Thư Dư thì lại không hề hay biết chuyện giả bị nghẽn mạng của mình đã bị phát hiện chỉ trong vài phút.
Cô hưng phấn đi tới, tự mình xách một cái giỏ trúc nhỏ, đeo ở bên hông, cùng mấy người giáo viên đi lên núi.
Dưới chân núi là bãi đất khai hoang trồng ngô cao đến bắp chân, khi gió thổi lá ngô rung rinh như những làn sóng xanh.
Cô giáo Phương đứng ở bên cạnh Thư Dư, cô là người mới đến, không quen thuộc với nơi này nên lo lắng cô sẽ bị lạc.
Nam giáo viên đi phía trước, tay cầm liềm hái bỏ dây gai cho người đi sau, tự tay mở một con đường.
Càng lên cao càng ít người.
Nam giáo viên quay đầu nói: “Tôi không dám đi lên nữa, nghe nói có lợn rừng.”
Mọi người đều tiếc mạng sống nên chỉ đi loanh quanh tìm.
Sau khi tìm được giáo viên Phương liền gọi Thư Dư lại, chỉ cho cô nhìn lá trà trên cây trà, “Cây trà hình dáng như thế này đây, cô tìm phải thật cẩn thận, có mấy cái giấu ở trong lá cây.”
“Được.”
Thư Dư cực kỳ tập trung, dĩ nhiên là tốc độ của cô không tốt bằng những giáo viên khác, nhưng cô cũng thu hoạch được một số, cô cứ giữ như bảo vật.
Khi xuống núi, không đi cùng một con đường, nhưng gặp những học sinh đang tìm kiếm trà như họ, một trong số chúng Thư Dư nhớ rằng đó là Dư Tân, cô bé đã nộp bài tập về nhà cho cô giáo Phương.
Trong số các học sinh, Dư Tân là người trẻ nhất và gầy nhất, cô bé cũng không muốn cởi mở như những học sinh khác, khác với những đứa trẻ đang khoe khoang mình đã tìm được bao nhiêu cô bé chỉ yên tĩnh đi tìm. Sau khi chào hỏi giáo viên xong, cô bé cúi đầu và lặng lẽ đứng ở đó.
“Em tên là Dư Tân sao?” Thư Dư đi tới, chủ động bắt chuyện với cô bé.
Cô gái nhỏ rụt rè ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng ngời, nhìn người trước mắt không khỏi đỏ mặt, chậm rãi gật đầu.
“Em tìm được bao nhiêu rồi?”
Dư Tân cúi đầu mở túi vải ra, lộ ra quả trà bên trong, đã sắp đầy cả một giỏ.
“Lợi hại quá.” Thư Dư khen ngợi, sau đó lại đưa chiếc giỏ tre nhỏ của mình cho cô bé, nó trông trống rỗng, so với của cô bé thì nó ít đến đáng thương.
Dư Tân vốn vẫn còn buồn bã, nhưng thấy điều này, cô bé lại không thể nhịn cười, ngẩng đầu nhìn Thư Dư, “Chị, em sẽ chia cho chị một ít nhé.”
Câu nói này làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ, vươn tay sờ đầu cô bé, “Không cần chia, nhiều như vậy cũng đủ ăn rồi.”
Dư Tân cười ngượng ngùng.
Cô bé cúi đầu, rồi lại không khỏi ngẩng đầu nhìn Thư Dư, “Chị, chị thật đẹp, giống như ngôi sao trong tranh.”
“Cảm ơn nhé, em cũng rất đẹp, lớn lên nhất định là tuyệt sắc giai nhân.”
“Em không phải đâu.”
“Sau này lớn lên em sẽ biết chị không có lừa em đâu.”
Cứ nói đến nói lui, hai người đã có thể trò chuyện với nhau.
Cô giáo Phương cảm thấy khá kì lạ, ai ai cũng nói rằng Dư Tân luôn nhút nhát và chậm chạp, hiếm khi thấy cô bé cười, nhưng đối với cô bé Thư Dư là một ngoại lệ.
Cô không biết xấu hổ nói rằng đó là quy luật của cái đẹp, trân trọng vẻ đẹp và sự hấp dẫn lẫn nhau.
