Đọc truyện Full

Chương 92: Chương 92

Cả hai trò chuyện một lúc trong sảnh của hồ Hạm Đạm một lát về thời cuộc trong triều và nước Điền[1].
[1] Nước Điền: Từ gốc “滇地”, (có thể gọi là Vân Nam) là một nhà nước được người Điền lập ra.

Họ là những người sống quanh hồ Điền Trì ở khu vực miền bắc Vân Nam, Trung Quốc từ khoảng giữa thời kỳ Chiến Quốc cho tới tận thời kỳ Đông Hán.

Người Điền tộc chôn cất những người đã chết trong các hầm mộ thẳng đứng.

Tiếng nói của người Điền có lẽ có liên quan tới các ngôn ngữ của ngữ tộc Tạng-Miến
Uất Trì Tĩnh không thể không xúc động, quyền thần như Lục Chi Quân thường sẽ rơi vào kết cục có mới nới cũ.
Phàm là quân vương có chút dã tâm, cũng sẽ không cho phép có nhân vật như vậy tồn tại trong triều.
Nhưng muội muội ruột của hắn là Thẩm Nguyên, lại là thê tử của Lục Chi Quân.

Uất Trì Tĩnh tràn ngập áy náy với Thẩm Nguyên, hơn nữa còn muốn bù đắp cho nàng.
Đồng thời cũng cảm thấy, nhìn toàn bộ Kỳ triều, không phải ai cũng có thể cưới muội muội Thẩm Nguyên nàng được.
Lục Chi Quân xem như là nam nhân miễn cưỡng xứng đôi với nàng, nếu tuổi của hắn nhỏ hơn mấy tuổi, gần trạc tuổi của Thẩm Nguyên, vậy hắn ta sẽ càng hài lòng với muội tế (em rể) Lục Chi Quân.
Uất Trì Tĩnh và Lục Chi Quân trò chuyện hồi lâu, nhưng hắn ta vẫn không quên mục đích đến công phủ lần này.
Đến hoàng hôn, mặt nước trên hồ Hạm Đạm dường như được bao phủ bởi ánh vàng ấm áp của buổi chiều tà, Uất Trì Tĩnh mới cố tình hắng giọng, bất đắc dĩ hỏi: “Thẩm Nguyên đưa thiếp thất của ta… Đi.

Không biết Quốc công có thể cho ta mang nàng trở về không? Mục đích hôm nay ta đến công phủ là muốn đón nàng trở về.”
Dứt lời, Lục Chi Quân cố ý liếc mắt nhìn.
Hắn thấp giọng trả lời: “Thiếp thất của ngươi không ở Trấn Quốc Công phủ.”
“Vậy nàng ở đâu? Ta nghe nói chuyện xảy ra với Đỗ gia, chắc hẳn là trước đây ta không nói rõ với nàng, lúc này mới khiến nàng có khúc mắc với ta.”

Giọng Lục Chi Quân lại trầm đi rất nhiều: “Nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi là con cháu của một chư hầu ngoại bang, căn cơ trong kinh thành rất nông, sau này ta và Thẩm Nguyên đi du ngoạn khắp nơi, và sẽ rời khỏi kinh thành, đi biên giới Vân Nam gần thuộc địa của chư hầu.

Nếu ngươi muốn ngồi vững vị trí này, chỉ duy nhất dựa vào phương pháp thông gia với thế gia.”
Uất Trì Tĩnh hiểu những gì Lục Chi Quân nói, nhưng Uất Trì Trinh không có thế lực mạnh mẽ ở kinh thành.
Trước mắt hắn ta không thể cho Trăn Trăn vị trí chính thê, cho dù sau khi hắn ta thuận lợi đăng cơ, cố tình muốn lập Trăn Trăn làm hoàng hậu thì những đại thần trong triều cũng sẽ không đồng ý.
Tâm trạng của Uất Trì Tĩnh nhất thời cực kỳ phức tạp.
Một mặt biết rằng là người làm làm việc lớn đều phải cắt đứt chuyện tình cảm, tuyệt đối không thể bị mắc kẹt vì tình.
Trước đây điều hắn ta khinh thường nhất chính là loại nam nhân sẽ dao động giữa nữ nhân và quyền lực.
Nhưng không nghĩ rằng hắn ta hôm nay đã trở thành thành người mà hắn khinh thường nhất trước đây.
Lục Chi Quân thấy sắc mặt của Uất Trì Tĩnh khác thường, giọng nói gần như lạnh như băng nói: “Ta có thể nói cho ngươi biết nàng ta đang ở đâu, nhưng ngươi phải nhanh chóng lựa chọn.

