Đọc truyện Full

Chương 78

Sau khi được Khương Tú nhắc nhở, Giang Hoài cũng không đặc biệt ngạc nhiên khi Giang Kỳ Dân gọi điện.

Cậu trực tiếp không nhận.

Sao khi sự kiên nhẫn cạn kiệt mặc kệ là ai họ cũng không muốn lãng phí thời gian, chuyện này cậu không thể giúp Giang Kỳ Dân

Giang Kỳ Dân không chịu bỏ cuộc và gọi liên tục ba lần, ông không bỏ cuộc cho đến khi chắc chắn rằng Giang Hoài cố ý không trả lời cuộc gọi của ông.

Giang Hoài nhìn màn hình điện thoại tối đen, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cậu đã cảm thấy nhẹ nhõm quá sớm.

Một ngày sau khi Giang Kỳ Dân gọi điện cho cậu, lại có một cuộc gọi đến từ số lạ trên điện thoại di động của Giang Hoài, cậu sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng nên không hề đề phòng mà trả lời.

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói của Giang Dục vang lên.

“Giang Hoài, anh hiện tại có năng lực rồi, cánh cứng rồi, trở nên lợi hại như vậy liền mặc kệ sống chết của Giang gia?”

Giang Hoài sửng sốt một chút.

Không chỉ có cậu mà Lục Vô Túy cũng đang ở bên cạnh, hắn cũng nghe được đối phương chất vấn, giống như một kẻ điên.

Lục Vô Túy cau mày, đang định lấy điện thoại từ trong tay Giang Hoài, lại nhìn thấy Giang Hoài sau khi sửng sốt thì chớp chớp mắt, cúp điện thoại.

Lục Vô Túy: “…”

Quên mất, Giang Hoài ngốc, khả năng chọc tức người khác là hạng nhất.

Đối phương nhất định là đang trợn tròn mắt, phải mấy phút nữa mới gọi lại: “Tôi biết đây là số của anh, anh không cần phải giả câm điếc! Đừng giả chết!”

Giang Hoài lại cúp máy.

Giang Dục gần như tức chết, lần này gọi lại, điện thoại vừa kết nối liền hét lên: “Anh đùa tôi à?”

Giang Hoài lại cúp máy.

Việc này lặp đi lặp lại ba bốn lần, nhưng Giang Hoài lại không chặn Giang Dục, mà lần nào cũng trả lời điện thoại của cậu ta, ban đầu Giang Dục còn có thể nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng mấy lần sau đó, đều chưa nói hết câu đã bị Giang Hoài cúp máy.

Đợi cho đến khi cuộc gọi thứ sáu đến.

Giang Dục cuối cùng cũng học được cách thành thật, thở hổn hển, nhưng vẫn kiềm chế bản thân: “Chờ một chút! Tôi hứa sẽ không chửi bới ai cả.”

Lúc này Giang Hoài mới ngừng cúp điện thoại.

Lục Vô Túy ở một bên nhìn thấy toàn bộ:…

Hôm nay hắn đã đổi mới nhận thức về Giang Hoài, ai nói Giang Hoài ngu ngốc? Sau này ai mắng Giang Hoài ngu ngốc nhất định sẽ dùng chuyện này tát vào mặt người đó.

“Anh…” Giang Dục khó khăn nói: “Tại sao anh không trả lời điện thoại của cha?”

Giang Hoài dừng một chút, “Tôi có trả lời, cũng vô dụng.”

Giang Dục lại có chút sốt ruột: “Làm sao có thể vô dụng? Chẳng phải anh đã gả cho Lục Vô Túy rồi sao? Chỉ cần Lục Vô Túy chịu buông bỏ chuyện này thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết. Giang Hoài, chỉ cần bỏ qua chuyện này là được, coi như là cầu xin anh, anh ra tay giúp cha cầu xin Lục Vô Túy được không?”

Giang Hoài không nói gì.

“Anh đừng quên!” Giang Dục nghiến răng nghiến lợi, “Lúc đầu là ai gả anh vào Lục gia? Nếu cha không sử dụng nhiều mối quan hệ như vậy, anh có thể được như ngày hôm nay không?”

“Nếu như vậy,” Lục Vô Túy đột nhiên nói: “Tôi thật sự nên cảm ơn bố vợ.”

Giang Dục: “…”

Cậu ta căn bản không ngờ Lục Vô Túy lại có mặt ở đó.

Trong tiềm thức của cậu ta, Giang Hoài và Lục Vô Túy vẫn là hai cá thể riêng biệt, căn bản không coi họ như là người yêu hay vợ chồng, mặc dù họ đã cùng nhau ra nước ngoài.

Giang Dục giật mình, đồng thời, khuôn mặt tuấn tú của Lục Vô Túy hiện lên trong đầu cậu ta.

Luôn mang theo vẻ mặt thờ ơ và thoạt nhìn không có tính công kích.

Nhưng nếu đôi mắt kia quét đến, thì không ai dám gây sự với hắn.

Không thể liên quan gì đến một người như vậy nữa… Nhưng rõ ràng, trước đây điều đó là có thể.

Giọng nói của Giang Dục trở nên yếu ớt hơn rất nhiều: “Không, ý tôi không phải vậy, không liên quan gì đến ngài…”

“Không liên quan gì đến tôi?” Lục Vô Túy khó có thể che giấu sự mỉa mai trong giọng nói.

Hắn không bao giờ che giấu sự khinh thường của mình.

