Lúc này Bạch Du Du mới phát hiện trên người Lục Hàn Chi có mùi rượu nhàn nhạt.
Uống say?
Nhưng mà nhìn bộ dạng của anh hoàn toàn không giống người say chút nào. Đôi mắt anh trầm tĩnh mê người, ánh mắt anh nhìn cô dường như rất ôn nhu.
Bạch Du Du không biết tại sao trong lòng có chút hoảng hốt.
– —- Có một chút luống cuống. Là ôn nhu của anh không biết vì sao lại khiến cô hoảng sợ.
Bạch Du Du sợ hãi nhìn anh.
Lục Hàn Chi sẽ không nói dối với một con mèo nhưng mà cô hẳn là nên biểu hiện sự vui mừng có đúng không?
“Meo meo…”
Bạch Du Du luống cuống, tiếng kêu cũng có chút run rẩy.
Lục Hàn Chi cười, nhẹ nhàng điểm lên mũi cô một cái.
Lúc tay anh rời khỏi, Bạch Du Du theo bản năng lè lưỡi liếm trên ngón tay anh.
Không khí ngọt ngào như có như không phảng phất xung quanh.
Bạch Du Du cảm thấy đây hoàn toàn là do bản năng loài mèo gây chuyện.
Không liên quan gì đến cô. Khẳng định không có quan hệ… Tuyệt đối không có quan hệ gì!
Cho dù có, cô cũng không thừa nhận!
“Lục tiên sinh, ngài còn muốn ăn cơm tối không?”
Quản gia đi đến nhẹ giọng hỏi.
“Tôi ăn rồi.”
Lục Hàn Chi ôm Bạch Du Du đứng dậy, hỏi: “Hôm nay nó ở nhà có ngoan không?”
“Rất ngoan.”
Quản gia cười nói: “Từ sáng cho đến chiều nay, Bánh Trôi đều nằm trên ghế sô pha xem phim, xem mệt liền ngủ đến bây giờ.”
Lục Hàn Chi nhìn thoáng qua mèo nhỏ trong lòng, dường như cảm thấy hứng thú, hỏi: “Xem phim gì?”
Quản gia nói ra tên bộ phim. Lục Hàn Chi nghe vậy nhíu mày, nói: “Lần sau không nên cho nó xem mấy thể loại phim như thế này.”
Bạch Du Du: Meo meo?
Anh cho một con mèo xem phim gì a?
Quản gia hiển nhiên nghe hiểu ý tứ của Lục Hàn Chi: “Vâng, lần sau tôi sẽ cho nó xem phim hài.”
Lục Hàn Chi suy nghĩ một chút, nói: “Phim hoạt hình cũng có thể.”
Bạch Du Du: “…”
Lục tiên sinh, sủng vật của ngài nếu tính tuổi mèo cũng đã hai mươi tuổi rồi, ngài biết không?
Nhưng mà trong mắt Lục Hàn Chi, cô bất quá chỉ là một con mèo nhỏ mới cai sữa mà thôi.
Bạch Du Du nghĩ hôm nay anh có chút kỳ quái, nhưng không phải là do uống rượu.
Hơn nữa, Giang Ninh thực sự đưa cô cho Lục Hàn Chi sao?
Trực giác của Bạch Du Du cảm thấy Giang Ninh không đơn giản tặng cô cho người khác. Bởi vì cô nhớ rõ, ngày đó, sau khi Giang Ninh đưa cô trở về từ nhà em họ Tề Phàm, cô ấy liền đáp ứng cô, sẽ không tùy ý vứt bỏ cô nữa.
Nhưng mà Lục Hàn Chi không phải là người khác. Nếu như anh thực sự mở miệng nói muốn, Giang Ninh cũng sẽ không từ chối.
Suy cho cùng, đối với bọn họ mà nói, cô chỉ là một sủng vật mà thôi.
Nhưng mà hết lần này đến khác, bọn họ lại bảo vệ một sủng vật như vậy.
