Em, một người phụ nữ, có thể dè dặt hơn chút được không?
Câu nói này được phát lại vô tận, từng chữ như đang tố cáo cô đã háo sắc đến mức nào.
Thư Dư không kìm được sắc mặt, hoảng hốt muốn đẩy người ra, nhưng lần đầu tiên cô không đẩy ra, càng tức giận hơn, người đàn ông này có phải đang biểu diễn cho cô cái gì gọi là sự vững chắc, kiên định không lung lây trong cuộc sống không hả?
Anh không thể thuận theo mình một lần hả?
Đẩy ra không được, cô dứt khoát không cố gắng nữa, nghiêm mặt nói: “Từ nay về sau, cho dù anh, anh, Phó Tây Từ, không mặc gì, cho dù khỏa thân đứng ở trước mặt em, em cũng chẳng thèm nhìn cái nữa đâu!” Cô chỉ nhìn thoáng qua thôi, dù sao thì dáng người và khuôn mặt quả nhiên là đỉnh cao.
“Em sẽ cho anh thấy thế nào là trái tim như nước tĩnh lặng!”
Những người không biết sự tình sẽ nghĩ giọng điệu này là một số từ khó nghe.
Cô thực sự rất tức giận và bối rối, đó là lý do tại sao cô cảm thấy những lời như vậy có tác dụng răn đe.
Phó Tây Từ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Thư Dư, đỏ đến mức có thể ném vào đèn tín hiệu, anh không biết là đó vì xấu hổ hay tức giận, hay là cả hai.
Nếu không phải không khí không cho phép, anh rất muốn chọc nó, không biết liệu có phải khí tức sẽ xì ra không.
Phó Tây Từ vẫn duy trì hình tượng liễu hạ huệ và hỏi rất nghiêm túc, “Tại sao anh lại cởi qu@n áo?”
Thư Dư: “…”
“Là lúc anh tắm á hả?”
“…”
“Nhưng vậy sao em lại đứng đó lúc đó nhỉ?” Phó Tây Từ phát huy tinh thần hỏi đến cùng.
“…..”
Cô vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, tùy ý cầm lấy gối, che mặt, giọng nói yếu ớt xuyên qua gối: “A, Phó Tây Từ, anh thật là phiền phức đấy!”
Nếu có thể, Thư Dư hận không thể cuộn mình lại thành một quả bóng.
Phó Tây Từ khó hiểu như cô, và bây giờ đường viền môi có độ cong rõ ràng.
Rất muốn nhéo một cái.
Luôn cảm thấy dáng vẻ rất dễ thương.
Vài ngày sau khi Thư Dư tiếp nhận dự án, Tống Sơ Hi cũng nhận được tin.
Với tính cách nóng nảy như cô ấy,người chưa bao giờ biết viết chữ “chịu đựng”, nên gọi điện thẳng qua ngay.
Thư Dư sớm đã có chuẩn bị, nhấn nghe, không vội hỏi: “Tống đại tiểu thư có chỉ thị gì?”
“Cô đã tiếp nhận dự án từ thiện của con chó cái Chung Hân đó, phải không?” Tống Sơ HI hít thở không ổn định, “Tôi thực sự muốn biết, cô có biết tại sao cô ta không thể làm được không hả?”
“Biết.”
“Biết mà cô còn nhận, cô muốn chính thức tuyên chiến với tôi hả?” Tống Sơ Hi hỏi.
Thư Dư mỉm cười, “Tống đại tiểu thư chắc chắn có bệnh ảo tưởng bị bức hại. Tôi nhận dự án này chỉ để làm việc thiện. Thực sự vẫn không biết cô nghĩ như thế nào?”
Cô dừng một chút, thản nhiên nói: “Cô thích nghĩ thế nào cũng được.”
Thư gia không phải Chung gia, cần phải vuốt mặt nể mũi Tống gia các cô, bản thân hai nhà đang có mối quan hệ cạnh tranh, ân oán với nhau sớm chất thành thùng rồi.
Ngay cả khi Tống Sơ Hi có tức điên lên nào thì bầu trời Thư gia của cô cũng sẽ không sụp đổ.
Có lẽ là bởi vì quá tức giận, Tống Sơ Hi ngược lại trở nên bình tĩnh lại: “Thư Dư, cô thật là thú vị. Từ khi chúng ta gặp nhau, côluôn ám ảnh muốn cướp đoạt những thứ lẽ ra thuộc về tôi. Cô có chút mặt mũi được không hả?”
“Là ngược lại, không phải cô luôn muốn cướp của tôi sao?” Nhưng phần lớn thời gian cô đều chẳng cướp được.
“Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tôi làm gì là cô phải làm như vậy.”
“Tôi học đàn, mấy ngày sau cô nhất định phải khoe cô qua tôi 10 cấp, làm như thể cô xuất sắc lắm vậy.”
