– Mở cửa!
Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm đầy giận dữ khiến người khác hoảng sợ của Dạ Đình Sâm.
Dạ Vị Ương giật nảy mình, không nghĩ Dạ Đình Sâm có thể tìm tới đây nhanh như vậy.
Là em gái của hắn, cô bé hiểu rõ Dạ Đình Sâm nổi giận đáng sợ đến thế nào. Vừa nghe thế, lập tức định đi mở cửa, cô bé không muốn nếm thử lửa giận của anh mình.
Nhưng vừa đứng lên đã bị Nhạc Yên Nhi kéo lại, giọng nói thấp thỏm lo âu của cô vang lên:
– Đừng!
– Nhưng mà…
Dạ Vị Ương nhìn ra cửa rồi lại nhìn khuôn mặt hoảng sợ sắp khóc của Nhạc Yên Nhi, chẳng hiểu ra sao cả.
Cô bé chỉ ra cửa:
– Chị sợ anh em à?
Nhạc Yên Nhi không trả lời mà chỉ nhìn Dạ Vị Ương với ánh mắt khẩn cầu, không muốn để cô bé ra mở cửa.
Cô không sợ Dạ Đình Sâm, cô sợ đáp án mà hắn mang tới.
Cuối cùng, Dạ Vị Ương đành bất đắc dĩ đỡ Nhạc Yên Nhi dậy, để cô ngồi trên ghế, mặc kệ tiếng đập cửa bên ngoài.
– Chuyện giữa chị với anh em, em vốn không nên hỏi nhiều, nhưng chị nhắc tới Mạnh Y Bạch là em đại khái đoán được vì sao chị giận anh ấy. Em hiểu anh em nhất, dù tình cảm có ngốc nhưng anh ấy phân biệt được yêu và không yêu, rất rõ ràng. Anh ấy yêu chị, hận không thể tất cả mọi người đều biết, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ? Chị cãi nhau với anh ấy vì một người đã mất, em thấy oan uổng thay cho anh ấy lắm.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cười cay đắng, khẽ nói:
– Còn nữa, nếu Mạnh Y Bạch và chị cùng đứng trước mặt anh em, em nói xem Dạ Đình Sâm chọn ai?
– Chuyện này…
Dạ Vị Ương không biết phải trả lời thế nào.
Một là người vợ yêu dấu, một là bạn gái cũ mà hắn luôn áy náy trong suốt mười năm, dù là chọn ai đi nữa, đó cũng là điều dày vò với Dạ Đình Sâm.
Chọn Nhạc Yên Nhi thì phụ Mạnh Y Bạch, phụ người vì hắn mà mất đi trong sạch, mất đi tính mạng, anh cô sẽ thành kẻ phụ lòng.
Nhưng chọn Mạnh Y Bạch nghĩa là từ bỏ tình cảm chân thành suốt một đời, cô tin anh mình càng khó chịu hơn.
Dạ Vị Ương bỗng cảm thấy may là Mạnh Y Bạch đã chết chứ không phải cô ta đang hôn mê dăm ba năm như trong phim, sau đó tỉnh dậy, gây sự.
Cô không đáp được nên đành nói:
– Chị dâu, câu hỏi của chị vốn không thể thành lập mà, Mạnh Y Bạch không có khả năng xuất hiện, giả thiết của chị là vô nghĩa, hơn nữa còn làm khó anh em.
– Làm khó…
Nhạc Yên Nhi bỗng nhớ tới ngày kỷ niệm của Dior, Dạ Đình Sâm đã chọn bảo vệ Đỗ Hồng Tuyết, lúc ấy bản thân hắn cũng khó xử.
Ngay từ đầu, hắn đã có quyết định rồi.
Chút hy vọng của Nhạc Yên Nhi bây giờ đã vỡ nát.
Cô chỉ có thể trốn tránh nhất thời nhưng không thể trốn được cả đời!
Có lẽ mình nên sớm đối mặt thôi.
Nhạc Yên Nhi khẽ nhắm mắt, cô để mặc cho nước mắt đau khổ lăn dài, sau đó lau sạch chúng rồi chủ động đi mở cửa.
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi vốn đang bình tĩnh lại trở nên sợ hãi khi chạm vào tay nắm cửa.
Cuối cùng, cô cắn răng chuẩn bị vặn tay nắm thì đột nhiên cánh cửa đã bị mở ra từ phía ngoài, Nhạc Yên Nhi cảm thấy gió lạnh bên ngoài phả vào mặt.
Trên hành lang, một người đàn ông cao to đang đứng đó.
Dạ Vị Ương giật mình, vội vàng chạy tới:
– Anh cả! Anh… anh quá đáng thế, anh làm hỏng cửa nhà em rồi, anh đền đi!