Bạch Du Du đã từng nghĩ, cho dù có ngày cô được con người mua từ cửa hàng sủng vật, lại có ngày bị vứt bỏ vào thùng rác ven đường, cô cũng không cảm thấy kì quái. Chó nhỏ, mèo nhỏ bị vứt bỏ bên ngoài rất nhiều, cô làm sao có thể là một người đặc biệt?
Cô nhớ đến thời gian mình sống trong cô nhi viện, và mấy đứa trẻ ở đó với cô.
Còn có khoảng thời gian cô học đại học, cô đã từng tham gia đội cứu trợ những động vật nhỏ lưu lạc.
Cô vẫn còn may mắn hơn so mới những con mèo con chó đáng thương lưu lạc bên ngoài. Có người mang cô về nhà, lưu tâm cô, bảo vệ cô, thương yêu cô, dùng thời gian rảnh rỗi chơi đùa với cô.
Cho dù là Giang Ninh hay Lục Hàn Chi, có thể được bọn họ chăm sóc, đối với cô mà nói, đã là việc quá hạnh phúc rồi.
Đó là điều may mắn mà kiếp trước cô không bao giờ có được.
Bạch Du Du chưa bao giờ có một gia đình thực sự, nhưng khi cô gặp Giang Ninh, cô thực sự cảm nhận được sự ấm áp của gia đình trong Giang Ninh.
Vì vậy hiện tại… Cô là con mèo hạnh phúc nhất trên thế giới.
Lục Hàn Chi đặt điện thoại xuống, nhìn về phía đối diện, nhưng không thấy tiểu Bánh Trôi tuyết trắng. Anh cúi người thì nhìn thấy Bánh Trôi nhỏ nằm bất động cuộn tròn trong một góc ghế sô pha.
Thường thì vào lúc này, nó hay lăn lộn trên ghế sô pha để nghịch đuôi, hoặc nằm ngủ dưới đất, nhưng bây giờ cảm giác thấy nó hơi khác.
Mèo cũng sẽ mơ thấy ác mộng sao?
Anh nhớ lúc anh mới về thì thấy nó ngủ trên ghế sô pha dưới lầu, hình như ngủ rất không yên, tai cứ run lên không biết đang mơ thấy cái gì, khi lại gần anh còn có thể nghe thấy tiếng kêu yếu ớt phát ra từ cổ họng nó, mềm mại yêu kiều giống như tiếng khóc nức nở đáng thở.
Lục Hàn Chi nheo mắt lại, kêu nó một tiếng: “Tiểu Bạch.”
Lỗ tai của Bạch Du Du động một cái, đột nhiên đầu nhỏ ngẩng lên.
Lục Hàn Chi gọi cô làm cái gì?
“Lại đây.”
Lục Hàn Chi đưa tay về phía cô.
Bạch Du Du có chút kinh hãi. Lúc nãy Lục Hàn Chi gọi cô là Tiểu Bạch sao? Tên hiện tại của cô là Bánh Trôi, cái tên Tiểu Bạch này, chỉ có người thân, bạn thân của cô mới gọi cô như vậy.
Chảng lẽ bởi vì hiện tại cô là một con mèo trắng nhỏ?
Lục Hàn Chi nhìn cô chằm chằm. Bạch Du Du do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đứng lên, lắc lắc đuôi, mờ mịt nhìn anh.
“Đến đây.”
Lục Hàn Chi vẫy vẫy tay.
Bạch Du Du nhảy xuống ghế sô pha, chậm rãi đi về phía anh.
Bình tĩnh. Bạch Du Du, phải nhớ rằng bây giờ ngươi là một con mèo Ragdoll, phải luôn giữ nét quý phái và duyên dáng của tiểu tiên nữ trong giới mèo của ngươi.
Muốn đẹp, cũng phải phảng phất tiên khí.
Mà ở trong mắt người khác, lúc mèo nhỏ nhẹ nhàng bước từng bước đi đến, quả thực rất là dễ thương, không có phảng phất tiên khí như Bạch Du Du tưởng tượng.