Trên đường đi học về, có đi ngang qua nhà của Dư Tân, giống như những ngôi nhà khác trong làng, nó được quét dọn rất sạch sẽ.
Dư Tân đi vào và gọi bà của mình, và một người già từ trong nhà đi ra, khom người, chào đón cô giáo một cách niềm nở và hỏi cô giáo Phương liệu có phải Dư Tân nghịch ngợm gì ở trường không.
“Đây là cô giáo mới sao?” Bà nội cười híp mắt nhìn cô.
Dư Tân thấp giọng giải thích: “Không phải giáo viên đâu ạ, là tỷ tỷ.”
“Cháu là bạn mới của Dư Tân, bà gọi cháu là Tiểu Thư cũng được ạ.” Thư Dư đáp.
“Tiểu Thư? A, được, vào trong, uống chút gì ngồi chơi một lát nhé.”
Cô giáo Phương nắm tay bà nội, “Bà nội, chúng con không vào đâu ạ, trường học chuẩn bị cơm tối rồi, đang thúc giục chúng con mau về đấy ạ.”
“Ồ, vậy thì bà sẽ không giữ các con nữa.”
“Tạm biệt bà.”
“Tạm biệt, Dư Tân.”
Sau khi đi xa, cô giáo Phương mới nói: “Tôi nghe nói ba mẹ của Dư Tân sắp trở về. Trước khi ly hôn đã nói rõ với đứa trẻ và Dư Tân là người ba sẽ trả tiền cấp dưỡng nuôi con hàng tháng, nhưng cuối cùng, ba của cô bé chỉ có hai lần rồi thôi không đưa nữa. Mẹ cô bé lại muốn Dư Tân đi theo ba.”
“Ba cô bé ở đâu?”
“Ở một ngôi làng khác, ly hôn xong còn chưa đầy hai tháng đã đi lấy vợ mới rồi.”
“Nhanh như vậy?” Thư Dư phát hiện đàn ông luôn khiến cô phải cập nhật hiểu biết liên tục về họ.
Cô giáo Phương bất đắc dĩ gật đầu: “Hai vợ chồng là họ hàng làm bà mối, vừa gặp mặt đã kết hôn, lấy nhau chỉ vì muốn kết hôn, tính cách không giống nhau, sau khi họ kết hôn cũng không có nhiều tình cảm.”
Ồ.
Gặp nhau một lần liền cưới, tích cách không hợp, Thư Dư cảm giác như bị một mũi tên bắn vào đầu gối.
Nếu cô và Phó Tây Từ cũng ly hôn, liệu anh có sẽ quá đáng hơn cả ba của Dư Tân hay không? Cái gì mà còn phải cần đến hai tháng, với hai tháng này, anh có thể hoàn thành việc triển khai chiến lược mới, tạo dựng mái ấm với người vợ mới rồi.
Đàn ông đồ là đồ con lợn bự, độ tin cậy của họ rất thấp.
“Thư tiểu thư, làm sao vậy?” Cô giáo Phương chợt chú ý tới Thư Dư đã lâu không nói chuyện.
Cô lúc này mới định thần lại, “Không, không có việc gì, cô cứ tiếp tục đi.”
Hôm mà ba mẹ Dư Tân trở lại, cô đã xin nghỉ phép và không đến trường.
Thư Dư cũng cảm thấy mình nhiều chuyện, quan tâm đ ến những chuyện không liên quan đến mình, đến nỗi phải kéo cô giáo Phương đến nhà họ hỏi chuyện.
Trong phòng đã có rất nhiều tiếng ồn, những câu chữ tiếng địa phương khiến cô cảm thấy không hiểu được.
Mãi cho đến khi cô giáo Phương lên tiếng khuyên ngăn, từ trong lời nói đó cô mới có thể biết được bọn họ đang cái nhau cái gì.
Đúng như những gì cô giáo Phương đã nói, cuộc tranh luận chỉ xoay quanh vấn đề Dư Tân sẽ ở với ai, mẹ cô bé phải ra ngoài làm việc và để đứa trẻ cho mẹ bà chăm sóc, bà thường xuyên gửi tiền sinh hoạt về, Còn ba cô bé sau khi kết hôn cũng chỉ đưa tiền hai, mẹ của cô bé chịu không nổi, cảm thấy uất ức, muốn giao Dư Tân lại cho ba cô bé.
