Đọc truyện Full

Chương 309: Đại Đương Gia chết rồi đấy”.

“Thiếu gia, mau đi”, đúng lúc này, Tư Đồ Ngọc đột nhiên xuất hiện phía sau Đinh Dũng, túm lấy Đinh Dũng, mặt mày kiên định hét lên: “Mau đi, tôi từng đồng ý với lão gia thề chết cũng phải bảo vệ anh”.  

Đinh Dũng cau mày, khí thế trên người bùng phát, linh lực trong cơ thể anh cứ thế hướng về phía Tư Đồ Phi, sau đó lại lần nữa ra tay với Tư Đồ Phi.  

Đã để ông ta đến đây thì không thể để ông ta được đi.  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng không che giấu thực lực nữa, cứ thế thể hiện toàn bộ thực lực, khí thế trong chốc lát đạt tới cực điểm. Tất cả những người xung quanh đều run rẩy, đây chính là uy lực của cảnh giới Kim Đan, tận dụng uy lực của trời đất mà đàn áp những người dưới cảnh giới Kim Đan.  

Giữa Kim Đan và Trúc Cơ có một khoảng cách không thể vượt qua, đây chính là quà tặng của trời đất, cũng là quy tắc cá lớn nuốt cá bé, quy tắc này không phải dựa voà ngoại vật mà có thể bù đắp được.  

Advertisement

Một kim cảnh giới Kim Đan bộc phát khí thế thì có thể đè nén tất cả võ sĩ tu luyện dưới cảnh giới Kim Đan, cho dù bọn họ đã là bán bộ Kim Đan thì cũng không có tác dụng, vả lại hiện giờ Tư Đồ Phi chẳng qua cũng chỉ là ăn dị quả nên mới có được thực lực một nửa của Võ Đạo Đại Sư.  

Đến cả ngưỡng cửa của Tông Sư cũng không chạm được đến thì đấu với Đinh Dũng thế nào?  

“Mày, mày rốt cục có cảnh giới gì?”, Tư Đồ Phi mặt mày biến sắc, cứ thế bị khí thế trên người Đinh Dũng đè nén đến mức quỳ dưới đất, đến cả lưng cũng không thẳng nổi, bị ép cho cúi đầu.  

Cảm giác này khiến Tư Đồ Phi cảm thấy sợ hãi, đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, khi cả nhà họ Tư Đồ đối mặt với kẻ mạnh thì mới có cảm giác bất lực này.  

Advertisement

Vốn dĩ nhà họ Tư Đồ cũng là đại gia tộc ở Giang Bắc, nhưng nhiều năm trước gặp biến cố nên hiện giờ nhà họ Tư Đồ như bốc hơi, chỉ còn lại Tư Đồ Phi và Tư Đồ Ngọc tháo chạy được nên mới an gia lạc nghiệp ở đất Kim Châu này.  

“Sư phụ, Tư Đồ Ngọc mau xin sư phụ tôi”, nghĩ vậy, Tư Đồ Phi đột nhiên nhớ ra sư phụ của mình nên lập tức hét lên với Tư Đồ Ngọc: “Mau đi tìm sư phụ của tôi, bảo ông ấy đến cứu tôi”.  

Nghe vậy, Tư Đồ Ngọc mặt mày bi thảm nghiến răng: “Thiếu gia, tôi giúp anh chặn hắn ta lại, anh mau chạy đi”.  

Dứt lời, Tư Đồ Ngọc lại lao vào Đinh Dũng, bóp lấy hông Đinh Dũng, mặt mày tôi độc: “Đến đi, giết tao đi, muốn đối phó với thiếu gia nhà tao thì phải qua ải tao đã”.  

“Tiểu Ngọc”, Tư Đồ Phi nghiến răng nắm chặt tay, quay người chạy về phía chiếc xe: “Tiểu Ngọc, cậu đợi tôi, tôi nhất định gọi sư phụ đến cứu cậu”.  

Điều khiến Đinh Dũng không ngờ tới đó là Tư Đồ Phi và Tư Đồ Ngọc có mối quan hệ rất tốt, nhưng vào lúc mấu chốt này, ông ta lại tháo chạy.  

“Đây là chủ mà ông trung thành bảo vệ à?”, Đinh Dũng nhoe mắt, giọng nói đầy sát khí, tung nắm đấm vào lưng Tư Đồ Ngọc.  

Bịch! Tư Đồ Ngọc ói ra cả miệng máu, nhưng vẫn túm chặt lấy Đinh Dũng, bộ dạng nhất định không buông tay, lúc này Tư Đồ Phi đã lên xe rồi.  

Thấy cảnh này, Đinh Dũng hắng giọng, bóp cổ Tư Đồ Ngọc, một tay còn lại bóp vào cổ tay ông ta, trong chốc lát cổ tay Tư Đồ Ngọc vỡ vụn khiến ông ta đau đớn, tay không còn sức mà kéo nữa.  

