Bây giờ nghĩ lại Giản Đông vẫn thấy khiếp hãi.
“Là vậy đó.” Giản Đông lần nữa đưa mắt nhìn ban công, xác nhận Yến Khinh Nam chưa quay vào, “Trên đường đưa cậu đi bệnh viện anh Nam gọi điện thoại báo cho tôi cậu té xỉu, hỏi tôi cậu bị bệnh gì.
Mà tôi thì cũng có biết rõ lắm đâu, nên nói là có vấn đề ở tim.
Sau đó tôi nhớ chắc cậu có thẻ cấp cứu khẩn cấp, anh Nam kiếm trên điện thoại cậu.
Tôi nghe nói sau đó liên hệ tới bệnh viện này, đến ngày tôi đi đón…”
“Nói thật,” Giản Đông dừng một chút, “Lúc đó Yến Khinh Nam nhìn đáng sợ phát khiếp, hoàn toàn không giống trong điện thoại tí nào…!Cậu hiểu cảm giác đó không? Gương mặt lạnh lùng như tảng băng, một người ép mình phải tỉnh táo trong tình huống cực kỳ khẩn cấp, tôi còn không dám nói chuyện với anh ấy.”
Chiếc muỗng nằm yên trong tô cháo, Thẩm Cảnh Viễn mải miết lắng nghe.
“Tôi vào phòng cấp cứu cậu nằm, cả người tôi cứ run bần bật lên, anh Nam mới vỗ vào vai tôi một cái làm tôi tỉnh táo, thế là tôi choàng tỉnh.” Giản Đông vừa nói vừa lắc đầu, “Nếu không có cái vỗ vai đó, chắc tôi bật khóc giữa bệnh viện quá.”
“Thế mấy ngày nay…” Thẩm Cảnh Viễn còn chưa hỏi hết, Yến Khinh Nam đã đẩy cửa bước vào.
Anh thản nhiên nhìn hai người sắp dúi đầu vào với nhau kia.
Giản Đông lập tức cầm đũa đứng dậy, cười nói: “Anh Nam, chờ anh đó, ăn cơm ăn cơm.”
“Cảnh Châu tới, cậu ta vào ngay thôi.” Yến Khinh Nam nói xong thì ngồi xuống cạnh Giản Đông, cầm đũa ăn cơm.
Anh ăn rất nhanh, mỗi đũa là một cái hoành thánh.
Giản Đông nhướng mày im im cười Thẩm Cảnh Viễn, y mới phát hiện mình nhìn Yến Khinh Nam lâu quá rồi.
Thẩm Cảnh Viễn vùi đầu múc cháo của mình, đúng là có ngọt, nhưng vị ngọt này đến từ vị sẵn có của gạo và kê, ngọt rất nhạt nhẽo.
Y cũng vốn không muốn ăn gì, đồ ăn lại chẳng có gì thơm ngon, càng làm biếng ăn.
Tô cháo chưa vơi đến một nửa Thẩm Cảnh Viễn đã đặt muỗng xuống.
Thấy Yến Khinh Nam ngẩng đầu nhìn mình, y chỉ xuống, nói: “Bên mấy anh thơm quá, tôi nuốt không trôi…!Cho tôi thử một miếng được không?”
“Ăn một miếng thôi chắc không có sao đâu?” Thẩm Cảnh Viễn vừa hỏi xong, Yến Khinh Nam bật cười.
Cứ như con nít đòi ăn vậy.
“Muốn ăn thế à?” Yến Khinh Nam lấy cho y một cái thật, gắp rồi đặt vào muỗng ăn cháo.
“Cảm ơn…” Thẩm Cảnh Viễn ăn một miếng, cảm thấy khẩu vị như được kích thích, cũng ăn thêm mấy muỗng cháo nữa.
Thẩm Cảnh Viễn vừa thả muỗng xuống, Cảnh Châu đến.
Thằng nhóc này vừa đến đã diễn một trận tưng bừng, tay cầm một bó hoa hướng dương to tướng, còn bày trò bước vào thấy Thẩm Cảnh Viễn còn im lặng đứng yên một lát, sau đó dang hai tay về phía y gào lên: “Anh Thẩm của em êi…”
Thẩm Cảnh Viễn: “…”
Giản Đông phì cười thành tiếng, đi qua nhận hoa Cảnh Châu mang đến cất đi, sau đó lấy bao thuốc ra lắc lắc, hỏi Yến Khinh Nam: “Anh Nam, cùng ra ngoài hút điếu thuốc đi.”
Yến Khinh Nam gật đầu, trước khi đi còn dặn Thẩm Cảnh Viễn phải chú ý nghỉ ngơi.
Chờ tới lúc Yến Khinh Nam và Giản Đông đều ra khỏi phòng, Cảnh Châu mới dám mở miệng nói chuyện, trước hết là đưa tay sờ tim mình: “Sợ thật sự, cơ mà đẹp trai kinh khủng!”
