Trịnh Hiểu Nhã dù chưa nói xong, Lương Y Đồng lại đã hiểu ý nàng, gò má lập tức đỏ lên. Thấy bộ dáng thẹn thùng của tiểu cô nương, Trịnh Hiểu Nhã sao có thể không hiểu.
Nàng nhịn không được mà vỗ đầu muội muội, thấp giọng nói: “Thật là một nha đầu ngốc, cho dù muội thích hắn, nhưng ở dưới tình huống không có danh phận, sao lại để hắn chạm vào? Ngày thường thông minh như thế, sao vướng vào đại sự lại hồ đồ đến vậy? Muội còn chưa cập kê, cũng không sợ thân thể bị ảnh hưởng hay sao.”
Lương Y Đồng nóng mặt, vội vàng nói: “Nhã tỷ tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu, chúng ta không có.”
Thấy nàng không giống đang nói dối, Trịnh Hiểu Nhã cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay nàng dặn dò: “Nếu hắn coi trọng muội thì nhất định sẽ cho muội danh phận, cách lúc muội cập kê còn một khoảng thời gian nữa, chuyện này nhất định không được gấp. Cho dù hắn cố ý muốn thân thiết thì muội cũng phải cự tuyệt, hiểu không?”
Trịnh Hiểu Nhã trước khi vào cung đã được mẫu thân dạy về chuyện phòng the, nàng lại lớn hơn Lương Y Đồng vài tuổi, tất nhiên là biết rõ nữ tử trước khi cập kê, thân thể chưa phát Dực, động phòng sớm sẽ gây tổn thương rất lớn. Ở tuổi này của Lương Y Đồng, nhỡ không cẩn thận mà có thai, có thể an toàn sinh hạ hài tử không cũng là vấn đề lớn.
Nói đến cùng cũng là vì lo lắng cho Lương Y Đồng nên mới lắm miệng vài câu.
Lương Y Đồng đỏ mặt cúi đầu, tiểu cô nương da mặt mỏng, căn bản không dám nói nhiều về đề tài này.
Trịnh Hiểu Nhã cũng chuyển chủ đề, thấp giọng nói: “Ân tình của muội muội, ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. Chờ ta đi rồi, chỉ sợ cơ hội gặp lại cũng cực kỳ nhỏ, mặc kệ muội có chuyện gì phiền lòng, đều có thể viết thư cho ta.”
Lương Y Đồng cũng rất luyến tiếc Trịnh Hiểu Nhã, nhưng biết tỷ tỷ ở Dự Vương phủ không hề vui vẻ nên cũng không nói lời nào níu kéo, lên tiếng: “Ta biết rồi, chờ khi tỷ đến Hắc Thủy, an bài xong mọi chuyện thì nhất định phải mau chóng
gửi thư cho ta, mặc kệ là gặp phải chuyện gì, đều có thể nói cho ta biết.”
Trịnh Hiểu Nhã gật đầu, “Ừm, ta đi rồi, Vân uyển cũng chỉ còn lại Chử Tuyết. Mấy ngày nữa nàng ta sẽ được dỡ bỏ lệnh cấm túc, ta nói cho muội một chút chuyện của nàng ta, muội cũng có thể chuẩn bị tâm lý.”
Trịnh Hiểu Nhã kể hết những gì bản thân biết.
Chủ Tuyết nguyên bản là cung nữ bên người Thái hậu, vì có vài phần tư sắc nên được Thái hậu ban thưởng cho Dự Vương. Khi Thái hậu đem người tới, chính là có tâm tư giám sát Dự Vương.
Chử Tuyết tâm tư nặng, nhưng cũng khá cẩn thận, năm ngoái sở dĩ bị cấm túc là vì có tâm tư câu dẫn Dự Vương.
Năm đó sau khi các nàng bị đem đến chỗ Dự Vương, hắn không hề có ý tứ triệu các nàng tới thị tẩm, thời gian lâu, đại khái là bị Thái hậu thúc giục, Chử Tuyết liền thiếu kiên nhẫn.
