Nhìn bóng dáng phía sau của người đàn ông mặc vest, Hoàng Hách từ trong bóng tối chậm rãi bước ra. Ánh mắt của anh vô cùng sắc lạnh, như một tảng băng nghìn năm, khiến người khác cảm thấy không rét cũng phải run.
Sau khi chờ cho hắn đi khỏi, Hoàng Hách trở lại đống đá kia. Nhìn thi thể của tay súng bắn tỉa đã bị anh giết, ánh mắt Hoàng Hách lộ ra một vẻ thương hại.
“Đồng bọn của mày không thu dọn thi thể cho mày, thôi tao tiễn mày một đoạn vậy, để tránh cho thi thể mày trở thành đồ ăn của bọn chó hoang”.
Vừa nói, Hoàng Hách lại lôi chai nước suối ra, đổ chỗ bột trắng bên trong xuống. Khi chỗ bột trắng gặp những vết máu tươi đã bị khô cứng, vẫn lập tức hòa tan. Một lúc sau, những bọt khí màu trắng thi nhau nổi lên, mỗi lúc một nhiều mỗi lúc một đặc hơn.
Khi chỗ bọt trắng tràn khắp thi thể của tay súng bắn tỉa, những vết máu trên thi thể của hắn và ở trên mặt đất đều tỏa khói màu trắng, rồi hòa tan nhanh đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Chưa đầy năm phút, toàn bộ cơ thể hắn và những vết máu trên mặt đất đều hoàn toàn bị hòa tan, đến mức xương cũng không còn nữa.
Nhìn vết tích màu đỏ sẫm còn lưu lại trên nền đất, Hoàng Hách nói nhỏ một câu: “Tiếc là điều kiện của tao lúc này chỉ có thể điều chế ra Dung Huyết Tán loại đơn giản, uy lực không đủ mạnh, nếu chờ đến khi tao tu luyện đến cảnh giới trúc cơ, cơ thể mở ra đan điền, sản sinh ra một luồng chân hỏa, đủ để cho tao mở lò luyện đơn, thì tao có thể điều chế ra loại Dung Huyết Tán vô cùng mạnh, đến lúc đó, kể cả người có mạnh đến đâu chạm vào nó cũng ắt phải chết!”.
“Nhưng dù sao cũng là loại thuốc độc bí truyền trong Y Tiên Truyền Thừa, cho dù là Dung Huyết Tán loại đơn giản cũng đủ để giết chết bất kỳ người nào dưới cấp độ tông sư rồi”.
Trong Y Tiên Truyền Thừa, không đơn thuần chỉ có mỗi y thuật, mà còn có cả rất nhiều thuật điều chế thuốc độc. Đây cũng là nguyên nhân Hoàng Hách có dũng khí dám khiêu khích với những thế lực lớn mạnh kia. Nếu ép Hoàng Hách đến đường cùng, anh sẽ điều chế ra một lượng lớn Dung Huyết Tán, thì tất cả những người có thế lực ở dưới cấp tông sư đều sẽ đi đời hết.
Nhưng Hoàng Hách dù sao cũng không phải kiểu người giết người không chớp mắt, là một bác sĩ, anh có lòng kính trọng đặc biệt với tính mạng con người, trừ khi gây chuyện với Hoàng Hách, khiến anh dấy lên ý nghĩ giết người, nếu không Hoàng Hách sẽ không giết hại người vô tội.
Sau đó Hoàng Hách lại đến bên cạnh chiếc xe đó, dùng Dung Huyết Tán hòa tan thi thể của người thanh niên kia, rồi mới rời khỏi khu đất hoang này.
Hoàng Hách không phải thánh nhân, người khác muốn giết anh, anh cũng không thể bỏ qua cho đối phương. Y Tiên Truyền Thừa cũng biến đổi ngầm theo tính cách của Hoàng Hách. Nhưng dù sao đây là xã hội có pháp luật, Hoàng Hách cũng không dám tùy tiện bại lộ thân phận, Dung Huyết Tán hủy hoại thi thể không để lại chút dấu vết gì, cho dù là thiết bị có tiên tiến đến đâu cũng không thể kiểm tra ra bất kỳ thông tin có ích nào. Không có thi thể, cảnh sát cho dù có phát hiện nơi này, e rằng cũng chỉ cho đây là một vụ đấu súng mà thôi.