“Tôi tiếp quản công ty, cô cũng phải bắt chước làm giống tôi, tiếp quản công ty. Cô làm như thế không phải là muốn so bì hơn thua với tôi sao?”
“Ngay cả những người… bạn tôi thích, cô cũng phải giành lấy từng người một. Cô nói thử đi cô làm vậy có phải rất quá đáng không hả?”
“Lần này cũng vậy, tôi làm từ thiện là cô cũng phải làm từ thiện. Là cô cứ một hai muốn so bì với tôi phải không hả?”
“…”
Những cáo buộc này thực sự là vô nghĩa.
Có cái nào mà cô không làm trước, chân sau Tống Sơ Hi sẽ làm y hệt cô, bây giờ phải đổi ngược lại là cô mới là người tính chuyện so đó chứ.
Thư Dư trước đây cũng từng gặp qua rất nhiều thiên tài logic, dần dần hiểu ra một sự thật, có người có logic của riêng mình, mọi hành động ở trong đầuđều có thể có logic nhất quán, cho dù vô lý đến đâu cũng có thể trở nên hợp lý hóa.
Nói đơn giản là não có vấn đề.
“Nói xong chưa?” Thư Dư buồn chán muốn ngáp một cái, cô không biết từ nhỏ bản thân đã cho cô ta bao nhiêu bóng ma tâm lí nữa.
Tống Sơ Hi cười một cách quái đản, “Thư Dư, không phải cô chỉ tặng một bộ đồng phục học sinh thôi sao, làm ra vẻ như thể ghê gớm lắm. Cô có bản lĩnh thì quyên góp một toàn nhà đi, nếu làm được như vậy tôi thực sự ngưỡng mộ cô đấy.”
“Đó không phải là một sự trùng hợp,”
Thư Dư phản bác, “Tôi vẫn chưa nói với mấy người, nhưng tôi cho cô biết trước, nếu không cô lại nói tôi một hai muốn bắt chước cô.”
“Cúp máy, tôi đang bận quyên góp xây dựng.”
Bên kia vừa nghe một giọng nói thì bên đây cô đã trực tiếp cúp máy.
Biết vị tổ tổng này phiền phức nên cô tiện tay đẩy vào danh sách đen.
Sau khi cúp điện thoại, Thư Dư nghĩ đến nhà hảo tâm lớn đã quyên tặng tòa nhà, tiền còn chưa tới, cô cảm thấy cần phải nịnh nọt nên chủ động mời anh đi ăn trưa cùng.
Đại khái là bởi vì bóng ma tâm lí chuyện bị chảy máu mũi vẫn còn đó, Phó Tây Từ trả lười: 【 Không có bổ gì nữa đâu.】
Aisss, còn nhớ nữa.
Thư Dư trả lời anh lại bằng một cái icon mặt cười, 【 Thế em nhập gia tùy tục, ăn cơm hộp cùng anh nhé.】
Phó Tây Từ:【Được thôi.】
Cô cũng thu dọn thành quả trong khoảng thời gian này trên bàn rồi mang đến, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy sau khi đại ân nhân đồng ý quyên góp tòa nhà, cô đã tự động xếp anh vào hàng ngũ người của mình, cô luôn cảm thấy rằng anh cũng nên nhìn thấy những thứ này.
Có hai kết quả được đưa ra cho Phó Tây Từ, một là bản thảo đầu tiên về thiết kế đồng phục học sinh, hai là huy hiệu trường của mỗi trường, sẽ được in trên mỗi bộ đồng phục học sinh trong tương lai.
Thư Dư giải thích: “Mỗi trường không thể thiết kế một bộ đồng phục học sinh. Có thể nhưng không cần thiết, nó sẽ làm tăng chi phí. Tuy nhiên, các trường nên được phân biệt với nhau, vì vậy mỗi bộ đồng phục học sinh sẽ có huy hiệu của trường được in trên đó.”
Cô và Chung Hân có cùng quan điểm về việc tại sao đồng phục học sinh không phải là quần áo mà là đồng phục đi học được tặng cho các trường tiểu học ở vùng núi nghèo khó.
Đối với những vùng miền núi nghèo khó, quần áo mới là một thứ xa xỉ, nhất là ở bậc tiểu học, nơi nhiều em mặc quần áo không vừa, sau tiểu học các em cũng có tâm lý tự ti, mỗi khi đi đâu cũng không tránh khỏi cảm giác muốn so bì. Nhưng điều kiện gia đình chắc chắn không đủ, trong thời gian dài khó tránh khỏi cảm giác mặc cảm.
Đồng phục học sinh có thể giải quyết vấn đề này, mọi người đều mặc giống nhau ở trường, đây là một hình thức giảm bớt gánh nặng cho trẻ em và gia đình.
