiến rất mạnh, trong bọn chúng có một người là bộ đội xuất ngũ, đã được huấn luyện chuyên nghiệp về chiến đấu độc lập, phản trinh sát và sử dụng vũ khí. Không xác định chắc chắn nhưng từ kính viễn vọng có thể thấy bọn chúng có ít nhất hai khẩu tiểu liên 56. Từ nhiều nguồn tin thu được có hai cân thuốc nổ TNT đã được giao dịch trong thế giới ngầm, cảnh sát cho rằng người mua là nhóm tội phạm này.
Hà Bình nhíu mày. ?rang gì mà ha? ha? thế ( trùmtr ??ện.V? )
Advertisement
Tình huống này hơi khó giải quyết. Súng tiểu liên còn dễ nói nhưng trong tay bọn chúng có thuốc nổ thì sẽ phiền toái. Nếu như bọn cướp này chó cùng rứt giậu kích nổ hai cân thuốc nổ cũng đủ phá hủy cả khách sạn này. Xem ra không thể cưỡng ép dùng vũ lực.
Thạch Phong tiếp tục nói: “Chúng tôi đã cắt điện cả khu nhà, bao vây bốn phía xung quanh”
Tiếng nói chợt ngừng, Thạch Phong nhìn thấy vài tên bộ đội đặc chủng miệng cười hớn hở, khênh một người thanh niên đang bị trói gô như bánh chưng. Thạch Phong ngẩn người rồi chỉ vào người thanh niên, sùng bái nói: “Bộ đội không hổ là bộ đội, vừa ra quân đã bắt sống được một tên cướp rồi ư?”
Hà Bình lau mồ hôi: “…….”
Diệp Hoan bị mọi người khênh ngang qua chỗ hai người, nghe thấy Thạch Phong nói liền gầm lên: “Mẹ kiếp, cả nhà ông đều là cướp ấy. Tôi là đến quan chiến, là đến tham quan thôi….”
Người đi xa dần, tiếng nói cũng nhỏ đi, Thạch Phong và Hà Bình nhìn nhau, trầm mặc…
“Ha ha, chê cười, chê cười rồi” Hà Bình thẹn đỏ mặt, cười gượng.
“Quân nhân không hổ là quân nhân, làm việc sâu sắc khó dò…” Thạch Phong cũng cười gượng.
…
Ban chỉ huy lâm thời vụ án giải cứu con tin được thành lập.
Nếu như trong tay bọn cướp thật sự có hai cân thuốc nổ thì hẳn đã được bọn chúng chế tạo thành bom tự chế rồi. Nếu như quân ta tiến vào cưỡng chế, bọn cướp đến đường cùng sẽ kích nổ bom, đồng quy vu tận. Nếu vậy thì việc giải cứu con tin sẽ hoàn toàn thất bại.
“Lẻn vào từ mái nhà thì sao?” Thạch Phong đưa ra phương án.
Advertisement
“Mái nhà cũng không được, đừng quên hai đầu hành lang đều có người của bọn chúng canh gác. Cho dù từ trên mái hay từ dưới tầng đột nhập vào đều sẽ kinh động đến bọn cướp” Hà Bình quả quyết lắc đầu.
“Nếu để xạ thủ bắn tỉa…”
“Vậy càng không được, chưa kéo được rèm cửa sổ lên thì xạ thủ của chúng ta không thể nào tìm được mục tiêu. Cho dù ngắm được mục tiêu đi nữa thì bọn chúng có tám người. Anh có nắm chắc có thể đồng thời bắn gục tám tên không? Chỉ cần có một tên thoát được thì con tin sẽ bị nguy hiểm, phương án đó xác xuất thành công quá thấp”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thạch Phong bế tắc.
“Vũ lực không được thì chỉ có dùng trí thôi” Hà Bình bất đắc dĩ
……
Bên ngoài sở chỉ huy cũng có hai người đang nói chuyện.
“Đồng chí Thương Lang này, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Diệp Hoan tươi cười ấm áp như gió xuân.
“Báo cáo, năm nay tôi hai mươi tuổi” Thương Lang nhịn cười, nghiêm túc trả lời.
