Hoàng Hách cầm chai nước suối đựng đầy thuốc cao màu xanh trên tay, nói với Hứa Tịnh: “Thuốc này của em, việc gì không dám chắc chứ khôi phục dung nhan cho chị thì chắc chắn làm được”.
“Này, Hoàng Hách, em cho Tịnh Tịnh dùng thứ này thật sao?”, Tưởng Kiệt yếu ớt hỏi: “Đau quá, anh sợ Tịnh Tịnh không chịu được”.
“Có gì mà không chịu được chứ, vì dung nhan của em, kể cả đau đến chết thì em cũng phải thử!”, ai ngờ Hứa Tịnh lại ngắt lời Tưởng Kiệt luôn, rồi cướp lấy chai nước suối trong tay Hoàng Hách nói: “Hoàng Hách, mau bôi thuốc cho chị đi, mau bôi đi!”.
Nhìn vẻ điên cuồng trong mắt Hứa Tịnh, Hoàng Hách không khỏi bật cười. Người ta vẫn nói yêu cái đẹp là bản tính trời sinh của phụ nữ, giờ xem ra quả nhiên rất đúng. Nhìn Hứa Tịnh vốn rất yếu ớt, nhưng khi nghe thấy Hoàng Hách nói có thể khôi phục lại dung nhan, thế là ngay lập tức phấn chấn hẳn lên, động tác cướp chai thuốc trong tay Hoàng Hách không chậm chút nào.
“Thôi được, chị Tịnh Tịnh, chị đừng cử động, để em tháo băng ra cho chị đã”, Hoàng Hách vừa nói, vừa nhẹ nhàng tháo đống băng gạc chằng chịt trên đầu Hứa Tịnh.
Hứa Tịnh cũng ngồi im kệ cho Hoàng Hách tháo băng trên đầu mình. Tuy động tác của Hoàng Hách rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn hơi động vào vết thương trên mặt Hứa Tịnh. Hứa Tịnh cắn răng, cũng không dám kêu lên, nhưng Hoàng Hách nhìn cơ thể hơi run rẩy của Hứa Tịnh cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn mà cô ấy phải chịu lúc này.
Cuối cùng, lớp băng gạc trên đầu Hứa Tịnh đều được Hoàng Hách tháo ra, những vết thương khủng khiếp trên mặt cô ấy cũng hiện ra trước mặt Hoàng Hách.
Chỉ thấy trên mặt Hứa Tịnh, ít nhất cũng hơn 10 vết rạch sâu, những vết rạch này mỗi vết cũng phải dài 10 centimet, trên mỗi vết rạch thịt và máu trộn lẫn vào nhau, tuy đã được khâu nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy vết da thịt cuộn vào nhau trước đó.
“Thật là đáng ghét!”, lúc này, nắm đấm của Hoàng Hách nắm chặt lại, móng tay cắm vào trong da thịt của lòng bàn tay. Trong lòng anh, sự phẫn nộ đối với Độc Hạt Bang lại tăng lên một tầm cao mới.
“Hoàng Hách, có phải chị xấu lắm không?”, Hứa Tịnh lí nhí hỏi, cô cúi đầu xuống không dám để Hoàng Hách nhìn thấy mặt mình.
“Chị Tịnh Tịnh, chị yên tâm đi, có em ở đây, mặt của chị nhất định sẽ hồi phục như ban đầu!”, Hoàng Hách đột nhiên lớn tiếng nói, giọng nói vang to, như một lời tuyên thệ: “Không những chị, mà hai chân của anh rể cũng sẽ hồi phục, sau này không có ai dám bắt nạt hai người nữa!”.
Hứa Tịnh cảm động nhìn Hoàng Hách, trong mắt rưng rưng xúc động.
“Là do em đã nợ anh chị!”, nhìn bộ dạng cảm động của Hứa Tịnh, trong lòng Hoàng Hách thầm thở dài một tiếng, một sự áy náy trỗi dậy. Lúc này, sau khi thương lượng với Lộ Phong, Hoàng Hách nghi ngờ chuyện này là do Từ Đức Thắng gây nên. Có lẽ do Từ Đức Thắng không tìm được anh, nên mới trút giận lên vợ chồng Hứa Tịnh.