Ba cô bé lại nói thẳng toẹt ra Dư Tân là con gái, con trai lấy về thì không sao, nhưng nuôi con gái mà nói, tiền của ông ta như vứt ra ngoài cửa sổ rồi.
Bà nội ngồi bên mép lau nước mắt, thỉnh thoảng hùa theo con gái mắng con rể cũ.
Nhưng khí thế của ba Dư Tân lại rất xấu xa, dù nói thế nào thì ông ta cũng nói mình không có tiền, nếu muốn giữ lại cho con trai thì sau này một chữ cũng đừng hòng kêu ông quay lại.
Dư Tân đang ngồi ở chỗ cánh đồng trước nhà, cô vẫn nghe thấy tiếng ba mẹ cãi nhau, cô gục đầu xuống, cô không rơi nước mắt, nhưng cô vô cùng chán nản, giống như cuộc sống sẽ mãi như vậy , và nó sẽ không bao giờ trở nên tốt hơn.
Thư Dư ngồi xuống bên cạnh cô, không nói gì.
Không biết bên trong tranh cãi bao nhiêu lần, Dư Tân ngẩng đầu hỏi: “Chị, em là đứa trẻ hư sao?”
Đôi mắt đen láy và đờ đẫn, như chứa đầy thủy tinh vỡ.
“Làm sao có thể?” Trong lòng Thư Dư trầm xuống, cảm thấy đau xót.
Dư Tân lại cúi đầu, “Vậy tại sao ba mẹ lại không cần em nữa?”
“Ừm……”
Nhắc mới nhớ, cô cháu gái nhỏ Thư Kiều của cô cũng trạc tuổi với Dư Tân, vì vậy khi cô bé nói điều này, cô cứ liên tưởng đến đó là Thư Kiều, điều này khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô bé vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ như vậy.
“Đây là vấn đề đến từ ba mẹ của em, là bọn họ không giải quyết tốt chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến Dư tân chúng ta, em là một cô bé rất ngoan.”
Dư Tân lắc đầu nói: “Em không phải.”
Nếu cô là một đứa bé ngoan thì tại sao ba mẹ lại không cần cô.
Có người nói rằng bóng ma tâm lí tuổi thơ sẽ theo chúng ta đến suốt đời, và việc chứng kiến cảnh bị ba mẹ bỏ rơi có thể là vết sẹo không thể lành trong cuộc đời họ.
Thư Dư nhìn Dư Tân, như thể cô đang nhìn thấy bóng của đứa trẻ mà cô muốn có bằng cả trái tim, và cha mẹ mà không có tình cảm với nhau, không yêu thương lẫn nhau, thì đứa trẻ làm sao có đủ tình yêu.
Cô đại khái hiểu được vì sao Phó Tây Từ nhất quyết muốn dùng biện pháp tránh thai cho đến khi cả hai người họ đều sẵn sàng có con, như vậy họ mới thực sự có trách nhiệm với bản thân và con cái.
Con cái không phải là vật đính kèm của cha mẹ, chúng sẽ từ từ lớn lên và có những suy nghĩ độc lập của riêng mình, sống trong một gia đình mà cha mẹ không có tình cảm, chúng sẽ không có cảm giác hạnh phúc nào cả.
Cô không thể ích kỷ hủy hoại cuộc sống của đứa trẻ chỉ đơn giản bởi vì cô thích đứa trẻ.
Thư Dư sờ sờ đầu Dư Tân, “Ai nói như vậy, chị rất là thích em đấy, chị vừa nhìn đã thích em rồi, sau này nếu có vấn đề gì, có thể nhờ cô giáo Phương gọi điện thoại cho chị, chị nhất định sẽ giúp đỡ Dư Tân bé nhỏ của chúng ta.”
Dư Tân nhìn sang cô, có chút không tin, thật lâu sau mới nặng nề gật đầu.
Thấy đã rất lâu những vẫn không kết thúc, Thư Dư đứng dậy, phủi phủi mông mình, “Chờ một chút nhé, chị vào trước nhé.”