Đặc biệt là lúc nhảy lên giường. Ban đầu vốn còn ưu nhã ngay sau đó liền ngốc nghếch. Bạch Du Du gắng sức leo lên giường, còn chưa leo lên được thì đã được một cánh tay của Lục Hàn Chi nâng lên.
Bạch Du Du bị dọa sợ kêu meo một tiếng, được Lục Hàn Chi đặt trên giường. Cô vội vàng lộn mèo đứng lên, lắc lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
Để làm chi nha, người ta đang nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời mà.
Chẳng lẽ còn muốn cô □□?
Tuy rằng anh là nam thần không sai, nhưng mà hiện tại hình như Lục Hàn Chi giống như lại nhiều hơn một thân phận — Chủ nhân của cô.
Nếu anh thực sự muốn cô ngủ trên giường… Cô hình như… Cũng có thể suy nghĩ một chút?
“Thích cái nào?”
Bạch Du Du đang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên từ chối câu hỏi này của anh hay không, thì cô chợt nghe thấy giọng nói của anh. Cô nghi ngờ nhìn về anh, ánh mắt nhìn về màn hình máy tính mà Lục Hàn Chi đưa tới.
Màn hình hiển thị một trung tâm mua sắm nào đó, một cửa hàng mua sắm trực tuyến chuyên cung cấp đồ dùng cho thú cưng. Lục Hàn Chi cho cô xem tất cả những bộ quần áo nhỏ của mèo…
Đủ loại đủ kiểu, trang sức dành cho sủng vật.
Bạch Du Du: “…”
“Cái này có được hay không?”
Lục Hàn Chi chỉ vào một áo len xám in họa tiết hoạt hình, nói: “Thích không?”
Bạch Du Du mặt không chút thay đổi nhìn anh.
Lục Hàn Chi mở ảnh to lên, hình như không hài lòng lắm, lại mở xem cái khác.
Bạch Du Du: “…”
Đường đường là sủng vật của Lục thiên vương, cô không thể ăn mặc quá giản dị được… Hơn nữa, cô thậm chí còn không mặc quần áo mỗi ngày, cô chỉ có thể dựa vào bộ lông che kín, vì vậy Lục thiên vương mua quần áo cho cô là điều bình thường.
Thật sự không có tật xấu.
Nhưng mà mấy chuyện này không phải để cho anh A Trạch làm sao?
Bạch Du Du nghĩ nếu như có cơ hội, cô nhất định phải làm một bộ sưu tập với tên gọi <Những điều mà bạn không biết về Lục Hàn Chi.
Vậy mà tự mình chọn quần áo cho mèo! Còn muốn mèo cho ý kiến!
Cô có thể làm sao, thấy thích thì kêu meo meo meo, không thích thì lắc đầu?
Nhưng mà từ sau khi lập quốc đến nay, mèo không có khả năng thành tinh được!
Một tay Lục Hàn Chi nhẹ nhàng kéo cô qua, để cô dựa vào ngực anh, ngón tay chỉ vào màn hình nói: “”Cái này còn được.”
Bạch Du Du nhìn thấy đó là một chiếc váy công chúa màu hồng được thiết kế đặc biệt cho mèo Ragdoll, trên váy có những cục bông nhỏ mềm mại.
Cái gì gọi là được, cái này quá dễ thương rồi, có được không?!
Bạch Du Du kích động vẫy vẫy đuôi, meo một tiếng.
Kết quả là vừa động, Bạch Du Du mới phát hiện trên đầu của mình là cằm của Lục Hàn Chi. Toàn bộ cơ thể cô đều ở trong ngực anh, còn bị cánh tay anh bao quanh. Không khí xung quanh chóp mũi đều là hơi thở của anh.
Lục Hàn Chi hình như đã nhận ra cái gì, cúi đầu nhìn cô một cái.
Bạch Du Du ngước đầu nhỏ, đúng lúc Lục Hàn Chi cúi đầu, cằm anh chạm phải cái miệng nhỏ của cô.
