“Đứng lại, giám đốc Từ, sao lại cứ thế mà đi vậy?”, thấy giám đốc Từ đang lén lút bỏ đi, Hoàng Hách đột nhiên nói to một tiếng: “Vụ cá cược của chúng ta còn chưa kết thúc mà!”.
Giám đốc Từ đột nhiên dừng bước, gượng gạo quay người rồi quay đầu lại với vẻ ngại ngùng.
“Người anh em…”, ông ta cố cười với Hoàng Hách nói: “Bỏ qua cho nhau đi mà…”.
“Có chuyện gì thế?”, Lộ Phong nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ thắc mắc.
“Là thế này”, lúc này có một nhân viên kinh doanh nói với Lộ Phong về chuyện giữa Hoàng Hách và giám đốc Từ. Chắc vì muốn thể hiện thật tốt trước mặt vị tổng giám đốc này, nên người này đã kể câu chuyện một cách vô cùng chi tiết, sinh động như thật, khiến Hoàng Hách còn cảm thấy toát mồ hôi hột. Người này nếu không đi tấu hài thì thật sự đã quá lãng phí cái tài năng ăn nói này rồi.
Nghe thấy ân nhân là Hoàng Hách lại bị vị giám đốc Từ này liên tục khiêu khích, sắc mặt Lộ Phong lập tức lộ ra vẻ tức giận.
“Vậy sao, nếu đã đặt ra cá cược, thì không thể bỏ đi dễ dàng như vậy được, nếu không người khác chắc chắn sẽ cho rằng showroom của Lộ Phong tôi không có quy tắc gì cả”, Lộ Phong vừa nói, vừa cười khẩy vào mặt giám đốc Từ rồi nói: “Ông chủ này họ Từ nhỉ? Anh thấy tôi nói có đúng không?”.
Mặt giám đốc Từ xám xịt, ông ta lúc này chỉ muốn có cái lỗ ở đây rồi chui xuống tránh luôn thôi.
“Giám đốc Lộ, mọi người đều là mở cửa hàng kinh doanh, không nhất thiết phải ép người như vậy chứ?”, giám đốc Từ nhỏ giọng nói: “Tôi là Từ Đức Thắng, tổng giám đốc chuỗi nhà hàng ăn uống Nhật Hòa của Tập đoàn Sơn Hạ”.
“Tập đoàn Sơn Hạ?”, ánh mắt Lộ Phong hơi lóe lên, trên khuôn mặt có hơi thay đổi.
Là người có máu mặt trong thương trường ở Hải Thành, thêm vào một số tin tức từ anh trai Lộ Phi, nên Lộ Phong cũng hiểu về Tập đoàn Sơn Hạ không kém so với những người khác. Tuy không biết chuỗi nhà hàng ăn uống Nhật Hòa này rốt cuộc là cái quỷ quái gì, nhưng nếu đã thuộc Tập đoàn Sơn Hạ, đương nhiên có cái cây đại thụ Tập đoàn Sơn Hạ làm chỗ dựa rồi. Có mối quan hệ này, Lộ Phong đúng là không dám cố tình gây khó dễ nữa.
“Sao, tổng giám đốc Lộ cũng từng nghe đến Tập đoàn Sơn Hạ?”, thấy sắc mặt Lộ Phong hiện lên một vẻ thận trọng, khuôn mặt Từ Đức Thắng cũng bất giác lộ vẻ đắc ý, rồi nhìn Hoàng Hách với con mắt thách thức, sau đó định quay người rời đi.
Nhưng chưa chờ cho ông ta nhấc chân lên, Lộ Phong lại nói: “Giám đốc Từ, không phải là anh nghĩ lấy danh nghĩa Tập đoàn Sơn Hạ ra thì có thể không coi quy tắc của showroom chúng tôi ra gì đấy chứ?”.
Từ Đức Thắng lạnh lùng nhìn Lộ Phong, rồi uy hiếp nói: “Trừ khi tổng giám đốc Lộ cố tình muốn đối đầu với Tập đoàn Sơn Hạ”.
