Editor: Bắc Chỉ.
Hai ngày sau, Khương Nhuế chưa từng bước ra cửa cung một bước.
Hàm Yên chỉ cho rằng cô bị Lục Hành Chu chọc giận không nhẹ, cho nên mới không muốn ra cửa, sợ cô bệnh nặng mới khỏi, lại buồn ở trong phòng đến hỏng, liền lặng lẽ đi điện Sùng Chính chuyển lời, chờ khi tiểu hoàng đế nhàn rỗi, mời bé tới Trường An cung.
Chiếu theo quy củ, tiểu hoàng đế mỗi ngày đều phải tới thỉnh an, nhưng Tạ Thái hậu đau lòng đứa trẻ tuổi còn nhỏ, lo lắng nhóc qua lại bôn ba, liền miễn bỏ. Bây giờ tiểu hoàng đế cả ngày ở phía dưới mí mắt Lục Hành Chu, nói chuyện hành sự không được tự do, việc tới thăm cũng vì thế mà ít đi.
“Mẫu hậu!”
Khương Nhuế mở mắt ra, vừa lúc tiếp tiểu thân thể xông tới.
“Hấp tấp hậu đậu, chạy ngã làm sao bây giờ?”
“Sẽ không đâu, mẫu hậu người đã khỏe chưa ạ?” Tiểu hoàng đế bò lên đùi cô.
“Khỏe.” Khương Nhuế đem người ôm lên, “Hôm nay có thời gian rảnh tới thăm mẫu hậu sao?”
Tiểu hoàng đế nói: “Là Lục công công cho phép, công công nói mẫu hậu tâm tình không tốt, để cho con tới bồi bồi mẫu hậu, vì cái gì mà tâm tình người không tốt vậy ạ?”
Hàm Yên ở một bên nghe được bĩu môi, nương nương tâm tình vì cái gì không tốt? Còn không phải bị Lục Hành Chu dĩ hạ phạm thượng* làm cho tức giận, hiện giờ lại giả mù sa mưa* nói như vậy, không biết, còn tưởng rằng hắn thật sự quan tâm nương nương.
*Dĩ hạ phạm thượng: xúc phạm, bất kính với người bề trên.
*Giả mù sa mưa: làm trò che mắt người khác.
Khương Nhuế sờ sờ đầu tiểu hoàng đế, “Mẫu hậu không sao, Thụy Nhi hai ngày này làm cái gì vậy?”
Lực chú ý Tiểu hoàng đế lập tức bị di chuyển, bẻ đầu ngón tay nói: “Vào triều sớm, xem Lục công công phê tấu chương*, cùng Tiểu Phúc Tử chơi… Nhưng mà con chơi với Tiểu Phúc Tử không vui tý nào, lá gan hắn quá nhỏ, cái kia không dám chơi, cái này cũng không dám chơi, mẫu hậu, con muốn đi tìm bọn hoàng huynh, có thể không ạ?”
*Tấu chương: cái này là cái sổ con con ấy, không phải làm bằng tre, trúc hay cuộn giấy nhé.
“Thụy Nhi các hoàng huynh muốn nhập học đọc sách.”
“Con đây cũng muốn đọc sách!” Tiểu hoàng đế vừa nghe tới hứng thú bừng bừng, lôi kéo ống tay áo Khương Nhuế làm nũng, “Mẫu hậu đi nói với Lục công công, để con đọc sách cùng với các hoàng huynh được không ạ?”
Các hoàng tử năm tuổi vỡ lòng, vốn dĩ năm trước tiểu hoàng đế đã nhập học, bất hạnh gặp chuyện tiên đế băng hà, nên việc nhập học bị hoãn lại năm sau.
Sau đó nhóc ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Lục Hành Chu không đề cập tới việc này, những người khác cũng không dám nói, chỉ có Tạ đại học sĩ dâng tấu một lần, mời đế sư (thầy vua) cho tiểu hoàng, bị Lục Hành Chu nhẹ nhàng khinh bỉ một câu, bệ hạ trăm công ngàn việc, nào có nhàn rỗi đi học đường (trường học), đưa tấu trở về.
Ai cũng biết lời này chỉ là lấy cớ, tiểu hoàng đế chữ to không biết một cái, nói gì trăm công ngàn việc?
Nhưng cho dù như thế, cũng không ai dám nhắc lại.