Nàng ta bắt đầu có tâm tư làm theo mấy phi tần, đúng ở trên nền tuyết khiêu vũ. Con đường kia là nơi Dự Vương nhất định phải đi qua để trở về Trúc Du đường, Dự Vương cũng xác thực đã nhìn thấy dáng người quyến rũ của nàng ta, nhưng hắn lại vô cùng chán ghét. Nàng ta không chỉ câu dẫn không thành công, còn bị Dự Vương cấm túc.
Trịnh Hiểu Nhã nói xong, kết luận lại: “Vương gia không coi trọng nữ sắc, năm đó tâm tư bò giường của Chử Tuyết rõ như ban ngày, hắn vô cùng coi thường, huống chi hiện tại muội chỉ cần đề phòng không để nàng ta hại muội là được.”
Lương Y Đồng ghi tạc ở trong lòng, rồi lại nhớ đến Dự Vương vẫn thường xuyên trêu chọc nàng, lại hay hôn nàng, nào giống không gần nữ sắc? Nhớ tới nụ hôn của hắn, gò má nàng nóng lên, lông mi cũng hơi run rẩy.
***
Sáng sớm hôm sau, Thánh chỉ tứ hôn đã hạ đến Dự Vương phủ.
Khi công công đọc Thánh chỉ, đám hạ nhân trong phủ đều choáng váng. Cho dù đã biết Lương Y Đồng được sủng ái, bọn họ cũng không đoán được Dự Vương sẽ cưới nàng làm Vương phi, càng không đoán được Hoàng thượng sẽ tự mình tứ hôn.
Cho đến khi Lương Y Đồng cùng Dự Vương tiếp chỉ, bọn họ mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Ngọc Cầm cũng kinh ngạc cức kỳ, kỳ thật nàng đã nhìn ra Dự Vương có ý với Lương cô nương, nguyên bản còn nghĩ Vương gia có làm trắc phi đã là vô cùng tốt rồi, ai ngờ lại trực tiếp cưới làm Vương phi.
Thánh chỉ tứ hôn vừa hạ, đám hạ nhân đồng loạt không nói nên lời, vô cùng hâm mộ Lương Y Đồng, đáy lòng lại nhịn không được mà than thở, tiếc là các nàng không có được sự may mắn này.
Người duy nhất trong phủ thật lòng vui cho Lương Y Đồng cũng chỉ có mấy người Trịnh Hiểu Nhã.
Dự Vương bằng lòng đưa Vương phi chi vị cho Lương Y Đồng, tất nhiên đã khiến Trịnh Hiểu Nhã yên tâm hơn nhiều. Nàng vốn còn sợ hẳn chậm chạp không cho Lương Y Đồng một danh phận mà đã đụng vào muội muội, khiến nàng vẫn còn nán lại Vương phủ. Bây giờ nhìn thấy, có lẽ hắn thực sự có tình cảm chân thành với Lương muội muội.
Sau khi có Thánh chỉ tứ hôn, trong phủ có đại hỷ, Dự Vương liền để Trần quản gia phát cho hạ nhân mỗi người thêm một tháng lương.
Khi cầm bạc trong tay, trong lòng đám hạ nhân đều chỉ còn lại vui mừng. Mới chỉ tứ hôn mà Vương gia đã thưởng một tháng lương, có phải đến khi thành thân thì sẽ là hai, ba tháng không?
Sự hào phóng này tất nhiên là làm cho bọn họ vui vẻ cực kỳ, rốt cuộc là cái gì cũng không quan trọng bằng có tiền. Trong lúc nhất thời, toàn bộ phủ đều chìm trong không khi vui tươi, mọi người khi nhìn thấy Lương Y Đồng cũng chúc mừng liên hồi.
Lương Y Đồng cũng bị sự vui vẻ của bọn họ lây nhiễm, nội tâm có chút nhảy nhót. Chỉ tiếc, vui mừng chưa được bao lâu, danh y mà Dự Vương tìm đã tới, Trịnh Hiểu Nhã dùng cơm trưa xong sẽ phải rời đi.