Nhưng Dạ Đình Sâm hoàn toàn không nghe thấy bất cứ từ nào của Dạ Vị Ương, trong mắt hắn lúc này chỉ còn có một mình Nhạc Yên Nhi mà thôi.
Hắn nhìn cô, cô cũng chăm chú nhìn hắn.
Như đã quyết tâm, Nhạc Yên Nhi cắn môi, nói:
– Có phải anh muốn nói gì với em không? Anh nói đi, em sẽ chấp nhận hết…
Cô còn chưa dứt lời, hắn đã lao tới túm lấy tay cô, lôi cô về phía thang máy, không một ai dám cản lại.
Tay hắn rất lạnh, lạnh như một tảng băng, lạnh đến độ Nhạc Yên Nhi run lên, thế nhưng cô không kịp hỏi tại sao tay hắn lạnh như vậy mà chỉ nói:
– Dạ Đình Sâm, anh muốn dẫn em đi đâu?
– Về nhà.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói.
Về nhà…
Nơi đó có còn là nhà của mình không?
Nhạc Yên Nhi cười khổ, cô ngoan ngoãn im lặng, không nói gì nữa.
Dù sao trường hợp xấu nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi, vốn chẳng có gì, bị đánh về xuất phát cũng không phải sợ.
Dạ Đình Sâm kéo cô lên xe, lái xe không dám nhiều lời, lập tức nổ máy.
Trên đường, ai nấy đều im lặng. Nhạc Yên Nhi muốn hỏi nhưng chẳng biết mở lời ra sao, vậy nên cũng nói lời nào.
Sau khi về, Dạ Đình Sâm dắt tay cô, kéo lên phòng ngủ trên tầng hai.
Vừa vào cửa, hắn đã buông tay cô ra rồi đóng cửa lại.
Nhạc Yên Nhi không biết phải đối mặt với hắn thế nào, cô xoay người lại, không muốn nhìn hắn nhưng người đàn ông phía sau lại bất chợt ôm lấy cô.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới nhận ra người hắn lạnh buốt, lưng cô dán chặt vào lồng ngực hắn mà như đang dán vào một tảng băng.
Cô nhíu mày, định xoay lại xem hắn làm sao nhưng chẳng ngờ tay Dạ Đình Sâm lại siết chặt, giọng nói trầm trầm vang lên:
– Sao lại bỏ đi, có biết anh lo lắng lắm không?
– Em… xin lỗi.
Cô vốn định giải thích nhưng cuối cùng chỉ buông lỏng vai, thản nhiên nói xin lỗi.
– Lúc anh với Mạnh Y Bạch… Anh với Đỗ Hồng Tuyết nói chuyện, em đã nghe thấy cả rồi, cô ấy không chết.
Khi nói ra mấy chữ ‘Mạnh Y Bạch’, cô không kìm nổi sự cay đắng trong lòng nên đành đổi xưng hô khác.
Cô đi thẳng vào vấn đề như vậy rồi, liệu sau đó Dạ Đình Sâm có nói "Xin lỗi, anh đã chọn Đỗ Hồng Tuyết" không?
Ngay khi cô đang thấp thỏm, người đàn ông sau lưng quả nhiên nói:
– Xin lỗi.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy tim mình đau nhói, máu trong người cô như đông lại, mũi cay cay, suýt nữa cô đã khóc.
Quả nhiên.
Cô hít sâu, ép mình phải tỏ ra thoải mái. Cóc ba chân mới khó tìm, chẳng lẽ người đàn ông hai chân cũng khó tìm hay sao?
– Em hiểu rồi, ai cũng sẽ khó lựa chọn khi gặp phải chuyện này thôi, anh không cần ôm áy náy chia tay với em, em không yếu đuối như anh nghĩ. Chúng ta không làm vợ chồng được thì làm bạn bè, làm anh em, không cần phải đa sầu đa cảm thế làm gì, hệt như sinh ly tử biệt vậy.
Nhạc Yên Nhi cố nén cay đắng trong lòng, cô nở một nụ cười thoải mái, nói.
– Em nói gì?
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, lạnh lùng nói.
– Em biết anh ngại nói ra, sợ làm em tổn thương. Nhưng em không sao cả, em rất mạnh mẽ! Thật ra Đỗ Hồng Tuyết cũng tốt, xinh đẹp, hai người lại hiểu nhau, nếu hai người ở bên nhau thì em chúc phúc. Nhưng anh có thể buông tay không, em phải thu dọn đồ đạc, nếu anh có thời gian thì đến thành phố A tìm em, em sẽ dành thời gian để làm…
Bốn chữ "thủ tục ly hôn" còn chưa nói ra, cô đã bị Dạ Đình Sâm xoay người lại, một nụ hôn bất ngờ rơi xuống.