Những người khác có thể xu lợi tị hại (hốt lợi tránh hại), nhưng Khương Nhuế không thể.
Cô đã đáp ứng Tạ Thái hậu, phải bảo hộ tiểu hoàng đế thật tốt, giữ được tính mạng của hắn và ngôi vị hoàng đế, từ xưa đến nay đâu có hoàng đế nào là không biết chữ, việc nhập học đương nhiên phải làm. Thứ hai, đây cũng là cơ hội cô tiếp xúc chính diện với Lục Hành Chu.
Cô ôm tiểu hoàng đế nói: “Đọc sách không phải chơi đùa, một khi vào học, không thể đổi ý giữa chừng, mặc kệ hạ qua đông đến, đều cần lòng kiên trì, Thụy Nhi có thể làm được sao?”
“Có thể, có thể.” Tiểu hoàng đế gật đầu thật mạnh.
Khương Nhuế sờ sờ khuôn mặt tròn tròn của nhóc, cười nói: “Vậy ta sẽ tìm cơ hội nói với cùng Lục công công.”
“Cảm ơn mẫu hậu!”
Tiểu hoàng đế không bao lâu liền trở về điện Sùng Chính, Hàm Yên tiễn nhóc ra Trường An cung, sau khi trở về cau mày, lo lắng nói: “Nương nương, việc bệ hạ nhập học, chỉ sợ Lục công công sẽ không dễ dàng đáp ứng.”
“Ta biết.” Khương Nhuế hơi hơi rũ mắt, “Nhưng bệ hạ thân là vua một nước, không thể vĩnh viễn ngây thơ vô tri như vậy, mặc kệ có thể thành công hay không, đều phải thử một lần. Ngươi sai người chuyển lời cho Lục công công, ngày mai sau giờ ngọ (11 – 12h), ta hẹn hắn đến Phù Bích Đình.”
“Dạ.” Hàm Yên đồng ý, lại than nhẹ, “Chỉ mong bệ hạ có thể hiểu rõ khổ tâm của nương nương.”
Nàng lui xuống đi an bài, sau chừng nửa canh giờ, căm giận bất bình nói lại: “Nương nương, Lục công công nói sự vụ (công việc) rườm rà phức tạp, chỉ sợ không thoát thân được, nếu nương nương có chuyện quan trọng, thỉnh di giá đến điện Sùng Chính.”
Khương Nhuế nghe được nhíu mày.
Hàm Yên càng thêm tức giận: “Mặt hắn cũng thật lớn, nương nương đi mời còn không tới, còn muốn đích thân đi gặp hắn mới được, khi tiên hoàng còn sống, cũng không dám chậm trễ nương nương như vậy!”
“Thôi,” Khương Nhuế trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: “Thế cục hiện giờ ngươi còn chưa thấy rõ sao, thiên hạ sớm đã là thiên hạ họ Lục, người ta là dao thớt, ta là cá thịt, hắn còn cần gì phải khách khí với chúng ta.”
Hàm Yên nghe xong, lập tức xì hơi, cũng chỉ có thể than thở một tiếng.
Buổi chiều ngày kế (tiếp theo), Khương Nhuế đến điện Sùng Chính, tiểu hoàng đế đang ở nội điện ngủ trưa, cô cho lui người hầu hạ xuống, đơn độc đối mặt Lục Hành Chu.
“Hôm qua nương nương cho mời, thần thụ sủng nhược kinh, chỉ là việc vặt vãnh quá nhiều, không thể ngơi tay, tốn công nương nương tự mình đi một chuyến, thật sự là tội lỗi của thần.” Lục Hành Chu từ sau án thư to rộng đi ra, thỉnh Khương Nhuế ngồi bên bàn trà, trên mặt mang cười, lễ nghĩa chu toàn, dường như hắn chính là chủ nhân của điện Sùng Chính này vậy.
Khương Nhuế không nhìn hắn, sắc mặt nhàn nhạt nói: “Công công cần gì phải nói thế, hôm nay ta tới, chỉ vì một chuyện. Bệ hạ đã tới tuổi nhập học vỡ lòng, không biết công công đối với chuyện này có sắp xếp gì?”