Lương Y Đồng lặng lẽ tới Vân uyển ăn cơm trưa, một bữa cơm này thực sự là rất hụt hẫng, Thanh Hà còn nhịn không được mà lau nước mắt, nhưng Lương Y Đồng và Trịnh Hiểu Nhã đều cố gắng không rơi lệ.
Lương Y Đồng rời đi không bao lâu, Vân uyển liền truyền đến tin Trịnh Hiểu Nhã thắt cổ tự vẫn. Đám nha hoàn đều cho là nàng thấy Dự Vương có Vương phi, lại không chạm vào nàng nên mới phẫn uất mà chết, nhất thời đều cảm thấy thổn thức.
Rất nhanh đã có người nâng quan tài vào Vân uyển, trừ mấy người biết chuyện giả bộ khóc thương, những người khác đều không biết người ở bên frong quan tài căn bản không chết.
Thanh Hà đi theo quan tài, mặc dù lệ rơi không ngừng, nhưng lại là khóc vì mừng. Nàng tất nhiên biết rõ hai năm nay cô nương sống không vui vẻ, thấy có thể dùng phương thức này mà rời khỏi Dự Vương phủ, nàng vô cùng cảm kích Lương Y Đồng, chỉ cảm thấy người tốt ắt sẽ được báo đáp, à không, được Hoàng thượng ban hôn cho Vương gia chính là vô cùng xứng đáng.
Sau khi quan tài bị nâng đến nghĩa địa, Trịnh Hiểu Nhã liền ra ngoài. Cũng may nàng ở Dự Vương phủ, trừ bỏ Lương Y Đồng thì không có bằng hữu, cũng không có hạ nhân nào đến viếng, bằng không sẽ có người cho rằng nàng là xác chết vùng dậy mất.
Cuối cùng người được hạ táng là một thi thể nữ tử tìm được từ chỗ khác. Trịnh Hiểu Nhã đi theo hộ vệ và danh y rời khỏi kinh thành, Lương Y Đồng còn tới tiễn nàng. Hai người ở trước cổng thành đỏ mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ ôm một cái, Trịnh Hiểu Nhã liền rời đi.
Lương Y Đồng dưới sự bảo hộ của thị vệ cũng trở về Dự Vương phủ.
Rõ ràng là trong phủ chỉ thiếu đi mình Trịnh Hiểu Nhã, Lương Y Đồng lại vô cùng mất mát. Nàng vốn muốn vẽ tranh, nhưng lại không hồi phục tinh thần được.
Buổi chiều, Dự Vương lại xuất phủ một chuyến.
Tuy Thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống, nhưng ngày thành thân của hai người lại chưa được định, còn cần Khâm Thiên giám lựa chọn ngày lành tháng tốt. Dự Vương xuất phủ chính là muốn thúc giục Khâm Thiên giám mau chóng chọn ngày thành thân.
Sau khi hồi phủ, hắn phát hiện tiểu cô nương mệt mỏi như cây non trong màn mưa. Dự Vương đi qua, vỗ nhẹ đầu Lương Y Đồng. “Còn khó chịu sao?”
Nhìn thấy hắn, buồn phiền trên mặt Lương Y Đồng mới thu lại, nhỏ giọng nói: “Cũng không khó chịu, chỉ là trong lòng có chút vắng vẻ, về sau muốn đến chỗ đó ngồi cũng không còn gặp được tỷ ấy nữa. Vốn dĩ cũng chỉ có thể trò truyện với tỷ ấy, bây giờ chỉ còn lại mình ta.”
Lương Y Đồng từ nhỏ đến lớn không có lấy một bằng hữu, sau khi tới Dự Vương phủ mới thân thiết với Trịnh Hiểu Nhã. Trịnh Hiểu Nhã là bằng hữu đầu tiên của nàng, lần này tới Hắc Thủy, về sau có thể về kinh thành không cũng khó mà nói. Lương Y Đồng cảm thấy mất mát là không thể tránh khỏi.
