Nếu Cường Thân Thang của Hoàng Hách không có chút hiệu quả nào, hai ông già bọn họ phải chịu trách nhiệm. Dù sao bao nhiêu nguyên liệu thuốc quý hiếm như vậy không phải là con số nhỏ.
“Ừm, cái anh Hoàng Hách đúng là một người có tài, tôi chưa bao giờ thấy trên đời này lại có một loại tắm thuốc thần kỳ như vậy đâu”, Lưu Thanh Vân nói với vẻ đầy sự khen ngợi, đánh giá Hoàng Hách rất cao.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”, hai ông lão gật đầu lia lịa. Chỉ cần Cường Thân Thang có tác dụng thật, thì vụ làm ăn này sẽ không lỗ.
“Này, hai ông sao vẫn còn đứng ở đây hả, lẽ nào hai ông thích nhìn tôi tắm sao?”, Lưu Thanh Vân bực bội nói với hai ông lão đang vui mừng hớn hở. Sau đó, cậu ta lại nhìn Liễu Vi Nhi vui mừng nói: “Vi Nhi, cô có muốn kỳ lưng cho tôi không?”.
“Đừng mơ, ai thèm kỳ lưng cho anh”, Liễu Vi Nhi trừng mắt lên rồi quay ngoắt đi.
Nhìn Liễu Vi Nhi đi ra khỏi phòng, hai ông lão cũng không tiện đứng thêm ở đây nữa.
“Có chuyện gì thì gọi tôi, hai ông già chúng tôi ở ngay bên ngoài thôi”, ông Liễu dặn dò một câu rồi kéo ông Trương đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ không đi quá xa, mà ngồi yên lặng chờ đợi ngay bên ngoài căn phòng. Bọn họ quan tâm về hiệu quả thực sự của Cường Thân Thang này hơn ai hết.
“Ha ha, Hoàng Hách à, anh đúng là khiến tôi thấy hơi kinh ngạc đó”, nhìn hai ông lão đi ra ngoài, khuôn mặt Lưu Thanh Vân đột nhiên lộ ra một vẻ nghiêm túc: “Không ngờ Lưu Thanh Vân tôi vất vả khổ cực đi tìm thuốc chữa trị kinh mạch mà không thấy, thế mà một bát Cường Thân Thang này của anh lại khiến kinh mạch bị thương trong cơ thể tôi bắt đầu hồi phục rồi”.
“Hoàng Hách, rốt cuộc anh đến từ đâu?”, ánh mắt của Lưu Thanh Vân bắt đầu trở nên sâu xa, trong ánh mắt ấy có cả vẻ suy tư.
…
Ngày hôm sau, Lưu Thanh Vân cuối cùng cũng bước ra khỏi bồn tắm. Lúc này, dược lực của Cường Thân Thang trong bồn tắm đã hoàn toàn bị hấp thụ, không còn chút tàn dư nào nữa.
“Tiếc quá, Cường Thân Thang này tuy có tác dụng kỳ lạ đối với kinh mạch, nhưng dược lực lại chưa đủ, chỉ khiến kinh mạch của mình khôi phục được có một chút”, Lưu Thanh Vân thở dài một hơi: “Nếu có phương thuốc tắm lợi hại hơn Cường Thân Thang, biết đâu kinh mạch của mình sẽ có thể khôi phục được càng nhanh hơn”.
Lại thở dài một lần nữa, Lưu Thanh Vân liền mở cửa ra.
Cửa vừa mở, ông Liễu và ông Trương liền lao đến, quan sát khắp người Lưu Thanh Vân: “Hiệu quả thế nào?”.
“Hai ông không tự nhìn được sao?”, Lưu Thanh Vân không có chút tôn trọng nào đối với hai ông lão.
Nghe thấy câu nói của Lưu Thanh Vân, hai ông lão sững sờ, sau đó nóng lòng kiểm tra cơ thể của Lưu Thanh Vân.
“Trời ơi, Thanh Vân, thế mà cậu đã đột phá được rồi à?”, ánh mắt của ông Trương động một cái, miệng không kìm được thốt lên: “Tầng bốn chân khí, chỉ trong một ngày thế mà cậu lại đột phá được lên tầng bốn của chân khí”.
“Đột phá thật rồi này!”, ông Liễu cũng kinh ngạc thốt lên: “Cường Thân Thang này thế mà lại có hiệu quả thần kỳ như vậy!”.