Thư Dư mở cửa đi vào, đi thẳng đến chỗ ba của Dư Tân, dưới ánh mắt sững sờ của ông, cô nói với vẻ mặt không chút thay đổi: “Chào anh Dư, tôi là luật sư của vợ cũ anh.”
Ba của Dư Tân mở mắt ra, “Là cái gì?”
…
Trên đường trở về trường học, nghĩ đến ba của Dư tân có chút ngây người, cô giáo Phương không nhịn được cười nói: “Thư tiểu thư, cô thật sự là luật sư sao?”
“Không, chỉ là trong phiên tòa giả định, tôi có xuất hiện với tư cách nhân chứng.” Đại khái là có bạn là luật sư, nên phong thái và cách cư xử có thể giả bộ làm theo.
“Phụt, vậy thì diễn xuất của cô quả thật rất chân thực, tôi tin điều đó.” Cô giáo Phương xoa xoa khuôn mặt của mình, mỉm cười.
“Thật vô ích khi nói đạo lý với ông già này.”
“Phải đấy, nhưng may mà tôi đã hứa sẽ đưa tiền hàng tháng và cuộc sống của Dư Tân sau này sẽ dễ dàng hơn.”
“Ừm.”
Thư Dư không biết có thể cầm cự được bao lâu, nhưng lần sau nếu muốn đắc tội với cô nữa, cô sẽ chính thức để luật sư xử lý.
Lịch trình trở về là hai ngày sau.
Ảnh cô chụp lần này chọn đến chọn lui, cuối cùng cô chọn ra 9 tấm, trong số đó có một bức ảnh hình quả trà, ngay khi nó được gửi đi, rất nhiều người đã hỏi nó là gì, trong đó có Dụ Y.
Thư Dư khiêu khích trả lời: 【Tớ chính là thích dáng vẻ các cậu chưa bao giờ nhìn thế giới. 】
Dụ Y: 【Cảnh báo sẽ block. 】
Có kéo cô vào danh sách đen cũng vô ích, cô được một dịp đắc ý mà.
Khi một nhóm người hỏi về quả trà, lại có một câu rất mới mẻ và tinh tế, với sáu từ: 【Khi nào thì em định về? 】
Tên cẩu nam này cũng nhìn thấy bài đăng à?
Sau khi cảm thấy bất ngờ cô mới nhận ra rằng trong vòng bạn bè của mình, anh cũng từng để lại một tin nhắn, và câu trả lời là [Ở nhà? ], nhưng cô căn bản không để ý đến, cho nên căn bản không có trả lời.
Chậc chậc, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút đáng thương là thế nào ấy nhỉ?
Thư Dư hiện tại trả lời một câu này, nhưng lại giống như đánh đố, cô không có trực tiếp nói mình đã trên đường về, mà là đáp: 【 Cứ đợi đi. 】
Cô như thể đột nhiên nhận được một kịch bản làm tra nam và phớt lờ người chung chăn gối với mình ở nhà.
Ở đây không có ngày tháng cụ thể cho câu đố của Thư Dư, và vẫn là sau khi Phó Tây Từ hoàn thành công việc của mình, anh mới chú ý đến trên thẻ có lịch sử thanh toán tiền vé máy bay, anh biết rằng bây giờ cô đã về đến nhà.
Phó Tây Từ gọi trợ lý đến và hỏi sau khi Thư Dư quay về có hỏi về lịch trình của mình hay không.
Trợ lý thành thật trả lời: “Vẫn chưa.”
Đây chắc chắn là câu trả lời của những trợ lý có EQ cao sau khi tham gia khóa học EQ.
Vẫn chưa, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có, dù sao sếp vẫn cần mặt mũi mà.
Phó Tây Từ lạnh lùng trả lời: “Được, đi xuống đi.”
Trợ lý quan sát sắc mặt, không khỏi muốn tiếp tục thử nghiệm hiệu quả của khóa học, “Bình thường phu nhân nhất định sẽ hỏi, có lẽ chẳng qua là hôm nay phu nhân đi đường mệt mỏi nên chưa thể quan tâm. Phó tổng, hay là anh có thể hỏi phu nhân trước, chắc chắn cô ấy sẽ rất quan tâm.”
Phó Tây Từ dùng đôi lông mày và ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ấy, liền khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
“Ừm.”
Câu ừm này giống như sự tha thứ cho một tội ác, người trợ lý thở phào nhẹ nhõm.