Nghe lời nàng nói xong, đôi mắt Dự Vương có chút thâm thúy, hắn nhíu mày, nhéo chóp mũi tiểu cô nương, thấp giọng nói: “Ai nói chỉ còn mình nàng? Chẳng lẽ ta không phải người? Muốn nói cái gì thì nói với ta, không giống nhau sao?”
Biểu tình của hắn tuy lãnh đạm, nhưng vô cùng nghiêm túc, Lương Y Đồng nghe xong cũng không biết trong lòng có tư vị gì, cho dù biết hắn đang an ủi nàng, nàng cũng thực sự cảm động.
Hai người đang nói chuyện, lại đột nhiên nghe được thị vệ ở bên ngoài nói: “Vương gia, có chuyện rồi, ở bên ngoài Vương phủ có kẻ ăn mày đang lan truyền mấy lời đồn vớ vẩn, bôi nhọ thanh danh của Lương cô nương.”
Dự Vương nghe vậy thì nhăn mày.
Trong lòng Lương Y Đồng không khỏi lộp bộp một chút. Trước kia thì nàng tất nhiên là không sợ, nhưng hiện giờ nàng đã trở thành Vương phi tương lai của Dự Vương, thanh danh của nàng mà hao tổn, tất nhiên sẽ có hại cho Dự Vương.
Lương Y Đồng trực tiếp hỏi: “Lan truyền cái gì?”
Thị vệ kia quỳ xuống, ấp úng không dám nói, Lương Y Đồng lần nữa lên tiếng: “Nói thẳng ra đi, biết là đối phương lan truyền cái gì mới có thể xử lý được.”
Dự Vương cũng nói: “Nói đi.”
Thị vệ liền cẩn thận kể lại, ăn mày bên ngoài đột nhiên đồng thanh hát một đoạn đồng dao, nội dung chính là Dự Vương không biết nhìn người. Dự Vương phi thủ đoạn quá thâm sâu, rõ ràng đã sớm trở thanh đồ chơi của Tam Hoàng tử, lại đột nhiên bay lên cành cao trở thành phượng hoàng bên cạnh Dự Vương, thúc thúc và chất từ chơi chung một nữ nhân, thực sự làm người ta thán phục.
Kẻ ăn mày này tuổi cũng không lớn, thậm chí còn không hiểu ý nghĩa của bài đồng dao, cũng chỉ là nghe lời người khác đọc ra thôi. Thị vệ vừa nghe đã bắt kẻ ăn mày kia lại, nhưng dù là thế vẫn có một bộ phận người đã nghe thấy, cũng may chỉ là mấy tiểu thương, bọn họ nào dám bịa đặt chuyện về Dự Vương, cho dù nghe được thì cũng sợ hãi cũng may chỉ là mấy tiểu thương, bọn họ nào dám bịa đặt chuyện về Dự Vương, cho dù nghe được thì cũng sợ hãi không dám truyền ra ngoài.
Lương Y Đồng nghe xong thì sắc mặt trắng bệch. Người truyền tin này ra ngoài hiển nhiên là biết chuyện nàng từng bị tặng cho Tam Hoàng tử. Hiện giờ Tống thị bị giam, Nhị thúc lại không dám đắc tội Dự Vương, dùng chiêu này đối phó nàng, khả năng duy nhất chính là Lương Y Thiến.
Một số thủ hạ mà Lương Y Đồng nhờ Tuyết Mai mua đã được phái đi theo dõi Lương Y Thiến, ai ngờ vẫn không phòng bị được.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Dự Vương ôm tiểu cô nương vào trong lòng, nói với thị vệ: “Tra rõ việc này, mau chóng bắt được kẻ đứng phía sau, phải trừng trị thật nghiêm khắc.”
Lương Y Đồng thấp giọng nói: “Nhất định là Lương Y Thiến”
Lương Y Thiến vốn hận nàng. Tống thị lại bị giam nhiều năm như vậy, nàng ta khẳng định sẽ trả thù. Lương Y Đồng đã sớm tính đến việc nàng ta có hành động, vốn tưởng rằng sẽ để thổ phi bắt cóc nàng, ai ngờ nàng ta cũng khá thông minh, căn bản không có tâm tư cứng chọi cứng, ngược lại là hủy hoại thanh danh của nàng.