Cho nên cho dù thế nào, Hoàng Hách buộc phải chữa khỏi cho vợ chồng Hứa Tịnh, chỉ có như vậy, mới có thể khiến sự áy náy trong lòng anh vơi đi một chút.
“Được rồi, em phải bôi thuốc cho chị đây”, Hoàng Hách lấy chai thuốc từ tay Hứa Tịnh, vặn nắp mở ra, rồi bóp thuốc cao màu xanh ra lòng bàn tay.
“Này, Hoàng Hách, em nhẹ tay chút nhé”, Tưởng Kiệt ở bên cạnh nhìn Hoàng Hách với vẻ mặt đầy lo lắng, thấy Hoàng Hách chuẩn bị bôi thuốc cho vợ mình, bất giác lên tiếng nhắc nhở. Phải biết là chân của anh ấy sau khi bôi thuốc của Hoàng Hách lên, đến giờ vẫn còn đau khủng khiếp, nếu không phải ý chí của anh ấy kiên nghị, sức chịu đau tốt, thì e rằng lúc này đã kêu trời kêu đất rồi.
“Anh im đi!”, Hứa Tịnh lại lần nữa ngắt lời chồng mình, rồi giục Hoàng Hách: “Mau lên Hoàng Hách!”.
Thấy vợ mình tràn đầy kiên quyết, Tưởng Kiệt cũng đành im miệng, quay đầu sang nhìn vợ mình với vẻ mặt đầy lo lắng.
Thấy bộ dạng lo lắng của Tưởng Kiệt, trong lòng Hoàng Hách không khỏi buồn cười. Không ngờ một người trước đây vô cùng dịu dàng như Hứa Tịnh, khi ở trước mặt chồng mình lại nói một là một, hai là hai, vô cùng ra dáng một nữ hán tử.
Trong lòng vừa nghĩ, Hoàng Hách vừa bắt đầu bôi thuốc cao lên mặt Hứa Tịnh. Thuốc cao vừa chạm vào vết thương của Hứa Tịnh, Hứa Tịnh liền kêu nhẹ lên một tiếng.
“Tịnh Tịnh, có phải là đau lắm không! Hay là chúng ta đừng bôi nữa, anh sẽ không chê bộ dạng này của em đâu!”, Tưởng Kiệt vội vàng bắt đầu nói ra những lời ấm áp, đúng kiểu người chồng quốc dân.
Nhưng trước mặt Hứa Tịnh, Tưởng Kiệt lại luôn ở thế yếu.
“Anh không chê em, nhưng em còn tự chê em đây này!”, Hứa Tịnh lên tiếng quở trách, sau đó nói với Hoàng Hách: “Nhanh lên Hoàng Hách, chị thấy dễ chịu lắm!”.
Nghe thấy lời của Hứa Tịnh, sắc mặt Hoàng Hách trở nên u ám, câu nói này của Hứa Tịnh sao nghe vào tai anh lại cảm thấy đau lòng thế nhỉ, may mà Tưởng Kiệt cũng là người vô âu vô lo, không hề nghĩ nhiều, chỉ gãi đầu nói với vẻ khó hiểu: “Sao thế, em không đau à?”.
“Được lắm, anh chỉ mong em đau chứ gì?”, Hứa Tịnh lạnh lùng đáp lại, rồi lườm Tưởng Kiệt. Thấy vợ mình như vậy, cơ thể Tưởng Kiệt co rụt lại, lập tức căng thẳng nói: “Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải rồi!”.
Nhìn Tưởng Kiệt sợ vợ bị Hứa Tịnh làm cho đầu hàng, Hoàng Hách cũng không nói nhiều, bắt đầu nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương cho Hứa Tịnh. Nhìn vẻ dễ chịu trên gương mặt Hứa Tịnh, Tưởng Kiệt cảm thấy hoàn toàn yên tâm. Chỉ cần vợ mình không sao là anh cảm thấy mãn nguyện rồi.