Chuẩn Hoàng Thú nhân hai mắt xoe tròn, mặt mày ngơ ngác, sững sờ tại chỗ:- Cái gì?Tại sao thần thú không xuống? Tại sao không buông xuống, chẳng lẽ gọi ra thất bại?Không chỉ mình Chuẩn Hoàng Thú nhân, Tát Mãn áo xám là đương sự càng không hiểu ra sao, vẻ mặt mờ mịt trân trân nhìn vòng xoáy hư không biến mất.Thần uy mênh mông biến mất, ấn ký thuộc về thần thú tan biến, mối liên kết kia dường như bị cắt đứt.Tín ngưỡng mà hắn gọi ra thế nhưng không buông xuống?- Phụt!Cổ Trần suýt chút cười phá lên.Hắn nhìn vòng xoáy biến mất, bên trong vốn có phân thân thần thú sắp buông xuống.Không ngờ bị cắt đứt liên kết đường hầm, biến mất ngay tại chỗ.Được rồi, thật ra thần thú bị hố thảm, mới vừa rồi Cổ Trần thả ra sức mạnh thiên phạt nó liền bỏ đi, dứt khoát gọn gàng, không dây dưa rườm rà.Hiển nhiên thần thú từng bị hố, cho nên lần này trực tiếp chạy, không buông xuống đây, làm các Thú nhân ngốc như gà gỗ.- Ngươi xem, thần thú đều không muốn cứu ngươi.Cổ Trần lắc người, khôi phục hành động, một kiếm chém vào trán Tát Mãn áo xám.Phập!Cả người Tát Mãn áo xám cứng ngắc, một vệt máu hiện ra giữa chân mày, vết máu ứa ra.Tát Mãn áo xám nhìn trân trân, tất cả con mắt trên người trợn to bắn ra từng tia sáng màu xám trắng, muốn bùng nổ nhưng rồi dần vụt tắt.Vô số tròng mắt màu xám trắng lộ tia mờ mịt, sợ hãi, không tin, mang theo tràn ngập khó hiểu, dường như không hiểu nổi tại sao tín ngưỡng của mình không buông xuống?Tát Mãn áo xám há mồm thì thào một câu:- Tại…!Tại sao…!Sẽ như vậy?Máu bắn ra, người Tát Mãn áo xám bị chém thành hai nửa, máu vẩy ra giữa trời, từng giọt máu đỏ chói mắt.Tát Mãn đã chết, hồn phi phách tán.Bao gồm linh hồn cũng bị một kiếm chém chết.
Tát Mãn áo xám vốn không thể ngăn trở sức mạnh của mấy trăm vạn tàn hồn Nhân tộc, ý chí linh hồn tan biến ngay tại chỗ.Tát Mãn áo xám tội nghiệp hiển nhiên là chết không nhắm mắt, đến chết vẫn không hiểu tại sao gọi thần thú ra mà nó không xuống.Thật ra là vì thần thú đã bị hố, cho nên lần này cảm ứng được khí tức thiên phạt liền đinh ninh có người muốn hại nó, cho nên trực tiếp cắt đứt liên hệ.Một tiếng hét thê lương vọng lại:- Không…!Tát Mãn!Chuẩn Hoàng Thú nhân rít gào, nhìn hai nửa thi thể của Tát Mãn áo xám, vô số tròng mắt xám trắng trên người hắn trợn to, chết không nhắm mắt.Đôi mắt Chuẩn Hoàng Thú nhân đỏ ngầu, tiếng rống như sấm nổ:- Tại sao, tại sao?Hắn không tin kết quả này, không ngờ Tát Mãn áo xám bị Cổ Trần giết.Chuẩn Hoàng Thú nhân tức giận quát:- Thần thú, tại sao? Chẳng lẽ thần thú vứt bỏ chúng ta?Hắn ngửa đầu rít gào trút ra giận dữ và điên cuồng trong lòng, cảm giác bị tín ngưỡng thần thú của mình vứt bỏ.Vô số Thú nhân mờ mịt hoang mang, thoáng chốc sĩ khí giảm mạnh, không còn lòng chiến đấu.Bởi vì bọn họ cảm giác khí tức của thần thú rõ ràng đã xuất hiện, sắp buông xuống, nhưng tại sao đột nhiên biến mất, giống như muốn vứt bỏ những tín đồ trung thực là bọn chúng.Tín ngưỡng của Thú nhân là thần thú.Nhưng hiện tại thần thú vứt bỏ chúng nó, sao có thể không khó chịu?- A! Thần thú vĩ đại, ngài đã vứt bỏ tín đồ và con dân của ngài rồi sao?Một cường giả Thú nhân gào khóc, quỳ xuống trên hư không, lộ vẻ mặt tuyệt vọng, tín ngưỡng thoáng chốc sụp đổ.Vô số Thú nhân đau buồn, uất hận, không hiểu, thống khổ, tuyệt vọng, thoáng chốc dẫn đến sĩ khí tụt xuống đáy cốc.Ngược lại bên Nhân tộc thì đối lập hoàn toàn, cả đám hưng phấn đến sắp nổ tung.- Nhân tộc tất thắng!- Tộc trưởng thần uy!- Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!Từng tiếng gầm rống truyền khắp tám phương, chấn động khung trời, huyết khí bàng bạc như sóng cuộn biển gầm, hội tụ thành đại dương mênh mông đánh tan khí thế bàng bạc của Thú nhân.Giờ phút này, khí thế của Nhân tộc át qua Thú nhân.- Nhân tộc tất thắng, các tộc nhân, giết!- Vì bộ lạc, giết sạch Thú nhân!Đám tướng lĩnh Man Phi, Long Uyên, Hắc Thổ hưng phấn gầm rống, vung binh khí, mang theo rất nhiều chiến sĩ Nhân tộc xông lên, đánh cho Thú nhân liên tiếp tháo chạy.Cảnh tượng trước mắt khiến Chuẩn Hoàng Thú nhân suýt chút hộc máu.Chuẩn Hoàng Thú nhân thê lương gầm rống, mặt mũi dữ tợn đáng sợ:- Cổ Trần, bổn tọa khiến ngươi sống không bằng chết!Cổ Trần lộ vẻ khinh thường nói:- Là ngươi không giết được ta mới nói khiến ta sống không bằng chết.
Hôm nay, Thú nhân các ngươi tên nào đã đến thì đừng hòng rời đi, thần thú đều không cứu được các ngươi!Ầm!Vừa dứt lời, đầy trời lôi đình đan xen, biển sét nặng nề đè xuống, ức vạn lôi đình giáng xuống đại quân Thú nhân.Chuẩn Hoàng Thú nhân thấy thế trợn to mắt rít gào:- Không! !!Chuẩn Hoàng Thú nhân lấy ra cờ lớn màu máu rách rưới, mở rộng ra bao bọc đám đông Thú nhân, muốn ngăn chặn ức vạn lôi đình đáng sợ của Cổ Trần đánh trúng..