Lục Hành Chu cười nói: “Bệ hạ chính là thiên tử, thần sao dám an bài thiên tử? Không bằng nương nương nếm thử trà này, là phía dưới vừa mới đưa lên trà búp Minh Tiền Long Tĩnh, tổng cộng chỉ có bảy tám phần, thần nghĩ tới nghĩ lui, vật trân quý hiếm hoi thế này, chỉ sợ chỉ có người tôn quý như nương nương mới có thể hưởng dụng.”
Lời hắn nói là như vậy, nhưng năm nay cống trà mới, Trường An cung đến bóng cũng không thấy, bây giờ Khương Nhuế uống vẫn là trần trà năm trước.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nâng chung trà lên, lướt qua một ngụm, phẩm (bình luận) cũng không phẩm, liền nói: “Trà ngon.”
Lục Hành Chu khẽ cười một tiếng: “Một khi đã vậy, lát nữa để người đem trà đưa cho nương nương mang đi.”
“Không cần, công công giữ lại tự mình hưởng dụng đi. Ta chỉ hỏi công công một câu, khi nào chuẩn bị an bài bệ hạ nhập học?”
“Nương nương tội gì làm khó xử hạ thần.” Lục Hành Chu nói, chỉ là hắn ngoài miệng nói khó xử, mặt mày rõ ràng thoải mái nhẹ nhàng, mang theo không chút quan tâm.
Khương Nhuế dần dần bộc lộ không kiên nhẫn, mày hơi hơi nhăn lại: “Lời này phải là ta nói với công công mới đúng, bệ hạ chẳng qua chỉ là đứa nhỏ ngây thơ, dốt đặc cán mai, lưu tại điện Sùng Chính cũng chỉ thêm phiền, chẳng lẽ công công còn thật sự muốn một ngày nào đó nó mất căn cơ trở nên thô kệch, đần độn sao?”
“Bệ hạ ngôi cửu ngũ*, tự nhiên khác với người thường.” Lục Hành Chu hờ hững nói.
* Cửu ngũ: chỉ ngôi thiên tử.
“Đủ rồi.” Khương Nhuế mím môi khô nứt, hơi hơi nâng lên cằm, “Lục công công rốt cuộc lo lắng cái gì? Chẳng lẽ là sợ bệ hạ mở mang kiến thức, tâm trí khai thông, sau này sẽ không khống chế được sao? Ta không ngờ, thì ra công công nhát gan như thế, lấy quyền thế hiện giờ của ngươi, còn cần cố kỵ một đứa trẻ con tóc trái đào?”
Lục Hành Chu hơi hơi mỉm cười, chậm rì rì khảy lá trà trong chén: “Nương nương, phép khích tướng đối với ta không thực hiện được đâu. Nếu ngài muốn ta nhả ra, không bằng nghĩ lại cách khác.”
Khương Nhuế bị hắn nói trúng tâm, vừa bực vừa giận, sắc mặt trướng đến ửng đỏ, môi lại mím đến trắng bệch, dường như chịu không nổi hắn coi thường, đứng dậy liền đi.
Lục Hành Chu cũng không ngăn cản, chờ cô sắp bước ra cửa điện, mới không nhanh không chậm nói: “Nương nương phải biết, qua thôn này sẽ không có cửa hàng*, thần hôm nay còn có chút thời gian rảnh rỗi, chỉ sợ ngày mai sự vụ ngày một nhiều, muốn gặp nương nương coi bộ là hy vọng xa vời, đến lúc đó nương nương lại muốn nói việc nhập học cho bệ hạ, cũng không có người bồi nói chuyện đâu.”
*qua cửa sẽ không có cơ hội thứ 2.
“Ngươi ——” Khương Nhuế thở hồng hộc xoay người trừng mắt nhìn hắn.
“Nương nương cần gì phải tức giận?” Lục Hành Chu cười nói, “Không bằng ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.”
Hai người một đứng một ngồi, giằng co hồi lâu, Khương Nhuế cuối cùng không thể không quay lại.
Lục Hành Chu trên mặt ý cười càng sâu.
Khương Nhuế cưỡng chế (nén) tức giận, “Công công có điều kiện gì, sao không nói thẳng?”
“Nương nương…” Lục Hành Chu dừng một chút, “Đây là cầu thần sao?”
Trên mặt Khương Nhuế lúc đỏ lúc trắng, nhưng không mở miệng phản bác, là cam chịu.
Lục Hành Chu cười, ngữ khí mềm nhẹ, nhưng lời nói ra, lại có vài phần lạnh lẽo, “Nương nương, cầu người nên có tư thái cầu người.”
