Cung Lẫm muốn Diệp Ngữ Thần ở lại bệnh viện hai ngày rồi mới trở về, nhưng Diệp Ngữ Thần không thích ở lại bệnh viện, hơn nữa bệnh viện nhiều người phức tạp, thân phận của Vũ Tu cũng không tiện ở lại lâu, bởi vậy hai người vẫn quyết quay trở về đảo nhỏ.
Về phần Triển Dương, bên cạnh Diệp Ngữ Thần cũng không có chuyên gia vật lý trị liệu nào khác, Vũ Tu không yên tâm, để Triển Dương đi theo trở về, nhưng Triển Dương đã vào nội địa, không muốn quay lại đảo cho lắm, vì thế Vũ Tu liền dứt khoát tăng gấp đôi tiền lương của hắn, giữ hắn lại.
Chuyến đi lần này, Diệp Ngữ Thần cũng không rời đảo quá lâu.
Nhưng sáng hôm sau, anh phát hiện dì nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, thực đơn bữa sáng cũng rất lạ.
Hàu, cá chạch, rau hẹ…
Lúc đầu, Diệp Ngữ Thần vẫn còn nghi ngờ, nhưng thẳng đến khi dì nói Thầy Diệp, ăn nhiều một chút, tốt cho sức khỏe, lúc này anh mới chắc chắn đây chính là đồ tráng dương.
“Em bảo dì làm những món này sao?” Chờ dì rời đi, Diệp Ngữ Thần hỏi Vũ Tu.
“Không.” Vũ Tu nói: “Dì đặc biệt chuẩn bị đồ tẩm bổ thân thể cho anh.”
Dì cũng biết không có tình huống đặc biệt thì Diệp Ngữ Thần sẽ không tùy tiện rời khỏi đảo, hơn nữa ngày hôm qua rời đảo còn có Triển Dương đi cùng, cho nên dì đoán anh đi bệnh viện cũng không có gì lạ.
Nhưng tại sao lại là đồ tráng dương?
Diệp Ngữ Thần không rõ nguyên nhân, anh uống cháo tôm tươi, lúc này lại nghe Vũ Tu nói: “Bọn họ đều cho rằng anh là bị em làm cho tiến vào bệnh viện.”
“Khụ khụ!” Diệp Ngữ Thần suýt chút nữa sặc, lấy khăn giấy lau miệng, “Cái gì?”
Anh bị Diệp Bính Khôn hiểu lầm thì thôi đi, dù sao cũng là người nhà, cũng không mất mặt.
Nhưng tại sao dì và những người khác lại nghĩ như vậy?
“Đúng là tại em không tốt.” Vũ Tu lộ ra vẻ mặt suy tư, “Về sau, em sẽ nghe lời anh, mỗi tuần một lần, mỗi lần không quá nửa tiếng.”
Sau khi nói xong, chưa đầy một giây sau, người nào đó lại bắt đầu hối hận: “Ừm…Vẫn là một tiếng đi.”
“Đó không phải là trọng điểm.” Diệp Ngữ Thần đặt khăn giấy xuống, hỏi: “Sao bọn họ biết được?”
Diệp Ngữ Thần đúng là bị Vũ Tu làm cho tiến vào bệnh viện.
Nhưng chuyện đó cũng không phải là làm trên giường, nên anh cảm thấy dì và những người khác ngầm thừa nhận anh là bị làm cho tiến vào bệnh viện, ý nghĩ này không đúng, tổn hại đến thể diện chủ sơn trang của anh.
“Rất dễ đoán.” Vũ Tu nói, “Dạo này anh có dậy sớm không?”
Diệp Ngữ Thần nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện anh vào bệnh viện?”
“Không nhưng bọn họ sẽ nhìn ra manh mối.” Vũ Tu nói, “Sau đó đến hỏi em, liền biết.”
“…” Diệp Ngữ Thần nở một nụ cười nghiến răng nghiến lợi, “Em thật đúng là thành thật.”