Cả cơ thể mèo Bạch Du Du đều cứng lại, đôi mắt xanh long lanh nước trợn tròn mắt.
Thực ra Lục Hàn Chi không thấy có chuyện gì không đúng, anh cong môi nói: “Vậy mua cái này đi.”
Bạch Du Du ngớ ngẩn kêu meo meo.
Động tác của Lục Hàn Chi đột nhiên dừng lại. Anh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Khang Văn Trạch. Bạch Du Du nhìn thấy anh gửi tin nhắn nói A Trạch đưa tài khoản của trang web mua sắm này cho anh.
Bạch Du Du: “…”
Thảo nào lúc nãy có cảm giác là lạ.
Lục Hàn Chi lớn như vậy nhưng chưa bao giờ mua sắm trực tuyến, cũng không có tài khoản trên trang web mua sắm?
Nói đi nói lại thì nếu bộ phận chăm sóc khách hàng của cửa hàng trực tuyến này biết người đang nói chuyện với mình là Lục Hàn Chi… Thì sẽ như thế nào nhỉ?
Tiếp đó, Lục Hàn Chi không chỉ đích thân hỏi về kích thước size số với nhân viên chăm sóc khách hàng, mà còn thuận tiện cho tất cả những bộ quần áo xinh đẹp nhất dành cho mèo trong cửa hàng vào giỏ mua sắm, mặc kệ xuân hạ thu đông, dày hay mỏng, có thích hợp với cô hay không. Sau khi chọn mua hơn một nửa quần áo trong cửa hàng, anh lại bắt đầu chọn đồ ăn và đồ chơi dành cho mèo.
Đại khái là bởi vì lo lắng đồ ăn mua online không đảm bảo, Lục Hàn Chi lựa chọn một vài món rồi lại xóa hết.
Bạch Du Du dần dần bị anh kéo theo hứng thú, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, khi nhìn thấy thứ mình thích thì vô tình cọ vào tay anh hoặc kêu meo meo. Mỗi lần như vậy, Lục Hàn Chi đều không ngần ngại bỏ món đó vào giỏ mua sắm.
– – Hành vi hướng dẫn Lục Hàn Chi mua đồ của cô có hơi quá phận không?
Nhưng mà cô cảm thấy thật thoải mái, quả thực thoải mái đến mức không kìm được, đến nỗi khi Lục Hàn Chi đóng trang web lại, cái đuôi của cô vẫn còn đang lắc lư đầy phấn khích.
Lục Hàn Chi nhìn mèo con đang ngồi trong lồng ngực mình vẫy đuôi. Anh sờ sờ cái đầu nhỏ của cô: “Vui vẻ không?”
Rất vui nha.
Kiếp trước chưa từng có ai mua cho cô nhiều áo quần đẹp và đồ chơi như vậy!
Chờ chút… Giọng điệu nói chuyện vừa nãy của Lục Hàn Chi…
Bạch Du Du đột nhiên ý thức được cái gì.
Lẽ nào Lục Hàn chi nhìn ra lúc nãy cô không vui? Cho nên mới mua đồ cho cô?
– —
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bạch Du Du dùng móng vuốt che miệng mình lại, thần thần bí bí nói: “Mị nói cho mọi người biết A Miên cũng là một con mèo nha. Không phải mỗi ngày đều dùng móng vuốt gõ bàn phím sao? Hơn nữa cô ấy còn rất thích ăn kẹo, mỗi ngày chỉ biết ngọt ngọt ngọt ngọt!
Tác giả mèo phát điên:… Sau này chế sẽ không viết tiểu kịch trường nữa. Mấy người sẽ không có cơ hội nói ra sự thật nữa! Meo meo!
Cảm ơn những thiên thần nhỏ hôm qua đã ném lựu đạn và thủy lôi, lần lượt ôm một cái ~~
Ngày mai là chương siêu cấp màu mỡ, nói cho mà biết, mọi người chuẩn bị ăn mèo lương chưa?
Nếu không có, chế sẽ tự ăn một mình…