Sau khi nghe cô nói, Phó Tây Từnhìn vào các thiết kế đồng phục học sinh cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
“Rất tốt.”
Anh gật đầu.
Thư Dư ngừng lại, hỏi anh: “Khen tự nội tâm thật à?”
“Ừm, xuất phát từ nội tâm.”
“Được, biểu hiện thích hợp, cho anh được xem thành quả thứ hai đấy.” Thư Dư lấy ra một xấp giấy a4 dày cộm, mỗi một trang đều là các phù hiểu cho từng trường.
“Có một số trường chưa có phù hiệu, mấy thứ này đều là mới thu thập gần đây thôi.”
Có mấy cái còn được chính học sinh tự vẽ và một ít trong số chúng có thể được nhìn thấy là những vòng tròn được vẽ bằng nắp chai, từng nét một, non nớt và nghiêm túc.
Phó Tây Từlật đến vài bức tranh cuối cùng, rõ ràng là được in ra và vẽ bằng máy tính.
Thư Dư làm động tác vén tóc ra sau tai, tuy rằng bên tai không có sợi tóc nào, nhưng cô lại giả vờ không để ý hỏi: “Những bức tranh này là do em thiết kế, may là những thứ em được học trước kia không có trả hết lại cho thầy, anh cảm thấy như thế nào?”
Cảm giác này có hơi giống như thể bị giáo viên phê bình rồi chấp nhận đem về nhà sửa lại.
Cô không khỏi muốn hất tay mình ra.
Phó Tây Từ đọc đi đọc lại bản thiết kế, gật đầu, “Được, khá ổn.”
“Chỉ có như vậy thôi?”
Thư Dư nhíu mày bất mãn, từ đầu đến giờ chỉ biết nói mỗi câu này thôi phải không?
Phó Tây Từđặt bản thảo thiết kế lên bàn, chỉ vào một trong những huy hiệu của trường và hỏi: “Đây có phải là một con chim hỉ thước không? Nó rất thông minh.”
“…”
Thư Dư nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.
“Ý nghĩa của chim hỉ thước là tốt, được sử dụng rất tốt.” Phó Tây Từtiếp tục, không hề cảm thấy khuôn mặt của vợ mình tối sầm lại.
“Đây là chim bồ câu, là chim bồ câu đó, anh nhìn không ra hả? Người ta là trường tiểu học Xuân Các, em vẽ một con chim hỉ thước để chi hả?” Thư Dư chỉ vào con chim bồ câu hơi gầy, phổi sắp nổ tung.
Chỉ khen, khen, chỉ khen!!!
Chỉ là khen cho có lệ thôi! ! !
Phó Tây Từim lặng một lúc, và cẩn thận nhìn con chim bồ câu một lần nữa, “Ồ, hóa ra là một con chim bồ câu.”
Anh không nói thì không sao, nhưng khi nói, nó nghe giống như chế giễu hơn.
Thư Dư tức đến cơm cũng ăn không nổi, tức giận đến muốn cào anh cho hả giận, nhưng lại không kiềm chế được thăng bằng, vùng vẫy thế nào lại đè anh xuống ghế sô pha.
Cô vẫn chịu không nổi, muốn anh công nhận đó là chim bồ câu thật.
Phó Tây Từnắm lấy tay cô.
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, còn chưa có tiếng trả lời, trợ lý đã đẩy cửa bước vào, đồng thời nói: “Phó tổng, đây là tài liệu khẩn cấp cần anh.. .”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Trợ lý nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sô pha, một mặt là muốn tránh đi, một mặt lại muốn hơi he hé nhìn, chỉ có thể đại khái nhìn thấy phu nhân ở trên tổng giám đốc, còn tổng giám đốc ở dưới.
Anh phản ứng rất nhanh quay đầu lại, theo bản năng muốn đi ra ngoài, đã sớm có thể đoán được tương lai của mình không sáng sủa như vậy.
Thư Dư sững sờ một lúc, và khi cô nhận ra điều đó, người trợ lý đã che mắt và chuẩn bị chuồn ra ngoài như thể anh ấy đã nhìn thấy điều gì đó không thể diễn tả được.
Vốn dĩ là trong sạch, cái gì cũng không có, bây giờ anh ấy rời đi, chẳng phải càng khó giải thích sao?
“Đợi đã.”
Cô gọi trợ lý, “Dừng lại.”
Phó Tây Từ bình tĩnh hơn Thư Dư, và hỏi: “Không phải nói là tài liệu khẩn cấp sao?”
Người trợ lý sững người tại chỗ như bị bỏ bùa mê, nhắm mắt lại không dám quay đầu lại, ước gì mình có thể biến thành con tôm.
Thư Dư không nói nên lời.
Ban ngày ban mặt đầu óc cậu đang chứa cái gì vậy hả?
Không phải, nhưng ông chủ của các người có được hay không, lẽ nào cậu còn chưa biết?”