Một là bởi vì cho dù hắn thật sự không nể mặt người ta thì người đó cũng không thể làm gì hắn.

Huống chi những người này cũng không xứng để hắn bày ra vẻ mặt tốt đẹp – bởi vì nếu có người dẫm lên điểm mấu chốt của người khác, người tính tình tốt thì sẽ cười cười cho qua chuyện.

Nhưng đáng tiếc, Lục Vô Túy không phải loại người có tính tình tốt.

Dừng một chút, hắn mới nói: “Giang Hoài và tôi là người một nhà được pháp luật thừa nhận, sao có thể không có quan hệ gì? Tôi không hiểu lắm, cậu có thể giải thích cho tôi được không?”

Thành thật mà nói, nếu không có Giang Hoài, không chắc Giang Dục có cơ hội nói chuyện với Lục Vô Túy hay không.

Dù sao Lục Vô Túy có thể coi trọng tư liệu của Giang Hoài cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Nếu không phải thông tin “có thể sinh con” trong tư liệu của Giang Hoài quá nổi bật so với các tư liệu khác, thu hút sự chú ý của Lục Vô Túy, nếu không thì Giang gia phải phấn đấu thêm vài thập niên nữa, cũng không nhất định bằng Lục gia.

Sau khi lão phu nhân qua đời, Lục Vô Túy lại tiến hành thay đổi một số quy tắc trong Lục gia.

Cũng không quá khi nói Lục gia hôm nay vững chắc như một tảng đá.

Giang Dục nghẹn hồi lâu khi nghe Lục Vô Túy nói như vậy.

Kể từ khi Giang Hoài kết hôn với Lục Vô Túy, mỗi lần cậu ta nói những lời khó nghe với Giang Hoài, Lục Vô Túy đều sẽ luôn ở bên bảo vệ cậu.

Lục Vô Túy chính là người cậu ta thích, điều này khiến cậu ta càng khó chịu hơn cả việc Giang Hoài trực tiếp chiến đấu với cậu ta.

Cậu ta thậm chí tình nguyện nghe Giang Hoài nói những lời này, khoe cuộc hôn nhân của cậu với Lục Vô Túy, như vậy thì tốt xấu gì cậu ta còn có thể quay về quá khứ, nhưng lúc này người nói lại là Lục Vô Túy.

Cậu ta nhận ra một sự thật——

Đó chính là, Lục Vô Túy hẳn là thực sự thích Giang Hoài, thích đến mức độ nào đó.

Môi Giang Dục mấp máy một lúc lâu.

Lục Vô Túy hỏi: “Xem ra cậu không giải thích được.”

Giang Dục nghĩ đến Giang Kỳ Dân đang sức đầu mẻ trán, cả người cứng đờ – Giang Hoài chính là lá bài cuối cùng có thể bắt lấy, cậu ta không thể bỏ cuộc!

“Giang Hoài… không, anh* (ca ca),” Giang Dục vừa nói vừa khóc nói: “Hãy cứu Giang gia. Dù thế nào đi nữa, anh cũng là người Giang gia. Nếu Giang gia có chuyện, đối với anh có chỗ tốt sao?”

Giang Hoài nhận điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi thật sự không thể làm gì được.”

Nghe Giang Dục như sắp khóc, Giang Hoài liền cúp điện thoại.

Đến tận lúc này, Giang Dục không còn gọi lại.

Lục Vô Túy ở một bên nhìn, trong lòng có chút hả giận, còn có chút may mắn.

Cũng may lúc trước hắn không có chọc Giang Hoài như vậy.

Nếu không thì sẽ không phải là chuyện dỗ dành, chỉ sợ hắn phá sản thành chó hoang, Giang Hoài rất có thể sẽ không thèm nhìn hắn nữa.

Giang Hoài thở dài sau khi cúp điện thoại.

Sau đó, cậu cũng thêm số điện thoại di động của Giang Dục vào danh sách đen.

Lại qua mấy ngày, ước chừng một tuần sau, Giang Hoài nghe được chuyện kết hôn giữa Giang gia và Đào gia từ miệng Lục Vô Túy.

Không ai nghĩ rằng Giang gia và Đào gia có thể liên quan đến nhau.

Hơn nữa, người kết hôn với Giang Dục không ai khác chính là Đào Thanh Lị.

Lúc đầu, khi Lục Vô Túy nói với Giang Hoài về cuộc hôn nhân giữa Giang gia và Đào gia, Giang Hoài không có phản ứng gì.

Kiếp trước cậu đã từng gả cho Đào gia một lần, biết Giang gia và Đào gia có liên quan gì đó.

Thấy cậu không có phản ứng, Lục Vô Túy nheo mắt lại, cảm thấy thái độ của cậu có chút quá nhạt nhẽo, nhưng nghi hoặc này chỉ lóe lên trong lòng hắn, cũng không có đi sâu nghiên cứu.

Sau đó, hắn nói với Giang Hoài rằng Đào Thanh Lị và Giang Dục sắp kết hôn.

Giang Hoài lúc này mới mở to mắt.

“Sao có thể, sao có thể là hai người bọn họ?”

Trong Đào gia, Đào Thanh Lị tương đối được sủng ái, là một người rất có năng lực, hơn em trai Đào Ra Nam rất nhiều.

Lục Vô Túy nói: “Đào Ra Nam không nghe lời gia tộc quản lý, tự mình bỏ chạy. Đào gia không còn cách nào khác đành phải đem Đào Thanh Lị ra.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full