Phó Tây Từ gọi cho Thư Dư, chuông reo hai lần và nghe thấy giọng nữ nghiêm chỉnh trả lời “Xin chào, số bạn gọi hiện đang bận.”
Bên kia bấm tắt luôn.
Phó Tây Từ: “…”
Trợ lý: “…” Anh sai rồi, một trợ lý nhỏ EQ cao sẽ không chủ động tìm đến chỗ chết.
Phó Tây Từ ngước mắt, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của trợ lý nhỏ, trong lòng trợ lý nhỏ nhảy thót một cái, giải thích: “Phu nhân có thể tức giận, lúc cô ấy trở về anh cũng không đi đón cô ấy.”
“Vợ sắp cưới của em hồi trước đi công tác, nếu em không chủ động đến sân bay đón cô ấy, cô ấy sẽ chiến tranh lạnh với em cả tuần. Em đoán đây có thể là lý do khiến phu nhân không trả lời cuộc gọi của anh.”
Câu này cũng không có vấn đề gì, mặc dù Phó Tây Từ nghĩ rằng mình đã bị oan.
Phó Tây Từ quay trở lại biệt thự, nếu không phải vì hai chiếc vali trong phòng khách, anh sẽ không nhận ra là cô đã quay về.
Anh nhấc chân đi lên lầu, vừa vào đến phòng ngủ liền nhìn thấy Thư Dư đã ngủ ở trên giường, một mình chiếm cứ một chiếc giường lớn, cả người cuộn trọn thành quả bóng.
Ánh sáng chiếu vào một chỗ lồi nhỏ, dường như đã được làm dịu đi, khiến nó yên tĩnh và dịu dàng đến lạ thường.
Chỉ nhìn thôi cũng cho bạn cảm giác an tâm.
Lúc Thư Dư về đến nhà đã gần sáu giờ chiều.
Cô tắm rửa nhanh chóng, rồi ném mình lên giường, cảm nhận chiếc giường mềm mại đã lâu không gặp, cô càng thêm mệt mỏi buồn ngủ, mỗi phút đều có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh thì có một cuộc điện thoại, cô đưa tay ra, mắt vẫn nhắm nghiền, không thèm nhìn người gọi mà thẳng thừng cúp máy, sau đó chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném sang một bên.
Khi tỉnh dậy giữa chừng, nhìn thấy Phó Tây Từ không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh mình, cô vô thức cho rằng đó là một giấc mơ, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra đó là người thật.
“Mấy giờ rồi?” Thư Dư hỏi.
“Gần mười hai giờ rồi.” Phó Tây Từ nhìn thời gian trên điện thoại và trả lời.
Không bình thường.
Dựa theo trí tuệ nhân tạo lập trình sẵn, mười giờ hẳn là anh đã bật chế độ chìm vào giấc ngủ, tại sao giờ này đã là 12 giờ rồi mà anh vẫn còn thức. Chẳng lẽ có một số vụ mua bán sáp nhập lớn, kết thúc đã rất muộn, về còn muộn hơn?
“Tiểu Thư.”
Phó Tây Từ đột nhiên gọi cô, cô quay người lại, và hai người họ đang đối mặt với nhau, gần trong gang tấc.
Thư Dư mấy ngày nay có chút áy náy vì cô đã qua loa cho có lệ với anh, vậy nên lúc này lại nhìn anh rồi đóng vai người vợ quan tâm, “Gần đây công ty có bận không?”
“Ừm,” Phó Tây Từ lại nói: “Không khác trước là bao.”
Anh nhận thấy những thay đổi cảm xúc tinh tế trên khuôn mặt cô, nghĩ rằng cô có lẽ đang tức giận.
“Nếu đã như vậy, không thì mua nhà ở công ty của anh đi, buổi tối cũng không cần quay lại đây đâu, em sẽ cho người thu dọn đồ đạc giúp anh, anh cứ đến ở là được.”
Ý mà Thư Dư vốn muốn nói chính là nếu đã không cần sinh con thì hai người họ cứ cái gì cảm thấy thoải mái thì làm cái đó thôi.
Phó Tây Từ không cần phải quay lại, tiết kiệm thời gian trên đường về nhà, cô sống ở đây một mình, không phải sẽ sống tự tại sao.