“Em chỉ là không phủ nhận.” Vũ Tu nói, “Anh vào bệnh viện đúng là tại em.”
Quên đi.
Vũ Tu tự trách mình như vậy, Diệp Ngữ Thần có chút không quen.
Anh cắn một miếng hàu thơm ngon, nói, “Đừng lãng phí.”
Ăn sáng xong, Vũ Tu đẩy Diệp Ngữ Thần đi dạo một vòng.
Thật ra, Diệp Ngữ Thần không muốn lúc nào cũng ngồi xe lăn trước mặt Vũ Tu, nhưng mỗi lần anh muốn xuống đi bộ, Vũ Tu sẽ lại đẩy anh trở lại xe lăn, nên anh chỉ đành từ bỏ.
Lúc hai người trở về biệt thự, Triển Dương đã chờ sẵn.
Từ khi khôi phục chức vụ, Triển Dương cư xử chuyên nghiệp hơn rất nhiều, hơn nữa còn được níu kéo lại tăng lương, hắn ở trước mặt Vũ Tu cũng trở nên cường thế hơn.
“Chứng viêm của thầy Diệp tập trung ở khu vực này.” Triển Dương vén vạt áo Diệp Ngữ Thần lên, dùng ngón giữa và ngón áp út ấn vào hai bên cột sống của anh, “Anh có thể cảm nhận thử, chỗ này cứng hơn những chỗ khác.”
Vũ Tu ấn thử hai cái, nhíu mày nói: “Đúng thật.”
“Cho nên lúc hai người làm, anh cố gắng đừng đè lên chỗ này của anh ấy, anh có đè thế nào, chỗ này cũng không trở nên mềm mại đâu.”
“Hiểu rồi.” Vũ Tu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, “Trước đó, tôi tưởng là do anh ấy ngừng nhảy múa nên eo không còn mềm mại như trước nữa, không ngờ là do bị bệnh nên xương cốt cứng lại.”
“Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh tiến vào.” Triển Dương lại nói: “Anh có thể đặt một chiếc gối dưới thắt lưng của anh ấy để giảm bớt gánh nặng cho thắt lưng của anh ấy, chỉ là một vài động tác có độ khó cao tốt nhất thì không nên sử dụng.”
“Động tác có độ khó cao nào?” Vũ Tu hỏi, “Lão Hán đẩy xe có tính không?”
“Phải xem anh vận dụng như thế nào.” Triển Dương nói, “Giống như lão Hán đẩy xe, nếu anh để anh ấy quỳ xuống giường, vậy chắc chắn anh ấy sẽ hơi mệt, nhưng nếu anh tìm được một cái bàn có độ cao phù hợp, để anh ấy nằm sấp trên bàn, như vậy vừa thuận tiện cho anh đi vào, anh ấy cũng sẽ rất thoải mái.”
“Có đạo lý.” Vũ Tu gật đầu, “Không ngờ khía cạnh này cậu cũng có kiến thức sâu rộng.”
“Đương nhiên.” Triển Dương nói: “Thân thể thầy Diệp cần anh khám phá từng chút một.”
Diệp Ngữ Thần nằm sấp trên giường massage, nghe bọn họ trò chuyện qua lại thật sự nhức đầu.
Anh vẫn còn ở đây đó, được chứ?!
“Triển Dương.” Diệp Ngữ Thần hơi nhíu mày, “Cậu còn ấn hay không?”
“A, bắt đầu đây.” Triển Dương một bên dùng thủ pháp chuyên nghiệp làm dịu vai gáy cho Diệp Ngữ Thần, một bên nói với Vũ Tu đang đứng bên cạnh, “Bây giờ, tôi sẽ dạy anh một số điều cơ bản, nếu anh muốn hiểu sâu hơn, tôi đề nghị anh tốt hơn hết vẫn là nên học một cách có hệ thống.”
“Được.” Vũ Tu nói: “Cậu dạy tôi cách để thả lỏng cơ bắp của anh ấy trước đi.”