“Hai mươi tuổi đã gia nhập đội ngũ chúng ta rồi, cho thấy cậu giác ngộ rất cao nha”
“Vì nhân dân phục vụ”
“Không tệ, rất có trách nhiệm với tổ quốc”
“Báo cáo, bảo vệ nhân dân là nghĩa vụ của chúng tôi. Dù là cường hào ác bá cũng bị chúng tôi đánh như đánh con”
“Đáng đánh, đáng đánh” Diệp Hoan gật đầu khen ngợi, sau đó ủy khuất nói: “Cậu xem, cho dù dẹp loạn cường hào ác bá là tốt nhưng chuyện phục vụ nhân dân các cậu vẫn làm chưa hết trách nhiệm. Trách nhiệm của quân đội là bảo vệ nhân dân, ai lại đưa nhân dân lên chiến trường thế này? Đúng không? Nhân dân không đồng ý đi, các cậu lại còn trói nhân dân…” Diệp Hoan đau đớn kể khổ, không khí bi thương bao trùm khắp người.
“Trói thì trói, làm gì còn đem trói ngược cả hai chân của nhân dân lên thế này? Xem tôi như mấy diễn viên nữ trong phim cấp ba Nhật Bản hay sao chứ?”
“Báo cáo, chúng tôi phải chấp hành mệnh lệnh của đội trưởng”
“Đội trưởng là tên súc sinh không nói làm gì. Các cậu là người bình thường mà sao khẩu vị lại nặng như vậy?”
“…….”
Cửa phòng chỉ huy mở ra, thân thể cao lớn của Hà Bình xuất hiện trong tầm mắt Diệp Hoan. Đôi mắt lợi hại rà quét khắp người hắn.
Lưu cục trưởng và Thạch Phong cũng đứng bên cạnh Hà Bình, ánh mắt ba người rọi vào Diệp Hoan tựa như nông dân đang chọn mua một con la ở chợ gia súc.
Diệp Hoan bị ánh mắt như vậy làm cho sợ hãi, lông tơ dựng thẳng đứng.
“Tôi…tôi chỉ đang trò chuyện xã giao thôi…” Giọng điệu Diệp Hoan yếu ớt, cố gắng ra vẻ đáng thương.
Hà Bình không để ý hắn, quay đầu nói với Lưu cục trưởng: “Đại đội đặc chủng của chúng tôi không có người nào như hắn”
Lưu cục trưởng nhìn kỹ rồi gật đầu: “Tôi hiểu được”
Thạch Phong cố vớt vát chút mặt mũi cho phía cảnh sát: “Chúng tôi cũng có chuyên gia đàm phán…”
“Những chuyên gia đó chỉ có miệng lưỡi mà không có quyền cước. Diệp Hoan tốt xấu gì cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, để hắn đi đàm phán với bọn cướp xem có tìm được điểm đột phá nào không. Cho dù không thành công thì cũng có thể lấy được thông tin về cách bố trí người và vũ khí của bọn chúng. Những tin tình báo này sẽ mà mấu chốt để hành động”
“…Được rồi” Thạch Phong bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy, liền quyết định thế đi”
“Này, này…cái gì mà quyết định thế đi chứ? Các người muốn hại chết tôi sao? Tôi đã nói tôi chỉ đến tham quan thôi mà, các người đừng hại tôi chứ….” Diệp Hoan hoảng sợ, mắt mũi trợn trừng.
Hà Bình hoàn toàn mặc kệ Diệp Hoan, thản nhiên nói: “Thay quân trang ra, đổi thường phục đi”
“Không cởi! Không thay! Ông đây không làm gì hết!”
Cạch!
Tiếng chốt an toàn vang lên, họng súng dí sát trán Diệp Hoan.
“Trên chiến trường dám kháng lệnh. Tôi có quyền xử bắn cậu mà không cần mở tòa án quân sự” Giọng nói Hà Bình lạnh đến thấu xương.
“…….”
….
Tầng hai phòng ăn khách sạn.
Cổ Dũng âm trầm nhìn chằm chằm một tên thủ hạ đang nơm nớp lo sợ. Ngón tay gã vu/ốt ve lưỡi con dao găm Thụy Sĩ, lưỡi đao sáng loáng ánh lên từng tia sáng bạc.
“Đi tìm gái, còn bị cớm theo dõi, đúng không?”
Mồ hôi tên đàn em đổ như mưa, sợ sệt giải thích: “Đại…đại ca, em, em cũng không nghĩ sẽ xui xẻo như vậy…Lại nói, cũng không nhất định là do em dẫn”
“Không phải mày thì là ai? Tám người còn lại ngày nào cũng ở trong khách sạn không ra ngoài, chỉ có mày là ra ngoài ngày hôm qua, nếu như không phải mày, chẳng lẽ bọn chúng dùng phép thần để biết chúng ta ở đâu, rồi lặng lẽ không tiếng động bao vây chúng ta như thế này à?”