Lưu Thanh Vân bĩu môi, trong lòng lại cười khẩy: “Đâu có dễ đột phá như vậy, chẳng qua tôi chỉ hồi phục được chút kinh mạch, nên hồi phục được chút thực lực thôi”.
Nhưng câu nói này của cậu ra lại không nói hẳn ra, đây là bí mật của cậu ta, nếu nói ra không chỉ cậu ra, mà đến cả nhà họ Liễu cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Nhưng đối với Cường Thân Thang, Lưu Thanh Vân vẫn vô cùng khen ngợi: “Giờ tôi cảm thấy Hoàng Hách định giá Cường Thân Thang là 50 triệu vẫn còn thấp đấy. Thứ như vậy cho dù có đắt hơn nữa cũng khiến người ta phải tranh cướp nhau”.
Hai ông lão gật đầu công nhận, một lúc sau, khuôn mặt bọn họ lộ ra vẻ trịnh trọng: “Nếu Hoàng Hách giao tất cả Cường Thân Thang cho chúng ta, chúng ta cũng phải giúp cậu ấy bán với giá tốt!”.
Nửa tiếng sau, Dưỡng Hư Đường phát ra một thông tin thông qua kênh truyền thông của mình, tuyên truyền Dương Hư Đường có một loại thuốc nước thần kỳ, có thể làm mạnh kinh mạch của võ giả, thậm chí có thể giúp con người phá bỏ ràng buộc, đột phá tu vi.
Kênh truyền thông của Dương Hư Đường vô cùng lớn, từ các danh da vọng tộc trên giang hồ đến các cao nhân ẩn thế trong võ lâm, đều ngay tức khắc nhận được thông tin.
Ban đầu chỉ có một số người có hứng thú, còn những người khác không tin lắm. Dù sao trong võ lâm chưa bao giờ nghe nói qua về loại thần dược như vậy.
Nhưng hai ông vô cùng hào phóng, lôi một phần Cường Thân Thang của Dưỡng Hư Đường ra, rồi chọn ngẫu nhiên một nhân sĩ võ lâm ở tầng hai chân khí ra thử nghiệm hiệu quả của Cường Thân Thang. Nói cũng trùng hợp, người may mắn này cũng vô cùng khá, chỉ ngâm tắm hai tiếng đã đột phá cảnh giới luôn.
Lúc này, các thế lực trong võ lâm đều bắt đầu nóng lòng, bọn họ đều cho người đến Dưỡng Hư Đường, muốn thu mua một phần Cường Thân Thang, những người đến mua thậm chí có không ít người đã ở cảnh giới tông sư.
Được ông Liễu và ông Trương giải thích, những người mạnh ở cảnh giới tông sư đều hiểu ra Cường Thân Thang không có tác dụng với các tông sư, tuy trong lòng ít nhiều cũng có tiếc nuối, nhưng vẫn không có ý định từ bỏ Cường Thân Thang.
Bọn họ không dùng được cũng không sao, nhưng bọn họ đều có con cháu nối dõi, Cường Thân Thang chỉ có vài bình, giành được một bình là có thể để con cháu bọn họ có tố chất vượt trội hơn những người cùng trang lứa.
Nhìn các thế lực tranh giành Cường Thân Thang đến mức sắp đánh nhau, ông Liễu liền chớp thời cơ đưa ra một tin tức.
Năm ngày sau, Dưỡng Hư Đường sẽ tổ chứng một buổi bán đấu giá Cường Thân Thang, đến lúc đó sẽ tiến hành bán đấu giá một lô 13 bát Cường Thân Thang.
Nhận được thông tin Dưỡng Hư Đường muốn tổ chức bán đấu giá, các thế lực này lập tức đều tản ra.
Không phải là bọn họ không có hứng thú với buổi bán đấu giá này, mà là vì không quan tâm nữa, cho nên nôn nóng về nhà để chuẩn bị chu đáo cho buổi bán đấu giá đó.
Cường Thân Thang là loại thần dược chưa từng xuất hiện trong giang hồ, bỏ lỡ một lần thì biết đâu sẽ không còn nữa. Cho nên cho dù phải trả cái giá bao nhiêu, thì các thế lực võ lâm này đều muốn giành được một phần.
“Xem ra, buổi đấu giá năm ngày sau sẽ vô cùng náo nhiệt đây!”, ông Liễu nhanh chóng rời khỏi đám đông, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc ý.