“Nói chung, chúng ta có thể dùng ngón tay cái và khuỷu tay để ấn. Đối với những vùng nhỏ hơn, chúng ta dùng ngón tay cái, chẳng hạn như cơ hình thang. Anh đến thử xem.”
Vũ Tu bắt chước Triển Dương, dùng ngón tay cái ấn xoa bộ vị phía sau gáy Diệp Ngữ Thần, chỉ là thủ pháp của hắn thật sự không thạo, Diệp Ngữ Thần cảm giác như sắp bị bong ra một lớp da, anh không khỏi nhíu mày nói: “Vũ Tu, em ấn nhẹ một chút.”
Vũ Tu lập tức thả lỏng sức lực, nói: “Như này thì sao?”
Diệp Ngữ Thần nói: “Như vậy lại quá nhẹ.”
“Nắm giữ sức lực cũng là mấu chốt.” Triển Dương nói, “Anh phải tìm điểm cân bằng, không thể quá nặng, cũng không thể quá nhẹ, tốt nhất là để cho thầy Diệp hơi đau một chút, nhưng cảm giác đau đớn mà sung sướng.”
“Nếu nhìn theo hướng này,” Vũ Tu trầm ngâm nói, “Việc này cũng rất giống với việc l@m tình.”
Triển Dương búng ngón tay: “Đúng vậy, anh phải kiên nhẫn tìm ra điểm mẫn cảm của thầy Diệp, tìm ra lực khiến anh ấy thoải mái.”
Diệp Ngữ Thần: “…” Đây là kiểu dạy dỗ gì vậy?
“Vậy khuỷu tay nên dùng như thế nào?” Vũ Tu hỏi.
“Khuỷu tay thích hợp để xoa bóp một vùng lớn, ví dụ như tôi cần phải ấn từ lưng dưới của anh ấy xuống sau lưng, tôi có thể dùng khuỷu tay như một con lăn, lăn từ trên xuống dưới.”
Triển Dương làm mẫu một lần, Diệp Ngữ Thần cảm thấy rất thoải mái, nhưng vừa sang Vũ Tu làm anh liền đau đến mức A một tiếng.
“Em nhẹ một chút.” Diệp Ngữ Thần nhíu mày quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Vũ Tu động yết hầu.
Anh thật sự quá hiểu Vũ Tu, mỗi lần anh r3n rỉ như vậy, đều sẽ khơi dậy thú tính của ai đó.
“Anh như vậy không được.” Triển Dương vỗ vỗ vai Vũ Tu, “Giọng thầy Diệp rất hay, nhưng anh phải khắc chế chính mình. Nếu anh thật sự muốn chơi, thì chờ thân thể thầy Diệp tốt hơn rồi lại nói.”
“Triển Dương.” Giọng nói của Diệp Ngữ Thần trở nên lạnh lùng, “Đừng dạy em ấy những thứ lung tung.”
Triển Dương rụt bả vai lại, không dám nói lung tung nữa.
Bình thường mất một tiếng là có thể làm xong vật lý trị liệu, hôm nay kéo dài hai ba tiếng.
Vũ Tu có lẽ đã học được các bước của vật lý trị liệu, nhưng như lời Triển Dương nói, hắn chỉ học được những điều cơ bản, bởi vậy hắn liền tìm tới video, bắt đầu học từ cơ sở.
Lúc ăn cơm xem video, lúc đi dạo xem video, đến tận buổi tối trước khi đi ngủ, hắn vẫn cầm điện thoại, chăm chú lắng nghe giải thích về cơ bắp của con người.
“Em có thể học như này sao?” Diệp Ngữ Thần nằm bên cạnh Vũ Tu, lười biếng ngáp một cái.
“Tại sao không thể?” Vũ Tu hỏi ngược lại.
“Người ta đến lớp đều có mô hình, có thể cảm nhận trực quan, em xem video có thể học được gì?”
Nói xong, Diệp Ngữ Thần xoay người, chuẩn bị đi ngủ, nhưng lúc này Vũ Tu đột nhiên nhích lại gần.