…
Đã đến nửa đêm, thêm vào trải qua chuyện lần này, Hoàng Hách cũng không có tâm trạng đi phố ngọc bích nữa. Anh bắt tạm một chiếc taxi rồi về thẳng nhà.
Đèn trong nhà sáng trưng, Tô Lệ đang ngồi dựa trên sofa chơi điện thoại, thấy Hoàng Hách đi vào, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười hút hồn: “Hoàng Hách, sao anh về muộn thế?”.
Nhìn nụ cười của Tô Lệ, trong lòng Hoàng Hách bất giác dấy lên cảm giác ấm áp, trái tim vừa rồi vì giết người mà trở nên lạnh lẽo, cũng đã dần dần trở nên mềm mại trước nụ cười của Tô Lệ.
“Anh gặp một số chuyện bên ngoài, nên mới về muộn”, Hoàng Hách nở một nụ cười dịu dàng, sau đó ngồi xuống sofa, vùi người vào trong ghế sofa mềm mại.
Tô Lệ đứng lên, một lúc sau bưng một cốc nước nóng đến đưa trước mặt Hoàng Hách: “Trời lạnh, anh mau uống nước đi”.
Hoàng Hách đón lấy, cảm nhận được độ nóng tỏa ra từ trong cốc trà, bất giác mỉm cười: “Sao muộn rồi em còn không ngủ. Con gái mà thức khuya là nhanh già lắm đấy”.
Mặt Tô Lệ hơi đỏ, giọng nói hơi thẹn thùng: “Chẳng phải là vì sợ khi tỉnh dậy, anh lại xuất hiện trước mặt em với bộ dạng máu me be bét sao…”.
Nghe thấy câu nói của Tô Lệ, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ dịu dàng, anh giơ tay ra, ôm Tô Lệ vào lòng, ngửi mùi thơm nhẹ trên tóc Tô Lệ, rồi nhẹ nhàng nói: “Lệ Lệ, cảm ơn em!”.
Bị Hoàng Hách ôm vào lòng, Tô Lệ thế mà lại không có chút phản kháng nào, ngược lại còn thuận theo vùi đầu vào ngực Hoàng Hách: “Hoàng Hách, anh phải khỏe mạnh đấy, anh là người đàn ông định mệnh của đời em, em không cho phép anh xảy ra chuyện gì cả!”.
“Em yên tâm đi, Lệ Lệ”, Hoàng Hách trịnh trọng gật đầu, rồi nói với vẻ nghiêm túc.
Hai người ôm nhau trên sofa một lúc lâu không nói gì. Lúc này, trong lòng Hoàng Hách vô cùng yên bình, tất cả những suy nghĩ phức tạp đều bị anh gạt lên chín tầng mây rồi. Anh lúc này chỉ muốn ôm cô trong lòng mãi thôi.
Nhưng trạng thái này chưa được bao lâu, Hoàng Hách đột nhiên hét lên: “Úi da, Lệ Lệ, sao em lại cắn anh!”.
“Hừ, đồ dê xồm, tay anh đang sờ vào đâu thế hả?”, Tô Lệ đỏ mặt đẩy ra khỏi ngực Hoàng Hách, rồi hừ giọng nói.
“Hi hi, không cầm nổi lòng mình, không cầm nổi lòng mình ấy mà!”, trên mặt Hoàng Hách lộ ra một vẻ ngại ngùng, còn có chút tiếc nuối nữa, như thể đang hồi tưởng lại vậy: “Lệ Lệ, hay là cho anh ôm thêm một lúc nữa, anh đảm bảo sẽ không sờ linh tinh nữa”.
“Ôm cái đầu anh ấy! Đồ dê xồm!”, trên mặt Tô Lệ vừa ngại vừa bực, hai tay chống nạnh trừng mắt một cái, Tô Lệ liền tóm lấy con búp bê vải trên sofa rồi đập mạnh về phía Hoàng Hách: “Đây, ôm đi!”.
Nói xong, Tô Lệ liền chạy nhanh vào phòng như một con thỏ, “rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại rồi không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.
“Cô nhóc này, mặt mỏng thật đấy!”, ôm con búp bê mà Tô Lệ ném tới, Hoàng Hách ha ha cười lớn. Anh lúc này trong lòng đã không còn chút u ám nào nữa, và trở lại là một cậu thanh niên tỏa nắng tràn đầy sự yêu đời.