Nhưng trong mắt Phó Tây Từ, những lời này là lời tố cáo mà cô dành cho mình, và ẩn ý có lẽ là “Nếu anh đã bận rộn như vậy thì còn tìm vợ làm gì nữa? Cứ thẳng thừng sống một mình là được rồi, căn nhà này anh chẳng cần quay về làm gì nữa đâu.”
Phó Tây Từ nắm tay cô, anh vẫn không biết nên dỗ cô như thế nào, vì vậy anh không trả lời trực tiếp, và nhìn vào mắt cô.
Cảm động chứ!
Bản thân Thư Dư cũng cảm động, tìm đâu ra một người vợ tốt như vậy?
“Thật xin lỗi.” Phó Tây Từ nhếch môi nói, “Sau này anh sẽ phân bổ thời gian làm việc hợp lý, sẽ không tái diễn tình trạng này nữa.”
Tình trạng gì chứ?
Thư Dư bối rối trước những lời này.
“Sau này anh sẽ ưu tiên chuyện của em.” Giọng nói của Phó Tây Từ thẳng thừng, cố gắng nghĩ xem trợ lý đã nói lúc cậu ta xin lỗi vị hôn thê của mình đã nói gì.
Lời nói phải chân thành, đừng nói những câu như một bản tử hình chết chóc kiểu được rồi đều là lỗi của anh đấy. Sau khi xin lỗi nhất định phải hứa hẹn, để cô thấy được thái độ tích cực sửa sai của mình.
Thư Dư im lặng một lúc, vẫn không hiểu Phó Tây Từ đột nhiên xin lỗi là sao.
Nhưng cô cảm thấy anh xin lỗi mình còn tốt hơn là tự mình xin lỗi anh, cho nên dù không biết tại sao anh lại xin lỗi nhưng cô vẫn tiếp nhận.
Thư Dư nắm tay anh, phối hợp nói: “Được, em tin tưởng anh.”
Sau đó bầu không khí càng không đúng lắm.
Hai người họ gần một tuần đã không gặp nhau rồi, làm chuyện vợ chồng cũng khá bình thường.
Vì vậy, khi Phó Tây Từ tiến đến hôn cô, cô cũng rất hợp tác ôm cổ anh, giống như một cặp đôi yêu nhau sẽ làm.
Loại chuyện này, Thư Dư cùng Phó Tây Từ đều là người mới, lúc đầu còn không quen, hiện tại đã khá hơn, cô nói thật với lương tâm mình, cô thật sự không bài xích cái hôn của anh,mà còn có chút thích.
Dây vai rơi khỏi vai trông có vẻ khiêu khích.
Thư Dư nhón chân lên, dọc theo đường may quần pyjama cọ xát lên, nhìn d*c vọng trong mắt anh càng ngày càng sâu, giống như tiên nữ kiêu ngạo.
Vô tình thôi cũng đủ quyến rũ người ta chứ đừng nói là cố ý, cô biết rõ vẻ đẹp của mình, cũng rất biếtthể hiện.
Cô chỉ nhìn anh đang từng chút một chìm đắm, giống như một thợ săn vô tình rơi vào bẫy.
Tay Phó Tây Từ vừa chạm vào váy, còn chưa kịp làm thêm động tác tiếp theo, đã bị một bàn tay giữ lại, có chút dùng sức đ è xuống, ngăn cản anh tiến lên.
Thư Dư một tay đỡ giường, ghé sát vào, thổi vào tai anh: “Ai ya, thật xin lỗi, Phó tiên sinh, bà dì em đến thăm, xem ra tối nay chỉ có thể dừng ở đây thôi.”
Sau khi đạt được mục đích của mình, cô nhanh chóng kiềm chế yêu khí của mình và nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ.
Thư Dư nhịn cười, cau mày, học theo ngữ khí lần trước của anh: “Anh, một người đàn ông có thể nào dè dặt một chút không nhỉ?”
Cái gì gọi là hôm qua anh phớt lờ tôi, hôm nay anh trèo không nổi tới tôi, chính là vậy đấy.
Phong thủy chuyền nguồn nước, cuối cùng cũng đến lượt Phó Tây Từ anh rồi!