Cái may mắn duy nhất của Lương Y Đồng chính là người của Dự Vương phát hiện ra sớm, sự tình còn chưa làm lớn, bằng không, cho dù Dự Vương muốn cưới nàng, Hoàng thượng vì mặt mũi Hoàng thất, không chừng sẽ ban chết cho nàng.
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, Lương Y Đồng không khỏi lạnh cả người. Dự Vương tất nhiên đã nhìn ra tiểu cô nương đang sợ hãi, khi hắn điều tra Tống thị, cũng mơ hồ nghe nói thị vệ báo rằng Lương Y Thiến đã gả cho thổ phỉ.
Dự Vương sớm đã có tâm tư diệt thổ phỉ, bất quá là trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận nghiên cứu cải tiến cung nỏ nên mới không bỏ ít thời gian ra được, lúc này liền dứt khoát phân phó Tiêu Lĩnh dẫn người đi diệt trừ toàn bộ.
Về phần Lương Y Thiến, dám can đảm nói xấu vị hôn thê của Dự Vương, tất nhiên là phải nghiêm trị, không bằng cũng ném nàng ta vào ngục mà khóc với Tống thị.
Dự Vương hành động kiên quyết, trực tiếp phân phó xuống dưới, xong xuôi thì mới phát hiện biểu tình của tiểu cô nương có chút không đúng. Nàng rũ lông mi, khuôn mặt tái nhợt vô cùng bất lực.
Lương Y Đồng tất nhiên là đang nghĩ tới chuyện khi còn ở Tam Hoàng tử phủ. Chuyện ở kiếp trước ảnh hưởng rất lớn đến nàng, cơ hồ có thể coi là ác mộng của kiếp này, khiến nàng không dễ dàng buông bỏ.
Dự Vương cũng nhớ tới sự tuyệt vọng của nàng khi chạy trốn khỏi Tam Hoàng tử, hắn vỗ vỗ vai nàng, ôm tiểu cô nương vào trong lòng, thấp giọng nói: “Không có việc gì, không phải sợ, về sau đều có ta ở đây.”
Thanh âm của hắn ôn nhu như vậy, đáy lòng Lương Y Đồng dâng lên một dòng nước ấm, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trong lồng ngực hắn, nhịn không được mà hỏi một câu, “Vương gia, chàng thật sự không để ý ta từng bị tặng cho Tam Hoàng tử sao?”
Dự Vương xoa đầu nàng, “Lại nghĩ linh tinh cái gì đó? Cho dù giữa nàng và nó thực sự có gì thì cũng đã là quá khứ, nếu nàng nguyện ý đi theo nó thì cũng đã không trốn đi. Chuyện nàng bị tặng đi là bất đắc dĩ, sao ta lại để ý chứ?”
Lương Y Đồng căn bản không dự đoán được, hắn vậy mà lại không để ý. Dưới sự trấn an của hắn, sợ hãi trong lòng nàng tan đi rất nhiều. Cho dù không thể đoán trước tương lai, không xác định được tình cảm của hắn có thể kéo dài bao lâu, vào giờ phút này, nàng đều nhịn không được mà tim đập thình thịch.
Nàng chỉ cảm thấy, hắn sao lại có thể tốt như vậy chứ?
Nàng không khỏi nhón mũi chân, hôn một cái lên môi hắn. Biểu tình của thiếu nữ thẹn thùng, trong khoảnh khắc hôn lên kia, động tác vô cùng thành kính, mang cảm giác vô cùng thần thánh.
Đây là lần đầu tiên nàng tình nguyện hôn hắn, lại còn chủ động như vậy, hô hấp của Dự Vương lập tức trở nên rối loạn. Hơi thở của hai người đã hòa vào nhau, hắn tất nhiên không thể nào thả nàng đi. Hắn ôm nàng vào trong lòng, hôn nàng thêm lần nữa.