Gặp người quen.
Nghe thấy lời của Hoàng Hách, cho dù là tài xế xe cứu thương hay là những nhân viên y tế khác, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lẽ nào lúc này rồi Hoàng Hách vẫn còn muốn đi ôn lại chuyện xưa sao? Nhưng nếu đã là người quen, biết đâu Hoàng Hách lại có thể thuyết phục đối phương nhường đường.
Lúc này tình trạng của người thanh niên vô cùng nguy hiểm, hoàn toàn có thể dùng giành giật từng phút từng giây để hình dung. Chậm trễ một phút đều có thể khiến người này rơi vào cảnh nguy hiểm.
Hoàng Hách xuống xe, liền đi thẳng đến chỗ chiếc xe Mercedes việt dã. Một lúc sau, anh đã tới bên cạnh chiếc xe đó.
“Trùng hợp thật, giám đốc Từ, không ngờ lại gặp ông ở đây”, Hoàng Hách vỗ vào cửa sổ xe, cười ha ha nói.
Người lái chiếc xe Mercedes này thế mà lại là Từ Đức Thắng, người đã đánh cược thua với anh ở showroom 4S tối qua.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Từ Đức Thắng đeo kính râm thò đầu ra, nhìn Hoàng Hách nói: “Là mày à thằng ranh!”.
“Từ Đức Thắng, xin ông hãy ăn nói tôn trọng người khác một chút!”, Hoàng Hách nghe thấy lời của Từ Đức Thắng, nụ cười trên mặt lập tức tắt lịm, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
“Ha ha, tối qua mày sỉ nhục tao như vậy, có tôn trọng tao đâu”, Từ Đức Thắng bỏ kính râm của mình xuống, trừng mắt nhìn Hoàng Hách với vẻ mặt đầy phẫn nộ: “Hoàng Hách, chuyện tối qua tao sẽ không bao giờ quên! Mày cứ đợi đấy!”.
Hoàng Hách chớp mắt, bộ dạng như thể không hề cho mấy câu nói của giám đốc Từ vào tai. Anh nhìn giám đốc Từ nói: “Chuyện trả thù thì tôi cung kính chờ đợi bất cứ lúc nào, còn bây giờ thì ông tránh đường ra, trên chiếc xe cứu thương kia có một bệnh nhân bị thương rất nghiêm trọng, cần phải đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay lập tức”.
“Ồ, vậy sao?”, trên mặt Từ Đức Thắng nở một nụ cười: “Cũng phải, khi gặp xe cứu thương đúng là nên nhường đường”.
Vừa nói, sắc mặt của Từ Đức Thắng đột nhiên lạnh tanh: ‘Nhưng tao không nhường đấy, mày làm gì được nào?”.
Thấy vẻ hốc hách ngang ngược của Từ Đức Thắng, Hoàng Hách chỉ muốn tẩn cho ông ta một trận tơi bời. Nhưng vừa nghĩ đến người thanh niên trên chiếc xe cứu thương kia, Hoàng Hách đành kìm lại cơn giận, anh hít sâu một hơi, cố gắng nói một cách chậm rãi: “Từ Đức Thắng, tính mạng con người quan trọng, ông nhường đường đã, còn món nợ của tôi và ông thì sau này tính!”.
“Ha ha ha”, Từ Đức Thắng phá lên cười một cách đắc ý: “Hoàng Hách à, tối qua chẳng phải mày rất ngông sao, giờ lại chịu nhịn thế này! Được, muốn tao nhường đường cũng được, chỉ cần mày đồng ý với tao một chuyện, tao lập tức lùi xe lại, để xe cứu thương đi qua!”.
“Được, ông nói đi!”, Hoàng Hách nhìn Từ Đức Thắng, giọng nói có hơi lạnh lùng. Anh cũng hiểu, chuyện mà Từ Đức Thắng bắt anh làm chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng vì tính mạng con người quan trọng, Hoàng Hách quyết định nghe thử xem sao.