“Ngươi có ý gì?” Khương Nhuế lập tức hỏi, bàn tay gắt gao nắm chặt.
“Ý trên mặt chữ.” Lục Hành Chu hàm (ẩn/ chứa) cười khẽ.
“Làm càn!” Khương Nhuế bỗng nhiên đứng dậy, ngực kịch liệt phập phồng, “Lục Hành Chu, đừng quên thân phận của ngươi!”
“Thần thời khắc không dám quên.” Lục Hành Chu đứng lên, dường như là tùy ý tới gần cô hai bước, cả người cao hơn so với Khương Nhuế không ít, hắn thoáng cúi thấp đầu, “Nương nương tôn quý thiên thành, thần làm sao dám quên?”
Khương Nhuế bị khí thế của hắn đè ép (bức bách), không tự giác lùi sau một bước, lại ngã ngồi ở ghế trên. Cô vừa kinh hoảng lại vừa giận, phất tay đánh hắn.
Lục Hành Chu dễ như trở bàn tay cản lại, cầm cổ tay cô, càng nhàn hạ cười khẽ ra tiếng, trong mắt lại không có ý cười gì.
“Thần đã nói rồi, da dày thịt béo sợ làm cộm đau tay nương nương, sao nương nương không nhớ được vậy? Nhìn mà xem…”
Hắn cầm tay Khương Nhuế thoáng giơ lên trên, ống tay áo cung trang trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như ngọc, trên cổ tay mấy ngày trước vết bầm lưu lại còn chưa biến mất, hôm nay lại thêm vết mới.
“Lục Hành Chu, ngươi làm càn!” Khương Nhuế kinh hoảng không thôi, lại tránh không thoát, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ, thân thể run rẩy, sống lưng lại vẫn đĩnh đến thẳng tắp.
Lục Hành Chu làm như không nghe thấy, tinh tế đánh giá một đoạn cánh tay nõn nà kia, tựa hồ cực tiếc hận mà nói: “Nương nương không biết yêu quý thân thể như vậy, thật sự thần rất đau lòng.”
“Vô sỉ!” Khương Nhuế giãy giụa không thôi, khó thở, bất chấp dáng vẻ, dùng chân đá hắn.
Lục Hành Chu thối lui một bước, bị cô tránh thoát.
Khương Nhuế lập tức đứng dậy, giống như kinh hoảng mà trốn chạy rời đi.
Lục Hành Chu đứng tại chỗ, khóe miệng ngậm cười, rất sung sướng mà thưởng thức bóng dáng cô hoảng loạn, một tay chắp sau lưng, như có như không ma sát, đầu ngón tay dường như còn tàn lưu một tia xúc cảm tinh tế.
Tiểu thái giám canh giữ ở cửa nơm nớp lo sợ rụt cổ, hình như cậu thấy lúc nương nương rời đi, hốc mắt ửng hồng, liền suy nghĩ đến đôi câu vài lời vừa nghe được, cùng với hành động của đốc chủ vài ngày nay, trong lòng tiểu thái giám phảng phất xẹt qua một tia sấm sét, chẳng lẽ đốc chủ đối với Thái Hậu nương nương ——
“Tam Thất.”
“Dạ!” Nghe thấy đốc chủ gọi cậu, Tam Thất vội khom người đi vào.
“Đi lấy trà búp Minh Tiền Long Tĩnh hôm qua trình lên đưa đến Trường An cung đi.”
“Đưa bao nhiêu ạ?” Tam Thất thật cẩn thận hỏi.
Lục Hành Chu không lắm để ý nói: “Đều đưa đi.”
Ở trong mắt hắn, chỉ là một chút lá trà, nếu có thể đổi lại trò hay, thật sự rất đáng giá.
Lại không biết một câu thuận miệng này, làm Tam Thất sợ tới mức không khép miệng lại được, trong lòng luân phiên đánh sóng to gió lớn: Quả nhiên! Cậu đoán đúng rồi!
Lời editor: Thấy ngôi sao xinh xắn ở chương thông báo còn đầy đủ hơn các chương truyện… Lòng ta quắn quéo… Dù sao kiểu gì ta cũng xóa thông báo mà…. Ôi ngôi sao xinh xắn an ủi lòng ta… (-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩___-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩)
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
24/06/2019 – Hoàn thành.