Giang Hoài muốn giấu đồ của mình đi nhưng đã muộn.
Cậu lắp bắp nói: “Anh, anh đang làm gì vậy?”
Lục Vô Túy giả ngu: “Tôi không làm gì cả, đi dạo một vòng không được sao?”
Giang Hoài: “…”
Đi vòng vòng mà có thể đi lên chỗ cửa còn chặn lại không chịu nhường đường, không hổ là Lục Vô Túy.
Bây giờ cậu đã hiểu rõ hơn về bản thân và Lục Vô Túy.
Cậu biết mình không thông minh bằng hắn, cãi nhau cũng không, mà đánh cũng không lại, ngay cả chơi xấu cũng không bằng.
Vì vậy, cậu không có ý định trực tiếp xung đột với Lục Vô Túy..
Núi không dời thì người sẽ dời.
Giang Hoài từng bước đá đồ đạc của mình ra sau, khỏi tầm mắt của Lục Vô Túy.
Nhìn dáng vẻ này, vẫn là chuẩn bị ngậm miệng không muốn nói chuyện với Lục Vô Túy.
Tuy nhiên, mục đích của Lục Vô Túy đã đạt được.
Mấy ngày nay, cuối cùng Giang Hoài cũng đã chịu nói với hắn một câu.
Đúng là không hề dễ dàng chút nào.
Lục Vô Túy lần đầu tiên phát hiện ra Giang Hoài có năng lực nghiền nát người khác.
Bất quá, Giang Hoài mặc dù đã quay lại, nhưng hắn biết bé ngốc này có lẽ vẫn chưa chết tâm.
Hắn đứng ở cửa, Giang Hoài ngồi trong nhà, hai người giằng co trong chốc lát, Lục Vô Túy dựa vào khung cửa, cảm thấy có chút đau đầu.
Nói lý, Giang Hoài chắc chắn sẽ không nghe.
Đang lúc Lục Vô Túy đang nghĩ đến việc lặp lại thủ đoạn cũ và dùng thủ đoạn cũ để áp chế Giang Hoài thì điện thoại di động của hắn vang lên.
Nghe nhạc chuông, hẳn là từ trợ lý.
Điện thoại di động của Lục Vô Túy, nhạc chuông liên lạc được chia thành công việc và cuộc sống, hắn theo đuổi hiệu quả, thà dành chút thời gian cài nhạc chuông cho danh bạ còn hơn lãng phí thời gian cho những cuộc gọi không đáng trả lời.
Vì vậy, sau khi nghe thấy tiếng chuông của trợ lý, hắn cau mày, mở cửa sau lưng rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Giang Hoài đang ngồi trên sô pha, khi nhìn thấy Lục Vô Túy rời đi, sự chú ý của cậu lập tức bị hấp dẫn.
Cậu lặng lẽ bước tới, mở hé cửa và áp tai vào đó.
Giọng nói của Lục Vô Túy vang lên cách đó không xa.
“Những người Lục gia này… mới bị xử lý cách đây không lâu. Lúc này cũng chưa qua bao lâu?Lại không thành thật mà ngo ngoe rụt rịt?”
“Giang gia lại càng không thể dùng, Giang Kỳ Dân loại người này, có tiếng là xảo quyệt, không đáng tín nhiệm, tìm cơ hội chậm rãi tách ra, tôi còn có chuyện muốn tính với ông ta.”
Không biết bên kia nói lại gì đó.
Lục Vô Túy vẫn nghe, nhưng không lên tiếng.
Chân của Giang có chút mỏi vì chờ đợi.
Lúc này, cậu từ trong miệng Lục Vô Túy nghe được tên mình.
“Chuyện của Giang Hoài… cậu chờ một chút hãy nói.”
Không đợi Giang Hoài cẩn thận nghe, Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại vội vàng rời khỏi cửa phòng ngủ, đi đến nơi không có người.
Giang Hoài hai mắt sáng lên.
Cậu cẩn thận lắng nghe lần nữa, xác nhận Lục Vô Túy thanh âm đã không còn, sau đó mở cửa, nửa người thò ra ngoài.
Tuy rằng không biết Lục Vô Túy đang nói cái gì về mình nhưng trong mắt Giang Hoài, bây giờ mọi thứ đều không còn quan trọng bằng việc cậu “chuyển nhà” nữa.
Cậu quay lại và lấy hành lý nhỏ mà mình đã đóng gói.
Lục Vô Túy đứng ở thư phòng, đối trợ lý nói: “Nói đi.”
Trợ lý: “Bác sĩ nói, Tiểu Giang thiếu gia có thể chất đặc biệt, cho dù không cần phẫu thuật cũng tốt nhất nên thường xuyên khám sức khỏe. Lượng hormone trong cơ thể không ổn định, rất dễ mắc bệnh. Sẽ an toàn hơn nếu được kiểm tra thể chất nhiều hơn.”
Lục Vô Túy dừng một chút, cười lạnh nói: “Không phải chỉ có như vậy chứ?”
Trợ lý có chút bế tắc.
“Giang Hoài có thể chất đặc biệt, tôi biết bọn họ muốn nghiên cứu.” Lục Vô Túy nói, “Cậu nói với bọn họ, có mấy lời nên nói trực tiếp với tôi, không cần phải thông qua ai cả.”
Người trợ lý không dám lên tiếng.
“Còn có vấn đề phẫu thuật,” Lục Vô Túy nhắm mắt thở dài, “Giang Hoài có thể giúp họ nghiên cứu nhưng mục đích nghiên cứu của họ chỉ có thể là một—“
“Trên cơ sở đảm bảo tối đa an toàn tính mạng của Giang Hoài, biến em ấy thành một người đàn ông bình thường.”