“Anh nói có đạo lý.” Vũ Tu thò tay vào trong áo ngủ của Diệp Ngữ Thần, thuần thục cởi áo lụa ra, “Bà xã, anh làm mô hình của em trước đi.”
Diệp Ngữ Thần đã quá buồn ngủ, liền tùy ý Vũ Tu: “Tùy em.”
Anh nhắm hai mắt lại, tiếp tục ngủ, chỉ là cảm giác ngón tay đang di chuyển trên người anh thật sự quá lớn.
Đôi khi nó lướt qua ngực anh, đôi khi nó lướt qua bên eo anh, rõ ràng không mang theo bất kỳ ý tứ tình sắc nào, nhưng Diệp Ngữ Thần lại bị chạm đến tỉnh ngủ.
Anh mở hai mắt ra nhìn Vũ Tu, chỉ thấy hắn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, dáng vẻ nghiêm túc học tập, cho dù Diệp Ngữ Thần cố ý hay vô ý ưỡn ngực nghênh đón ngón tay của hắn, hắn cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
“Ừm…” Diệp Ngữ Thần trở mình, lộ ra một mảng lớn sau lưng, khàn giọng gọi, “Vũ Tu.”
“Hả?” Vũ Tu cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống, “Làm sao vậy?”
“Thắt lưng của anh hơi đau.” Diệp Ngữ Thần nói.
“Em ấn giúp anh.”
Chăn bị Vũ Tu đẩy sang một bên, hắn quỳ hai chân ở hai bên mông Diệp Ngữ Thần, ngón tay cái ấn vào thắt lưng anh, ấn không nhẹ không nặng: “Lực thế nào?”
“Ừ,” Diệp Ngữ Thần cảm thụ nói, “Hơi nhẹ.”
Vũ Tu lập tức tăng thêm lực, thật ra lực này nằm trong phạm vi Diệp Ngữ Thần có thể chịu đựng được, nhưng anh vẫn hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn Vũ Tu nói: “Vũ Tu, đau quá.”
Diệp Ngữ Thần luôn cảm thấy trong lòng Vũ Tu có chút bi3n thái, mỗi lần làm, chỉ cần anh kêu đau, Vũ Tu sẽ càng ức hiếp anh hơn.
Nhưng hôm nay thật kỳ lạ, Diệp Ngữ Thần cố ý kêu đau một tiếng, Vũ Tu lại thả lỏng động tác, lo lắng hỏi: “Đau lắm hả?”
“Cũng được.” Diệp Ngữ Thần cắn răng, quyết định ám chỉ rõ ràng hơn, “Em ấn xuống dưới đi.”
“Chỗ này sao?” Vũ Tu kéo quần ngủ của Diệp Ngữ Thần xuống, lộ ra nửa bờ m ông đầy đặn.
Hắn dùng ngón tay ấn vào phần dưới thắt lưng, Diệp Ngữ Thần còn tưởng hắn rốt cục thông suốt, ai ngờ hắn lại nghiêm túc nói: “Đôi khi cột sống thắt lưng có vấn đề, cũng có thể đè lên dây thần kinh, biểu hiện ra ngoài chính là đau chỗ này. Chỗ này của anh ổn chứ?”
Diệp Ngữ Thần: “…”
Chỗ này của anh thì ổn, không ổn chính là phía trước có hơi trướng.
Diệp Ngữ Thần thật sự không muốn mất mặt, bảo Vũ Tu giúp anh, chỉ có thể không hào hứng lắm nói: “Không sao đâu.”
Nói xong, anh kéo chăn đắp lên người, không mặn mà nói: “Em bận đi, anh đi ngủ đây.”
Nghe người yêu nói như vậy, ít nhiều cũng sẽ có chút phản ứng chứ?
Diệp Ngữ Thần dựng thẳng lỗ tai lên, nghe động tĩnh phía sau.
“Được, bà xã, anh ngủ trước đi.” Vũ Tu đắp chăn cho Diệp Ngữ Thần, giọng nói không chút phân tâm, “Em học thêm một lát nữa.”