Ngươi có thể không cưới Đỗ Phương Nhược làm vợ, quý nữ thế gia trong độ tuổi thích hợp trong kinh thành có rất nhiều.

Uất Trì Tĩnh, ngươi hiện tại không có năng lực này, có thể khó lựa chọn một chút.

Nếu ngươi thật sự thích nàng, trước tiên nghĩ biện pháp trấn an nàng đi, chờ sau này ngươi ngồi vững vị trí đó, rồi từng bước mở đường cho nàng, để nàng có thể ngồi ở vị trí sóng vai cùng ngươi.”
Thực ra Uất Trì Tĩnh ban đầu cảm thấy những lời này của Lục Chi Quân nói với hắn ta rất lãnh khốc vô tình.
Có lẽ hắn sẽ nói cho hắn ta biết Trăn Trăn chỉ là thiếp thất mà thôi, sau này nếu hắn ta lên ngôi, muốn loại nữ nhân nào mà chẳng được.
Nhưng Lục Chi Quân không nói như vậy.
Sau khi hắn giải thích ưu và nhược điểm của sự thật cho hắn ta một cách hợp lý, cũng cho hắn ta lời khuyên thích hợp.
Khuôn mặt tuấn tú của Uất Trì Tĩnh có chút âm trầm, nhưng vẫn im lặng gật đầu.
Sau đó, Lục Chi Quân nói với hắn ta, Thẩm Nguyên đã dùng của hồi môn của mình để cho Trăn Trăn mở một cửa hàng phấn son ở kinh thành, hiện giờ việc làm ăn của nàng ấy không tệ, cửa hàng son ấy đã mở được trên đường Tiền Môn đầy các người cao quý tụ tập.

Cho nên sau khi Uất Trì Tĩnh từ biệt Lục Chi Quân, liền đi thẳng đến đường Tiền Môn.
——
Lại nói từ sau khi Thẩm Hoằng Lượng bị triều đình tước vị trí hầu tước, số tiền tích góp ngân lượng còn sót lại đã sớm bị A Hành chuyển nhượng.
A Hành ôm nhi tử của ông là Thẩm Hạng Lâm, thực sự đã bỏ trốn cùng quản sự Hầu phủ, Thẩm Hoằng Lượng thật sự không thể tưởng tượng được, Ngũ di nương ngày thường ngoan ngoãn như vậy, lại có thể làm ra chuyện phản bội ông.
Sau biến cố này, Thẩm Hoằng Lượng một đêm bạc đầu.
Chỉ huy doanh quan binh đã ra lệnh cho ông chuyển ra khỏi phủ đệ mà triều đình ban tặng trong vòng ba ngày, Thẩm Hoằng Lượng nằm liệt giường không dậy nổi, duy chỉ có trưởng nam Thẩm gia là Thẩm Hạng Minh trong lúc gia tộc nghèo túng, đã gánh vác trách nhiệm, giải tán mấy di nương còn lại của Thẩm Hoằng Lượng.
Thứ nữ Thẩm Mộc và tiểu nương của nàng đã trở về nhà mẹ đẻ.
Dù sao Thẩm Hạng Minh cũng là con ruột của Lưu thị, cho nên mẫu thân của Lưu thị vẫn đau lòng cháu ngoại, nhưng không dám tài trợ quá nhiều cho người Thẩm gia, đợi sau khi đi khắp nơi gom góp được một trăm lượng bạc, Thẩm Hạng Minh liền mua một gian túp lều ở ngoại ô kinh thành, sau khi giải quyết lão phụ và Thẩm Du xong, hắn tìm kế sinh nhai bằng cách làm một thợ mộc.
Thực ra tuy Thẩm Hạng Minh không thích học và đọc sách, nhưng ít nhiều đã từng chịu ảnh hưởng của Thẩm Hoằng Lượng khi còn làm việc ở Công bộ, thích nghiên cứu một số đồ gỗ.
Thẩm Du cả ngày oán hận trong túp lều, rất ghét bỏ mọi thứ trong túp lều này.
Thẩm Hoằng Lượng đầu tóc bạc nằm hấp hối trên giường, Thẩm Du mặc áo vải thô ráp, đành lặng lẽ lau nước mắt.
Gian túp lều này có tổng cộng ba gian phòng, Thẩm Hoằng Lượng và Thẩm Hạng Minh ở chung một phòng, Thẩm Du ở một gian phòng, gian còn lại là canh phòng nấu cơm, không có nơi nào để đi đại tiện hoặc tiểu tiện.
Ở trong căn phòng cỏ cũ nát của mình, Thẩm Du càng nghĩ càng tuyệt vọng, cho đến khi lấy ra một chiếc bình gốm màu mực, nước mắt mới ngừng rơi.
Trong bình gốm này có cổ trùng mà Lục Kham giao cho nàng.
Trước đây khi Lục Kham tìm được nàng, Thẩm Du mới biết được, thì ra vị khách Trần Nghiêu bên cạnh Đôn quận vương, chính là Lục Kham mai danh ẩn tích sau khi trở về từ Vân Nam.
Nhưng lúc trước Thẩm Du nghe nói Trần Nghiêu đột nhiên mất tích ở kinh thành, Đôn quận vương tìm hắn rất lâu, nhưng vẫn không tìm được hắn.
Thẩm Du không biết Lục Kham đi đâu, nhưng lại coi Lục Kham là hy vọng duy nhất trong cuộc đời mình.
Tóm lại, Lục Kham vẫn còn tình cảm với nàng, Thẩm Du nghĩ, lần này hắn đi biên giới nước Điền, chắc là đã hiểu được rất nhiều chuyện rồi.
Hắn vẫn nhận ra rằng Thẩm Du nàng vẫn là tốt, Thẩm Nguyên dù sao đã là nữ nhân của người khác, cũng không thích hợp với nàng ấy nữa.
Lục Kham nói với nàng, cổ trùng này rất quan trọng đối với hắn, vậy nên nàng chăm sóc nó thật tốt, thân phận hiện giờ của hắn không tiện mang theo thứ này.
Thẩm Du không biết cổ trùng này có thể làm gì, chỉ nghe một vài tin đồn, nói một khi cổ trùng vào cơ thể, cho dù người mang theo cổ trùng sống sót thì cũng sẽ bị bệnh tật suốt cả đời.