“Ngu xuẩn”, sau khi thoát khỏi bàn tay Tư Đồ Ngọc, Đinh Dũng không màng tới ông ta nữa, cứ thế lao về phía trước đuổi theo Tư Đồ Phi.  

Mọi thứ trông thì rất phức tạp nhưng trên thực tế lại xảy ra nhanh như chớp. Mãi tới bây giờ, Tư Đồ Phi mới khởi động xe, nhưng ông ta còn chưa đi về phía trước thì chiếc xe đã vang lên tiếng kêu kịch liệt, bình xăng bị Đinh Dũng đá thủng, xăng đột nhiên chảy ra ngoài.  

Khi Tư Đồ Phi còn đang thẫn thờ thì Đinh Dũng đã nhanh chóng tới gần ông ta, đấm vỡ cửa kính khiến lôi Tư Đồ Phi ra ngoài.  

“Mày không thể giết tao, mày biết sư phụ tao là ai không hả?”, Tư Đồ Phi bị Đinh Dũng nhấc lên giống như túm một con chim non vậy, trong mắt ông ta chỉ còn nỗi tuyệt vọng: “Sư phụ tao chính là Bách Lí Sách, của gia tộc Bách Lí, nếu mày giết tao thì sư phụ tao sẽ không tha cho mày”.  

“Sư phụ tao nhiều năm trước đã là Đại Sư Đỉnh Phong, hiện giờ đã bế quan nhiều năm, rất có khả năng đã đột phá lên tầng Tông Sư rồi, muốn giết mày dễ như giết một con kiến, nếu mày không giết tao thì tao còn có thể xin ông ấy dạy mày, nếu không…”, Tư Đồ Phi giống như sắp bị đoạt tính mạng đến nơi nên lấy sư phụ ra dụ Đinh Dũng.  

Nhưng điều Đinh Dũng ghét nhất là bị uy hiếp, có điều lời của Tư Đồ Phi đã khiến Đinh Dũng ngạc nhiên, thành phố Kim Châu này còn có Tông Sư?  

“Không thể, Võ Đạo Đại Sư ở đây còn hiếm hoi, muốn đạt tới Tông Sư là điều vô cùng khó”, nghĩ vậy, Đinh Dũng bật cười, bóp lấy cổ Tư Đồ Phi: “Tôi còn chưa thấy Tông Sư đâu, lần này vừa hay tôi lại muốn xem xem cảnh giới Tông Sư mạnh thế nào”.  

“Muốn trách thì trách ông và Viên Thiên Hàng câu kết với nhau đánh tôi”, nói rồi, mắt Đinh Dũng đằng đằng sát khí, tay anh khẽ cử động, bóp cổ Tư Đồ Phi.  

Khụ khụ…Tư Đồ Phi trợn trừng mắt, nơi cổ họng chỉ có khí thoát ra chứ chẳng có không khí đi vào, cuối cùng ông ta cũng không thể ngờ nổi mình vừa thoát ra khỏi núi Phong Sơn, chuẩn bị oanh tạc thiên hạ thì nào ngờ lại chết trong tay Đinh Dũng, chết không nhắm mắt.  

Thấy Tư Đồ Phi không còn hơi thở, Đinh Dũng mới lôi xác ông ta tới trước mặt đám người, nhìn thành viên Hội Hắc Mã rồi ném cái xác xuống đất.  

“Đại Đương Gia chết rồi đấy”.  

“Đại Đương Gia, ông ấy…”.  

Thấy xác Tư Đồ Phi, tất cả người của Hội Hắc Mã đều tái mét mặt, Tư Đồ Phi là linh hồn của bọn họ, giờ Tư Đồ Phi chết rồi thì trụ cột về tinh thần cũng chẳng còn nữa.  

Bọn họ tối sầm mắt lại, như mất đi tinh thần, không ít vũ khí trong tay đám người đều rơi xuống đất.  

Đinh Dũng chắp tay ra sau đảo mắt nhìn rồi liếc mắt sang Trương Thiệu Thích.  

Trương Thiệu Thích đã chú ý tới nhất cử nhất động của Đinh Dũng từ lâu, thấy ánh mắt đó, ông ta giật mình, lập tức hiểu ý Đinh Dũng, trên mặt không để lộ biểu cảm nhưng vẫn đi tới với ánh mắt lạnh lùng mà lên giọng: “Hiện giờ Đại Đương Gia của chúng mày đã chết, từ nay về sau thành phố Kim Châu không còn Hội Hắc Mã nữa, tất cả địa bàn do nhà họ trương quản lý, chỉ cần chúng mày đồng ý thì Trương Thiệu Thích tao có miếng ăn cũng chẳng để chúng mày đói”.  

“Cái này…”, thành viên Hội Hắc Mã im lặng.  

Nhìn bóng người vững chãi như núi Thái Sơn của Đinh Dũng, bọn chúng tối sầm mắt lại, nhưng vì có lời nói của Trương Thiệu Thích mà chúng lại như thấy luồng sáng mới.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full