Câu nói của Hoàng Hách vừa dứt, chiếc xe mà anh đang ngồi điệt nhiên phanh két lại, dừng luôn tại chỗ.
“Cậu… cậu nói cái gì?”, sắc mặt tên cảnh sát cầm đầu đầy nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Hoàng Hách cũng thêm phần kinh ngạc: “Còn nữa, sao cậu lại mở được còng tay?”.
“Chỉ là một chiếc còng tay rởm, mở ra dễ thôi mà”, trong mắt Hoàng Hách đầy vẻ khinh bỉ: “Giờ có phải là chúng ta nên nói về chuyện ai đã cử các người đến đây không?”.
“Hừ, đương nhiên là pháp luật uy nghiêm bảo chúng tôi đến bắt cậu rồi!”, tên cảnh sát cầm đầu nói với giọng đầy oai phong: “Hoàng Hách, còn không mau ôm đầu ngồi xuống, nếu không chúng tôi có quyền cho rằng cậu làm những việc nguy hiểm đến chúng tôi, và có thể bắn chết cậu luôn”.
Vừa nói, tên cảnh sát cầm đầu sờ vào hông, định lấy khẩu súng gài ở hông ra.
Nhưng ngay lập tức, trong mắt hắn lóe lên vẻ thảng thốt. Chỉ thấy khẩu súng vốn được gài trên hông hắn lúc này đã không còn nữa. Chỉ còn lại chiếc bao đựng súng rỗng tuếch gài trên hông.
Hoàng Hách cười khẩy nhìn tên cảnh sát cầm đầu, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Này, anh đang tìm cái này à?”.
Vừa nói, Hoàng Hách ngửa tay lên, chỉ thấy khẩu súng màu bạc đang nằm trong tay anh. Khẩu súng này toàn bộ đều là màu bạc. Kích thước rất lớn, nhìn đã biết uy lực không tầm thường. Nếu là một người đã từng chơi một loại game đấu súng, nhất định có thể gọi ra được tên của khẩu súng này – Đại Bàng Sa Mạc.
“Súng của tôi sao lại ở trên tay cậu?”, tên cảnh sát cầm đầu đầy vẻ kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ: “Trả súng cho tôi, nếu không tội của cậu sẽ còn nặng thêm, Hoàng Hách, đối đầu với nhà nước không có chút lợi ích gì đâu, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói!”
Vừa nói, người này nháy mắt ra hiệu với một tên cảnh sát đứng sau lưng Hoàng Hách. Trong mắt tên cảnh sát đó lóe lên, âm thầm thò tay vào trong áo cảnh sát của mình. Một giây sau, một con dao găm sáng loáng được hắn lôi ra.
Sau đó, sắc mặt người này lộ ra một tia lạnh lùng, giơ con dao găm lên đâm thẳng vào lưng Hoàng Hách một cách không do dự.
Thấy động tác bất chợt của người này, tên cảnh sát cầm đầu lộ ra một nụ cười đắc ý. Động tác của tên đàn em này của hắn quá đỗi đột ngột, hơn nữa còn im hơi lặng tiếng, rõ ràng không để cho người ta có chút cơ hội phản ứng nào! Hắn như thể nhìn thấy trước được một giây sau Hoàng Hách sẽ kêu gào thảm thiết trong vũng máu.
Nhưng cảnh tượng khiến hắn bất ngờ đã xảy ra, đúng lúc con dao găm chuẩn bị đâm trúng lưng Hoàng Hách, khuôn mặt Hoàng Hách đột nhiên nở một nụ cười quái dị.
Một giây sau, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, cơ thể Hoàng Hách không biết đã biến mất từ lúc nào.
“Vù”, con dao găm xoạc vào khoảng không, chỉ nghe thấy một tiếng vù nhẹ.
“Cẩn thận!”, ngay lập tức, tên cảnh sát cầm đầu trợn mắt, hoảng hốt thét lên.
Trong mắt hắn, bóng dáng Hoàng Hách xuất hiện phía sau lưng tên đàn em của hắn một cách kỳ dị, hắn thậm chí có thể nhìn thấy rõ, nụ cười lạnh tanh như thần chết trên gương mặt Hoàng Hách.
“Á”.
Một tiếng hét đau đớn vang lên, tên ‘cảnh sát’ cầm con dao găm kia trợn to hai mắt, trong mắt tràn đẩy vẻ xám xịt chết chóc.
“Buông cậu ta ra!”, tên ‘cảnh sát cầm đầu’ nhìn Hoàng Hách một tay bóp chặt cổ của đàn em hắn, liền hét lên một cách điên dại.
Cánh tay Hoàng Hách hơi dùng sức, cơ thể của tên đàn em đang cầm dao kia bị Hoàng Hách nhấc lên như nhổ củ cải. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Hoàng Hách, giống như làm vậy không hề tốn chút sức lực nào của anh cả.
“Khỏe… khỏe quá!”, những tên ‘cảnh sát’ còn lại thấy cảnh tượng đó, đều sợ đến mức tái mặt. Phải khỏe như thế nào mới có thể chỉ cần dùng một tay đã nhấc được hẳn một người lên như vậy, người bị Hoàng Hách nhấc lên, vô cùng đô con, trọng lượng không hề nhẹ.
“Cậu… cậu rốt cuộc muốn thế nào!”, tên ‘cảnh sát cầm đầu’ nhìn Hoàng Hách, trong mắt không kìm được vẻ sợ hãi.
“Ha ha, cái gì mà tao muốn thế nào?”, Hoàng Hách híp mắt cười nhìn đối phương, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt: “Rõ ràng là chúng mày giả mạo cảnh sát đưa tao đến đây, còn hỏi tao muốn thế nào?”.
“Ai nói là chúng tôi giả làm cảnh sát, cậu như vậy là đang chống đối cảnh sát đấy biết chưa?”, trong mắt tên ‘cảnh sát cầm đầu’ đẩy vẻ sợ hãi, giọng nói cũng có phần run run.
“Tao thật sự không thể không khâm phục kỹ năng diễn suất của chúng mày đấy”, Hoàng Hách khinh bỉ nhìn mấy tên ‘cảnh sát’ trước mặt, khóe miệng nhếch lên cười khẩy: “Nói đi, rốt cuộc là ai phái chúng mày tới đây!”.
“Hoàng Hách, chúng tôi là cảnh sát! Cậu dám chống đối pháp luật sao?”, tên ‘cảnh sát cầm đầu’ vẫn kiên quyết nói.
Hoàng Hách lắc đầu cười khẩy: “Tưởng sự kiên nhẫn của tao là vô hạn sao?”, vừa nói, giữa hai lông mày của Hoàng Hách dấy lên một vẻ hung tợn, ngay sau đó, cổ tay anh dùng sức.
“Rắc!”.
Chỉ nghe thấy tiếng xương bị gãy răng rắc vang lên, người bị Hoàng Hách nhấc trong tay, đầu hắn bị quay sang một bên, lập tức ngừng thở.
“Mày… mày…”, tên ‘cảnh sát cầm đầu’ thấy Hoàng Hách lại dám giết người, vẻ sợ hãi trong mắt càng mãnh liệt hơn.
“Nói đi, sự kiên nhẫn của tao có hạn!”, Hoàng Hách ném thi thể trong tay đến trước mặt mấy người kia, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào từng người một.
Khi bị ánh mắt của Hoàng Hách nhìn đến, trong lòng mấy người kia lập tức run sợ, nhất là tên ‘cảnh sát cầm đầu’, hai chân run lẩy bẩy, như thể đứng không vững và có thể bị ngã xuống bất cứ lúc nào.