Tên đàn em xanh mặt van xin: “Đại ca, anh tha cho em…một lần này thôi…”
Cổ Dũng nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn: “Tao đã nói với bọn mày rồi, đừng xem lời tao nói như gió thoảng bên tai, chỉ vì thằng tiểu đệ của mày thoải mái một chút mà lại hại các anh em. Nếu tao tha cho mày thì các anh em khác sẽ nghĩ thế nào?”
Mặt tên đàn em trắng bệch như người chết, tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Cổ Dũng cười tươi vỗ vai hắn, ý muốn giết người thoáng hiện trong đáy mắt.
Một giây sau, một tia sáng lướt qua cổ tên đàn em, máu tươi từ vết rách tuôn ra như suối.
“Người anh em, thượng lộ bình an.” Cổ Dũng đỡ lấy cơ thể đang đổ xuống đó, nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn những lời này.
Mấy tên cướp đứng trong sảnh nhìn thấy đại ca thản nhiên tươi cười rồi gi.ết chết một đồng bọn, ai cũng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Cổ Dũng lạnh lùng nhìn những người còn lại, nói: “Nhanh chóng trông coi bọn con tin đi, chúng ta có tới hơn 40 con tin, cảnh sát chắc chắn không dám động thủ với chúng ta, ít nhất bây giờ cũng còn có đường sống.”
……
Diệp Hoan giơ hai tay lên cao, đón nhận vô số ánh mắt của bọn cướp khi đi trên hành lang khách sạn.
Bên dưới cầu thang, một tên cướp mặc áo khoác đen lạnh lùng nhìn theo Diệp Hoan.
“Mày tới đây làm gì?”
Diệp Hoan cố gắng để hai chân của mình không run rẩy, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất trả lời: “Tôi nghe nói gần nơi này có một buổi xem mắt…”
Cạch!
Một cây súng ngắn lập tức xuất hiện trước trán Diệp Hoan.
“Khai thật mau. “
“Tôi là chuyên gia đàm phán.” Diệp Hoan thành thành thật thật nói.
Diệp Hoan lúc này thật muốn khóc, lúc nãy vừa mới bị người khác chỉa súng vào mặt, bây giờ lại tới nữa, chẳng lẽ hắn có duyên với súng thế sao?
Tên cướp nhìn Diệp Hoan từ đầu đến chân rồi vui vẻ nói: “Nhiều năm rồi tao chưa từng thấy chuyên gia đàm phán nào như mày, nhìn thế nào cũng thấy giống như mấy tên Hán gian bị quân giải phóng bao vây, tư thế thật sự quá giống luôn, chẳng lẽ mày sợ bị bọn tao bắn tới thế à??”
Diệp Hoan buồn bã thở dài: “Tôi sao lại sợ mấy người bắn tôi, vừa rồi vì tôi không muốn tới đây nên tôi bị tên đội trưởng dùng súng cưỡng ép tới đây, tôi là đang sợ tên đội trưởng đó nổ súng.”
Tên cướp ngẩn người rồi có chút đồng tình với Diệp Hoan: “Đội trưởng của mày cũng thật là…”
“Còn không phải sao, trước mặt sau lưng đều bị người khác chĩa súng vào, đi đâu để tìm ra chuyên gia đàm phán xui xẻo như tôi đây? Việc này tôi cũng có muốn làm đâu?” Diệp Hoan dậm chân, cảm thấy hắn thật sự đã tìm được tri âm, thật sự rất muốn làm tri kỷ với tên cướp này.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Chúng tao cũng chỉ muốn sống nên không muốn làm lớn mọi chuyện, đương nhiên là mày không được làm ra chuyện gì ngớ ngẩn, mày muốn nói gì tới mà nói với đại ca bọn tao ấy.” Tên cướp nói xong thì nhanh chóng soát người Diệp Hoan, sau khi chắc chắn hắn không có mang vũ khí và máy nghe trộm thì nhanh chóng đưa Diệp Hoan lên lầu.
Diệp Hoan đi rất chậm, bởi vì hắn đang rất sợ hãi.
Đây là lần thứ hai hắn giao đấu với bọn ăn cướp, lần trước hắn dám liều mạng là do hắn bị cướp hết tiền, không liều không được, nhưng chuyện lần này không liên quan gì tới hắn cả. Diệp Hoan không chắc chắn là mình còn có cái dũng khí đi liều mạng với bọn cướp hay không.