Vả lại cổ trùng cực kỳ hiếm, Dược vương phải chọn ra một con độc tính mạnh nhất trong số gần trăm con, thậm chí là gần một ngàn con độc trùng, rồi nuôi nó thành cổ trùng.
Thẩm Du không biết Lục Kham sẽ xuống tay với ai, nhưng vẫn luôn giúp hắn chăm sóc cổ trùng này rất cẩn thận.
Thẩm Du nhớ Lục Kham ở trong sương này.
Bên kia, Thẩm Hoằng Lượng hôm nay rốt cuộc khôi phục một chút sức lực, liền đi đôi giày cỏ, không nói một lời ra khỏi túp lều.
Ông dùng ngân lượng mà Thẩm Hạng Minh để lại cho ông khi cần, thuê một chiếc xe ngựa vào kinh thành, nơi tụ tập những người cao quý mà ông đã từng sống bên ngoài hoàng thành.
Thẩm Hoằng Lượng đang loạng choạng, mà vẻ mặt thơ thẩn đi trên đường, rồi nhìn thấy A Hành và quản sự, dẫn Thẩm Hạng Lâm cùng đi vào quán ăn.
Thẩm Hoằng Lượng hoài nghi mình nhìn lầm, liền dụi dụi mắt.
Nhưng ông không nhầm.
Cách đó không xa, ba người đó nghiễm nhiên giống như một nhà ba người.
Trong lòng Thẩm Hoằng Lượng ngay lập tức tràn đầy tức giận, khi nhe răng chạy về phía ba người đó, quản sự đã sớm phát hiện ra ông, lập tức bảo vệ trước người mẹ con A Hành.
“Lão già bẩn thỉu này ở đâu thế, còn không mau cút đi!”
Thẩm Hoằng Lượng trợn tròn mắt, cất giọng mắng: “Thật đúng là tiểu nhân đắc chí, hai người các ngươi đã lấy đi tiền của ta, còn dám trở về kinh thành ở nữa à? A Hành, còn không mau dẫn Lâm ca nhi trở về với ta nè!”
Tuy nhiên, A Hành tức giận vén tóc, còn liếc mắt nhìn Thẩm Hoằng Lượng.
Thẩm Hoằng Lượng đi lên muốn kéo cánh tay A Hành, nhưng lại bị quản sự đạp một cước ngã xuống đất.
Sau khi Thẩm Hoằng Lượng ngã trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, hiện giờ ông chỉ là một lão già ốm yếu, căn bản không đánh lại Nguyên quản sự của Hầu phủ có thân hình cường tráng.
Người đi qua lần lượt dừng lại, chuẩn bị xem náo nhiệt ở đây.
Thẩm Hoằng Lượng mắt đầy sao, nhưng lại nghe quản sự lạnh nhạt một tiếng, cưới nói với ông một cách rõ ràng: “Ha ha, Thẩm Hoằng Lượng, nó không còn là Thẩm Hạng Lâm nữa rồi.