Thẩm Cảnh Viễn không hiểu cậu ta đang nói gì, hỏi: “Rốt cuộc là cậu bị bệnh hay anh bị bệnh?”
Cảnh Châu cười hề hề.
“Giờ anh thấy trong người sao rồi?” Cảnh Châu hỏi.
“Triệu chứng cảm khá hơn là xuất viện được rồi.” Thẩm Cảnh Viễn nói.
“Bữa đó anh ngất làm em sợ muốn điếng người, lần đầu tiên em thấy có người sốt tới mức lịm đi như anh.
Em cứ sợ ban đầu mình không xử lý được tốt, cũng không đỡ nổi anh.” Cảnh Châu mở to hai mắt, kể sống động như thật: “Anh Nam bế anh lên đưa đi đó.”
Thẩm Cảnh Viễn không nghĩ chuyện là như thế này.
Cảnh Châu bắt đầu kể cho anh những chuyện đã xảy ra lúc đó.
Yến Khinh Nam ôm y lên xe đưa tới bệnh viện.
Cảnh Châu theo suốt chặng đường, đến bệnh viện bác sĩ chỉ làm cấp cứu, sau đó cho chuyển viện.
Theo lời thuận lại của Cảnh Châu y phát hiện hình như đến nay thằng nhóc này vẫn chưa biết rốt cuộc tình trạng bệnh của mình là như thế nào, còn tưởng Thẩm Cảnh Viễn chỉ bị cảm cộng thêm suy nhược quá độ, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
Cậu đã không biết, Thẩm Cảnh Viễn cũng không đề cập.
Cảnh Châu chỉ là người bạn làm quen trên đường đi, không nhất thiết khiến người ta phải gánh chịu đau đớn sinh tử của một người không mấy quan trọng.
Kể xong, Cảnh Châu nhận ra tâm trạng Thẩm Cảnh Viễn hơi xìu xuống, bèn kể mấy thứ mình thấy vui vui trên đường du lịch.
Y cũng nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng đáp lời vài câu.
Đương nhiên y nhận ra Cảnh Châu cố tình, chỉ là đến một đứa nhóc đơn giản như vậy còn phát hiện ra tâm trạng mình không tốt, y thấy bản thân có hơi quá đáng.
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ vậy, cố gắng trò chuyện với Cảnh Châu.
Cơ mà cười nói một hồi y cảm giác mình hơi khó chịu, cụ thể là thấy buồn nôn.
Y không ngắt lời Cảnh Châu, uống vài hớp nước nhịn cảm giác buồn nôn chực chờ trong cổ họng xuống nghe cậu nói.
Cũng may ít lâu sau Giản Đông và Yến Khinh Nam cùng bước vào.
Không biết hai người tâm sự gì với nhau mà vành mắt Giản Đông đỏ lên.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn bạn mình, anh ta lại nói ngoài kia trời trở gió to, lạnh.
Thẩm Cảnh Viễn tin mới lạ, nhưng trông Yến Khinh Nam hình như thật sự không có gì xảy ra.
Cảnh Châu thấy hai người về, nghĩ mình không tiện ở trong này nữa, bèn bảo mình phải đi.
Thẩm Cảnh Viễn lên tiếng: “Cảm ơn cậu, cả mấy ngày vừa rồi nữa.
Lần sau ghé thì gọi điện cho anh, anh mời cậu bữa cơm.”
“Nói mấy cái đó làm gì chứ, đây là duyên phận anh à.
Anh cứ yên chí, em mà ghé nhất định sẽ tìm anh.” Cảnh Châu nhận lời.
“Nhớ phải gọi điện thoại cho anh trước, anh không phải người Trùng Khánh, nhiều khi lần gặp sau anh đang ở nơi khác rồi.” Lúc Thẩm Cảnh Viễn nói những lời này, Yến Khinh Nam đang đứng cạnh giường bệnh, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại chứ không nhìn y, nhưng Thẩm Cảnh Viễn không nhịn được liếc mắt qua.
“Vậy hả anh?” Cảnh Châu cười, “Thế thì hay rồi, em cũng thích đi đây đi đó lắm, sau này có dịp thì anh em mình đi với nhau.”
Cảnh Châu nói xong thì ra về.
Phòng bệnh đột ngột yên tĩnh lại, Giản Đông phát giác bầu không khí đang trở nên lạ lùng, tìm cớ chuồn êm.
Yến Khinh Nam ngồi xuống cạnh giường, anh tắt điện thoại, nhìn Thẩm Cảnh Viễn nói: “Đã tính đến chuyện đi rồi à?”
Thật ra đâu đã tính toán gì, nhưng Thẩm Cảnh Viễn vẫn cứ ừ một tiếng.
Yến Khinh Nam nói mà mặt mày không có chút biểu cảm: “Bộ dạng cậu thế này, đi đâu?”