“Ha ha, tối qua mày bắt tao gọi mày là bố, giờ mày cũng phải gọi to ba tiếng…không, năm tiếng bố, tao sẽ để họ đi, thấy sao?”, Từ Đức Thắng hống hách cười lớn: “Yêu cầu của tao rất đơn giản đúng không?”.
Sắc mặt Hoàng Hách hoàn toàn sa sầm lại. Tên Từ Đức Thắng này lại muốn giậu đổ bìm leo sỉ nhục Hoàng Hách, nếu Hoàng Hách lại gọi thật, trong lòng anh chắc chắn sẽ để lại nỗi ám ảnh suốt đời.
“Ông cứ mơ đi!”, Hoàng Hách lạnh lùng ném lại một câu, rồi quay người đi.
“Ha ha ha, Hoàng Hách, nếu mày không chịu gọi tao là bố, vậy thì chúng ta cứ thi gan đi, xem ai gan hơn ai”, Từ Đức Thắng lớn tiếng nói với theo sau lưng Hoàng Hách.
Nhưng điều Từ Đức Thắng không nhìn thấy được là, trên khuôn mặt Hoàng Hách đang quay lưng về phía ông ta không có chút tức giận nào, ngược lại, khuôn mặt anh còn nở nụ cười, một nụ cười tàn nhẫn.
Quay trở lại xe cứu thương, mọi người đều nhìn Hoàng Hách hỏi: “Bác sĩ Hoàng Hách, sao rồi, người ta có chịu nhường không?”.
“Đúng đó bác sĩ Hoàng Hách, tình hình của bệnh nhân càng ngày càng nguy kịch, chúng ta phải tăng tốc độ thôi”.
Hoàng Hách nghe thấy câu hỏi của mọi người, anh không trả lời, mà nhìn vào tài xế nói: “Lão Trương, có dám chơi một cú kích thích không?”.
“Sao vậy?”, lão Trương là một người trung niên, khoảng hơn 40 tuổi, gia đình hòa thuận, sự nghiệp thuận lợi, nghe thấy lời Hoàng Hách nói không khỏi nhíu mày, nói với giọng do dự: “Bác sĩ Hoàng Hách, cậu nói gì thế?”.
Hoàng Hách chỉ vào chiếc xe Mercedes việt dã của Từ Đức Thắng, cười khẩy nói: “Nếu ông ta không muốn nhường, vậy chúng ta không khách khí nữa, chúng ta cứ thế đâm tới, để cho ông ta thấy kết cục của việc không nhường đường cho xe cứu thương!”.
“Không không không, không được như vậy đâu, chiếc xe đó ít cũng phải hơn một triệu, nếu tôi đâm hỏng, thì cậu có bán tôi đi cũng không đền nổi đâu”, lão Trương lắc đầu lia lịa, luôn miệng từ chối.
“Anh yên tâm đi, lão Trương, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, sẽ không để anh chịu một chút ảnh hưởng không tốt nào, tôi đảm bảo!”, Hoàng Hách vỗ ngực nói.
“Thật không?”, khuôn mặt lão Trương lộ vẻ nghi ngờ.
Hoàng Hách nói với giọng chắc chắn: “Người đó có thù với tôi, hôm nay xem ra sẽ không nhường đường đâu. Bình thường thì mặc kệ, nhưng lúc này trên xe chúng ta đang có bệnh nhân cần phẫu thuật tiếp mà, lão Trương, anh nhẫn tâm nhìn bệnh nhân này cứ thế mà chết đi sao?”.
Lão Trương nhìn Hoàng Hách, lại nhìn người thanh niên trong khoang xe phía sau, trong mắt có chút đấu tranh. Nhưng sau đó, lão Trương cắn răng vỗ vào vô lăng nói to: “Được, hôm nay tôi cũng phải cho tất cả mọi người nhìn thấy, xe cứu thương không phải là loại xe tùy tiện để người khác chắn đường được!”