Nó hiện tại, theo họ của cha ruột nó rồi.

Nể tình ngươi thay ta nuôi nhi tử nửa năm, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Cút ngay! Cút càng xa càng tốt!”
Theo họ của cha ruột nó?
Thẩm Hạng Lâm thậm chí không phải là con ruột của ông à?!
A Hành là tiện nhân, vậy mà cũng giống như Đường thị, phản bội ông, còn đội cho hắn một cái mũ xanh lớn như vậy!

Thẩm Hoằng Lượng chỉ cảm thấy đầu óc “đùng ——” một tiếng, rõ ràng hôm nay trời rất trong xanh, nhưng ông lại cảm thấy có vô số sấm sét vô tình đang tấn công về phía ông.
“Ngươi… Các ngươi!”
Thẩm Hoằng Lượng tức giận muốn phun ra một cục máu tươi, nhưng đành phải che ngực, nhìn quản sự dẫn A Hành, cùng nghiệt tử kia nghênh ngang rời đi.
Khi Thẩm Hoằng Lượng dựa vào tường một lúc ở khu vực của những người ăn mày thường ở, ông vẫn không quên mục đích chuyến đi này.
Trước khi bị tước chức vị, ông đã từng nghe nói, hình như Thẩm Nguyên đã mở một tiệm son phấn ở ngoài đường Tiền Môn, Thẩm Hoằng Lượng nghĩ rằng ông và Thẩm Nguyên tốt xấu gì cũng là cha con một thời gian.
Cho dù Thẩm Nguyên có nhẫn tâm đến đâu, nhìn thấy bộ dạng nghèo túng của ông bây giờ thì nhất định phải lấy một ít tiền để tiếp tế cho ông.
Thẩm Hoằng Lượng phụ trách xin tiền của Thẩm Nguyên, đồng thời cũng muốn cuộc sống sau này của Thẩm Hạng Minh và Thẩm Du có cuộc sống tốt hơn một chút, tốt nhất là Thẩm Nguyên phải cho tiền bằng của hồi môn của Thẩm Du.
Dựa vào tài năng và ngoại hình của Du tỷ nhi, có thể gả cho một gia đình tốt ngay cả trong số những người dân thường.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hoằng Lượng rốt cuộc khó khăn chống người từ trên mặt đất lên, tìm đến cửa hàng son phấn nọ.
Khi Thẩm Hoằng Lượng hỏi người đi đường về gian hàng son phấn đó ở đâu, một lúc sau, tìm được cửa hàng này tên là Oản Tương Đường.
Thẩm Hoằng Lượng đến rất trùng hợp, đến ngay lúc nhìn thấy Thẩm Nguyên đứng dưới cửa hàng, đang nói chuyện với một nam tử trẻ tuổi, cao lớn, tuấn tú.
Sắc mặt Thẩm Nguyên tối sầm lại.
Nam tử đó khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết là xuất thân hiển hách, nhưng Trầm Hoằng Lượng chưa từng nhìn thấy vị này trong những nam tử thế gia kinh thành.
Thẩm Hoằng Lượng đang còn thắc mắc người này là ai thì Thẩm Nguyên đã chú ý tới bóng dáng của ông, khi nàng cau mày nhìn ông, nam tử trẻ tuổi ấy cũng theo tầm mắt Thẩm Nguyên nhìn về phía ông.
Đón ánh nắng chói chang, Thẩm Hoằng Lượng hơi nheo mắt lại.
Sau khi hoàn toàn thấy rõ diện mạo của nam tử kia, sắc mặt của ông không khỏi đột nhiên thay đổi.
Lại thấy khuôn mặt của hắn, rất giống khuôn mặt của Yến vương.
Lại nhớ tới, Yến thế tử vừa mới từ biên giới nước Điền vào kinh…
Lục Chi Quân dường như cũng biết, Yến vương đã ăn Tết với ông trước đó.
Ánh mắt Thẩm Hoằng Lượng nhất thời tràn ngập thù hận.
Chà, cặp con nít phản bội này cuối cùng cũng sắp nhận người thân của mình rồi.
Tuy nhiên, trước khi Uất Trì Tĩnh nhận thân với Thẩm Nguyên, nhất định không biết năm đó Yến vương đã làm chuyện gì với Đường thị.
Thẩm Hoằng Lượng không muốn để cho hai đứa con Đường thị này sống hạnh phúc như vậy, ông biết, chỉ cần ông nói sự thật năm đó cho Thẩm Nguyên, hai huynh muội này nhất định sẽ có thù oán trong lòng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoằng Lượng nắm chặt nắm đấm, đi về phía đôi huynh muội kia.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full