“Đại thôi, đâu cũng được.” Thẩm Cảnh Viễn thừa nhận những khi Yến Khinh Nam nói chuyện như bây giờ, anh sẽ làm người ta có cảm giác bị dồn ép cực kỳ khủng khiếp.
Y không nhìn anh, đăm đăm vào tấm chăn trắng xóa: “Tôi không ở lại được nữa.”
“Thẩm Cảnh Viễn, cậu lại nói muộn nữa rồi, bây giờ cậu đang ngang ngược quá quắt lắm cậu có biết không.” Yến Khinh Nam hơi ngừng lại, “Không đi được, không cho cậu đi.”
Thẩm Cảnh Viễn không ngờ Yến Khinh Nam sẽ nói thế này.
Vẻ ngang ngược của anh khiến y phát cáu, mà tâm lý phản nghịch trồi lên ép y làm tới: “Anh không cản được tôi.”
Yến Khinh Nam lại cười, dường như anh đang giận: “Cậu cứ thử xem.”
Thẩm Cảnh Viễn dám thử thật.
Y nghiêng người quay lưng về phía Yến Khinh Nam, không thèm để ý tới anh nữa.
Chỉ mới động đậy như thế, sự khó chịu trong dạ dày càng khó lòng chịu đựng nổi.
Thẩm Cảnh Viễn biết bây giờ không thể nôn trước mặt Yến Khinh Nam, y quờ quạng tay muốn vớ lấy ly nước, đầu ngón tay còn chưa đụng tới cơ thể đã bật khỏi giường chạy vào phòng vệ sinh.
Yến Khinh Nam cũng xông vào, Thẩm Cảnh Viễn chúi vào bồn rửa tay nôn mửa vật vã, nhưng không nôn ra được gì.
Anh bước qua một tay đỡ eo cho y đứng vững, tay còn lại chống trên bàn.
“Cần gọi bác sĩ không?” Yến Khinh Nam cau mày hỏi.
Lúc này Thẩm Cảnh Viễn nói không ra hơi.
Y vặn vòi, dòng nước sạch mà lạnh lẽo chảy ra, y vốc nước tạt lên mặt mới thấy đỡ hơn đôi chút.
“Không cần…” Thẩm Cảnh Viễn kiệt quệ mất một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn gương, sắc mặt y đã trở nên trắng bệch.
“Chăm bao nhiêu ngày mà một lần nôn đã về như cũ.” Yến Khinh Nam hạ nhỏ giọng nói một câu, choàng tay Thẩm Cảnh Viễn lên vai mình muốn đỡ lấy, y lại không mảy may nhúc nhích.
“Nói trước với anh, không liên quan đến miếng hoành thánh đó.” Thẩm Cảnh Viễn cụp mắt, “Nếu anh trách tội miếng hoành thánh thì tôi không đi.”
Yến Khinh Nam sững sờ, nói cậu muốn chọc tôi giận đến chết đi đúng không, siết đùi Thẩm Cảnh Viễn bế bổng lên.
Thẩm Cảnh Viễn giật phắt, sao chẳng nói chẳng rằng đã vác người ta lên.
Y còn chưa kịp phản ứng Yến Khinh Nam đã đặt y xuống giường bệnh, bây giờ trách nhiệm có phải của miếng hoành thánh đó không vốn không hề quan trọng.
Yến Khinh Nam ngồi ở mép giường, lần nữa rót một ly nước nóng cho Thẩm Cảnh Viễn.
Y uống nước, nhưng không nói gì.
“Tôi không nên cho cậu ăn hoành thánh.” Yến Khinh Nam lạnh nhạt nói.
Lần này thì Thẩm Cảnh Viễn lên tiếng, cực kỳ dữ dội: “Đã nói không liên quan đến hoành thánh rồi, anh đừng có trách móc vô cớ.”
“Tôi biết…” Yến Khinh Nam vừa nói vừa kéo chăn lên, tay còn chưa rút về Thẩm Cảnh Viễn đã bắt lấy.
Thẩm Cảnh Viễn im lặng mấy giây, cơ bắp của Yến Khinh Nam rất cứng, Thẩm Cảnh Viễn bèn níu lấy áo anh, ngón tay siết tới mức trắng nhợt.
“Anh biết bản thân đang làm gì không?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Yến Khinh Nam rũ mắt, nhìn mái đầu uể oải cúi gằm xuống của y, đáp: “Cậu gọi tôi một tiếng anh Nam, tôi biết tất cả mọi sự.”
“Anh không biết.” Thẩm Cảnh Viễn buông tay ra, ngửa người ra sau lần nữa nằm lên gối đầu.
Ánh mắt y đăm đăm hướng lên trên, trong đôi ngươi là từng mảng màu trắng xóa.
“Khôngchữa được đâu, anh ơi, bây giờ bệnh này của tôi không chữa được.”
Edit: tokyo2soul.