Nếu không thực hiện được thì tâm nguyện của Giang Hoài không thể thực hiện được.
Lục Vô Túy nghĩ, có lẽ hắn có thể suy xét đến việc buộc ga-ro.
Trợ lý nghe được hắn nói như vậy, vô thức ngừng hô hấp.
Y biết Giang Hoài có khả năng sinh sản, đây rõ ràng là chuyện tốt đối với Lục Vô Túy.
Nhưng hiện tại, Lục Vô Túy lại đang có ý định… từ bỏ quyền thừa kế của Lục gia?
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Ngoài ra, còn một điều nữa,” người trợ lý nói, “Lão phu nhân nói, hy vọng ngài có thể thủ hạ lưu tình hơn, đều là người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí. “
Lục Vô Túy không nói nữa.
Trên trán trợ lý toát ra mồ hôi lạnh, có chút lắp bắp: “Chỉ là những thứ này…”
Lục Vô Túy cũng không làm trợ lý khó xử, hỏi thêm mấy câu liền cúp điện thoại.
Bộ dạng hiện tại của Lục gia ít nhiều có liên quan đến lão phu nhân.
Lúc trước khi lão phu nhân chưởng quản Lục gia, bà cũng dùng thủ đoạn như sấm để quản lý Lục gia gọn gàng trật tự.
Tuy nhiên, sau khi mẹ hắn qua đời, lão phu nhân liền thay đổi.
Bà luôn cảm thấy, mình đã tạo nghiệt quá nhiều, mới khiến cho đứa con gái nhỏ mình tuổi trẻ mất sớm, khiến bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Thế nên sau đó, dù biết những cô con gái khác trong Lục gia có làm chuyện gì không tốt, cũng là cảnh cáo chứ không trừng phạt như trước.
Khi Lục Vô Túy còn nhỏ, điều mà hắn chứng kiến nhiều nhất chính là sự suy tàn của Lục gia.
Kẻ cầm quyền sợ nhất là nhân từ, và mềm yếu.
Lục Vô Túy hiểu rõ những chân lý này, cũng tin tưởng rằng hắn sẽ không để Lục gia đi vào con đường cũ nữa.
Tuy nhiên, hắn cũng sẽ không trách lão phu nhân.
Suy cho cùng, những thân thích đó của Lục gia đối với hắn chỉ là những trưởng bối ồn ào, nhưng đối với lão phu nhân, đó là những đứa con do bà sinh ra.
Lục Vô Túy cúp điện thoại, liền trở về phòng ngủ.
Mở cửa phòng ngủ ra, quả nhiên không thấy Giang Hoài đâu.
Hắn bình tĩnh cầm cái gối ở đầu giường rồi bước sang phòng ngủ phụ bên cạnh.
Nói chung, mỗi lần Giang Hoài “chuyển nhà”, nơi đầu tiên cậu đến chắc chắn là phòng ngủ phụ nơi ở trước đây.
Quả nhiên, sau khi mở cửa, Giang Hoài liền cuộn mình ở trên giường, vô cùng hứng thú đọc truyện tranh.
Giang Hoài thấy cửa mở ra thì giật mình, kinh ngạc hỏi: “Sao anh tìm được tôi?”
Lục Vô Túy: “…”
Hắn nên nói gì bây giờ.
Việc tìm Giang Hoài, quả thực không hề có tính khiêu chiến.
Lục Vô Túy ho khan một tiếng, lộ ra cái gối sau lưng.
Giang Hoài: “…”
Cái này là để làm gì?!
“Thấy em không thích căn phòng đó, tôi đột nhiên cảm thấy căn phòng đó chướng mắt,” Lục Vô Túy vẻ mặt rất bình tĩnh nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, không bằng chúng ta dọn vào đây.”
Nói xong, hắn ngồi trên giường không đợi Giang Hoài phản ứng.
Sau đó, dưới ánh mắt ngơ ngác của Giang Hoài, hắn đặt chiếc gối ở cạnh gối của Giang Hoài, thậm chí còn đưa tay sửa sang lại một chút
Giang Hoài nói: “Chờ đã… không phải…”
Lục Vô Túy nằm xuống bên cạnh cậu.
Sau khi nằm xuống, hắn nói với Giang Hoài: “Chia cho tôi một ít chăn, cảm ơn.”
Giang Hoài: “…”
Giang Hoài mở to hai mắt, kinh ngạc lùi lại, sau đó tốc độ vẫn không bằng Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy đưa tay nắm lấy chiếc chăn bông quấn chặt trên người cậu.
Hắn nở nụ cười nửa miệng, “Em thật sự muốn tôi ra tay? Nếu em để tôi làm, thứ tôi kéo không chỉ là chăn đâu.”
Giang Hoài đang muốn bật khóc, ủy khuất nói: “Anh…anh…”
Anh anh nữa ngày, cũng không tròn câu.
Phỏng chừng trong hệ thống ngôn ngữ của cậu, gói chương trình “mắng chửi người” tương đối khan hiếm tài nguyên, không thể vận hành được.
Lục Vô Túy dừng lại một chút, trên tay dùng sức trực tiếp đem Giang Hoài, bao gồm cả người và chăn, cuốn vào trong ngực mình.
Hắn ôm lấy Giang Hoài, cảm thấy hài lòng nói: “Vừa rồi em đang xem gì vậy? Tôi xem cùng em.”
Giang Hoài vùi đầu trong chăn, biến mình thành con tằm, từ chối giao tiếp.