Diệp Hoan chưa bao giờ là nhân vật anh hùng, lớn lên trên đường phố làm Diệp Hoan thường lo lắng đến lợi ích của mình trước tiên, tinh thần trọng nghĩa không phải là không có, tuy rằng ít đến đáng thương, nhưng hắn vẫn luôn tuân theo quy tắc “Người không phạm ta, ta không phạm người”. Dù như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy hắn ích kỷ nhưng không thể phủ nhận rằng, mọi người đa phần đều sống theo quy tắc này, Diệp Hoan cũng là người bình thường nên đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong tình huống lợi ích của bản thân không bị mất mát mà liều mạng để cứu con tin ra ngoài, Diệp Hoan cảm thấy, hắn không muốn làm tí nào. Dù hắn đã được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp nhưng hai việc này khác nhau nhiều lắm. Người xưa nói quân tử khó nhịn được việc nhỏ, nếu có thể tránh được thì có ai lại muốn đưa đầu vào nơi nguy hiểm chứ? Chuyện này cùng việc đánh nhau giỏi hay dở không có chút liên quan gì.
Diệp Hoan lo sợ đi vào đại sảnh lầu hai, nhìn thấy một nhóm người ngồi trong góc phòng, nam có nữ có, già có trẻ có, xung quanh có ba tên cướp ôm tiểu liên canh giữ bọn họ. Nhóm con tin run sợ dưới nòng súng tiểu liên.
Diệp Hoan nhìn thấy Cổ Dũng, thủ lĩnh của bọn cướp, Ma Vương giết người không chớp mắt, tội phạm truy nã cấp S đã giết rất nhiều mạng người.
Cổ Dũng có dung mạo rất bình thường, từ mắt tới mũi, từ mũi tới môi, tất cả tạo thành một gương mặt khiến người ta sau khi nhìn qua thì có thể quên ngay lập tức, chỉ là trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia, thỉnh thoảng lại xuất hiện vẻ hung ác tàn độc.
Diệp Hoan vừa nhìn thấy ánh mắt đó liền cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Đó là đôi mắt dùng để nhìn người chết, trong đó không có chút sự sống và hi vọng nào, như kên kên ở thảo nguyên, lấy ăn thịt và săn mồi làm thú vui, chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, liền cảm thấy như bản thân sắp chết đi.
Diệp Hoan hít sâu, trong đầu liên tục thôi miên bản thân để cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn cướp, tuy rằng bản thân chưa chắc có thể làm người đàm phán, nhưng ít nhất cũng giúp bản thân sống sót được.
Hắn chỉ là đi đàm phán, Hà Bình cũng đâu có bảo mình đi diệt bọn cướp này đâu. Hắn chỉ cần xem xét tình hình trong đây rồi đi ra là được, chuyện khác hắn không muốn xen vào, cũng không có sức lực đó.
Diệp Hoan lấy lại bình tĩnh, sau đó làm như bản thân rất vui mừng mà cười thật tươi, đưa hai tay ra, kêu lên mấy tiếng thật khoa trương.
“A… Đây không phải là anh Cổ sao? Nhiều năm vậy rồi, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây, xem ra anh cũng mạnh khỏe hơn trước nhiều.”
Cổ Dũng bất ngờ, sau đó như phản xạ có điều kiện mà bắt lấy tay Diệp Hoan, nói: “Đâu có đâu có…”
Sau đó Cổ Dũng nghiêng đầu sang hỏi tên cướp kế bên: “… Tên này là ai?”
Tên cướp thắc mắc vò đầu, nói: “Vừa rồi hắn nói hắn là chuyên gia đàm phán, nhưng bây giờ em thật sự không biết hắn là ai, nhìn bộ dáng này của hắn, chẳng lẽ anh có quen biết hắn sao?”
“Chuyên gia đàm phán?” Cổ Dũng lập tức lật mặt, nhanh như chớp chĩa súng vào mặt Diệp Hoan:”Sao mày dám lôi tay kéo chân với tao? Muốn chết à?”
“Cổ đại ca, tứ hải giang huynh đệ mà……” Diệp Hoan oan ức giải thích, đồng thời cũng nhanh chóng giơ cao hai tay.
Lần thứ ba, hôm nay đã là lần thứ ba hắn bị người khác chĩa súng vào mặt rồi.
“Anh em cái rắm, còn cái gì vài năm không gặp. Mày gặp tao khi nào chứ?”
“Trên lệnh truy nã…” Diệp Hoan thành thành thật thật trả lời.