“Ha ha, anh thì chưa thể đại diện cho Tập đoàn Sơn Hạ đâu!”, Lộ Phong mỉm cười, sau đó nhìn sang Hoàng Hách, cao giọng nói: “Thần y Hoàng Hách, ý cậu thế nào? Nếu cậu muốn hoàn thành vụ cá cược, vậy thì Lộ Phong tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu, ủng hộ đến cùng!”.
Hoàng Hách ngạc nhiên nhìn Lộ Phong, trong lòng dấy lên sự tán thưởng. Mấy ngày nay anh cũng tìm hiểu về Tập đoàn Sơn Hạ, biết được thực lực của Tập đoàn Sơn Hạ vô cùng lớn mạnh, mới thành lập ở Hải Thành có vài năm đã phát triển cực nhanh, cho dù là nhà họ Thẩm, trùm ở Hải Thành, e rằng cũng không dám đối đầu với Tập đoàn Sơn Hạ, đa phần sẽ giữ mối quan hệ hợp tác với nhau.
Để nhà họ Thẩm phải lựa chọn sự thỏa hiệp cũng đủ biết thực lực của Tập đoàn Sơn Hạ không hề tầm thường.
Nhưng Hoàng Hách lại không hề e dè với Tập đoàn Sơn Hạ này, chỉ thấy anh cười nhẹ, khuôn mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Nếu đã đánh cược, thì phải tuân thủ, lẽ nào người của Tập đoàn Sơn Hạ các ông lại thích chơi xấu như vậy sao?”.
“Thằng khốn, mày suy nghĩ cho kỹ đấy!”, sắc mặt Từ Đức Thắng tức tối, không ngờ ông ta đã nói tên của Tập đoàn Sơn Hạ ra rồi, không những Lộ Phong tổng giám đốc của showroom 4S không coi ra gì, thậm chí đến thằng khốn trước mặt đây cũng không hề nể mặt. Ông ta đang định nói thêm vài lời uy hiếp, thì Hoàng Hách lại lên tiếng.
“Tập đoàn Sơn Hạ, ha ha… thích chơi xấu…”.
Giọng nói mỉa mai của Hoàng Hách như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Từ Đức Thắng. Tổng giám đốc của Tập đoàn Sơn Hạ vô cùng thích giữ thể diện, nếu để ông ta biết vì một lần chơi xấu của mình mà khiến thể diện của Tập đoàn Sơn Hạ bị mất đi, e rằng sẽ xử ông ta ngay tại trận mất.
Suy nghĩ một lát, sắc mặt Từ Đức Thắng cũng lộ ra vẻ hung dữ: “Được, nếu mày muốn tiếp tục cá cược, vậy chúng ta tiến hành thôi!”, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chỉ cần để cho ông ta qua được lần này, ông ta tự nhiên sẽ có nhiều cách để đối phó với Hoàng Hách.
“Được”, Hoàng Hách cười khẩy, cầm thẻ ngân hàng của mình đưa cho Hứa Tịnh nói: “Chị Tịnh Tịnh, đi, chúng ta đi thanh toán thôi”.
Hứa Tịnh gật đầu lia lịa. Lúc này cô ấy đã biết sự không tầm thường của Hoàng Hách rồi, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Đến tổng giám đốc của cô còn đối xử với Hoàng Hách khách sáo như vậy, Hoàng Hách có thể là người bình thường hay sao?
“Ha ha, Hứa Tịnh, lấy danh nghĩa của tôi giảm 8% cho xe này đi”, Lộ Phong cũng thuận nước giong thuyền, khiến tim Hứa Tịnh đập thịch một cái. Giảm 8%, tính theo giá xe của Hoàng Hách thì chính là giảm đi 300 nghìn tệ. Ba trăm nghìn mà tặng đi vì tình cảm, đủ thấy thể diện của Hoàng Hách thực sự quá lớn.