Đọc truyện Full

Chương 4: Hoàn

16

Ngày hôm sau, Sở phi khóc rống ngăn cản phụ hoàng hạ triều, muốn vì Trần Trân Ninh đòi một lời giải thích.

Nàng than thở khóc lóc, nói Thẩm Vân Gián là một tên lỗ m ãng, ỷ vào quân công trấn thủ biên quan mấy năm nay, dám trách công chúa đương triều trước mặt mọi người.

Không ngờ, phụ hoàng bảo nàng câm miệng, nhìn xem đệ đệ tốt của nàng đã làm chuyện gì.

Sở quốc công bởi vì cấu kết với Lưu Tri Châu, chuyện tham ô cứu trợ thiên tai bị bỏ tù, ba ngày sau trảm ở ngọ môn.

Chỗ dựa lớn nhất của gia tộc Sở thị rớt đài, tường đổ người đẩy, nhiều người bị luận tội.

Trong một ngày, lại đào ra rất nhiều chuyện như Sở quốc công mua quan bán tước, kết bè kết cánh.

Không tới hai ngày, trong cung truyền ra tin tức Trần Trân Ninh đ..iên rồi.

Nghe nói, nàng tận mắt nhìn thấy Sở phi treo cổ trong tẩm cung Bảo An điện, bị dọa đến mất tâm trí.

Thật đáng tiếc, ta vốn định tiếp tục chơi đùa với nàng.

Qua mấy ngày, trong phủ trưởng công chúa nhận được bái thiếp của Ngụy thượng thư phu nhân.

Ta và Ngụy phu nhân cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt.

Trong chính đường, nàng uống một chén trà, vỏ vẻ là một mẫu thân đang lo lắng.

Nàng nói cho ta biết, mấy ngày trước, Ngụy Cảnh Tụng kéo thân thể bệnh tật, len lén vào phủ Nhị công chúa, gặp được Trần Trân Ninh, nghe xong một ít “ngôn ngữ điên cuồng”, sau khi hồi phủ bệnh càng nặng.

Hai ngày nay càng thất hồn lạc phách, nhất định phải gặp ta.

Điều này cũng làm cho ta có chút tò mò.

Ta đi Ngụy phủ một chuyến, Ngụy Cảnh Tụng ở Mai Uyển hậu trạch Ngụy phủ dưỡng bệnh.

Bốn phía phòng Ngụy Cảnh Tụng đều lọt gió, so với bên ngoài còn lạnh hơn một chút.

Ta đi tới bên giường, nhìn Ngụy Cảnh Tụng cầm một cái hà bao trong tay, có chút quen mắt, lại nhớ không ra đã thấy ở đâu.

Hắn bệnh đến có chút hồ đồ, nhận ra có người, chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy ra, Ngụy Cảnh Tụng mới đầu có chút hoảng hốt, nói năng không rõ lẩm bẩm: “Nói dối, tất cả đều là nói dối.”

Sau đó phát hiện không phải ảo giác, hắn cố sức xoay người xuống giường, lại phí công ngồi bệt xuống đất, có chút chật vật, nhưng vẫn cầm hà bao trong tay, giơ lên trước mặt ta: “Công chúa Bảo Gia, đây là hà bao của nàng, phải không?”

Nhìn thấy hình thêu trên hà bao kia, ta nhíu nhíu mà, mơ hồ nhớ tới một chuyện cũ.

Có một năm đầu xuân, hoàng muội Trân Ninh đến ngoài cung gặp ta, lúc đó nàng còn nhỏ tuổi, còn chưa khai phủ xuất cung, nàng nói cho ta biết: “hồ Tư Ngọ ở ngoài thành, có danh sĩ tổ chức thi hội, thi hội tổ chức trong thời gian rất dài, văn nhân thức thâu đêm suốt sáng, Trân Ninh muốn giả làm nam tử đi xem một chút, hoàng tỷ đi cùng muội được không?”

Khi đó ta đã khai phủ, vả lại đối với chuyện thi văn này không hề có hứng thú, nên đem lệnh bài của mình đưa cho nàng.

Trần Trân Ninh sợ Sở phi trách cứ, chỉ nói đi là tìm ta chơi.

Ta để mấy thị vệ bên người đi theo nàng, để ngày hôm sau nàng về lấy danh nghĩa của ta vào thành.

Người đời đều biết Trần Bảo Gia ta làm việc không biết kiềm chế, việc này nếu có truyền ra ngoài, thì cũng chỉ thêm một chuyện hoang đường do ta gây ra, đối với ta mà nói cũng chẳng là gì.

Ta đưa Trân Ninh ra khỏi thành, trên đường hồi phủ lại gặp một thiếu niên bị mấy công tử quyền quý Thượng Kinh sỉ nhục.

Thiếu niên kia quần áo tả tơi, bị bọn họ đấm đá, đánh đến mặt mũi bầm dập, không nhìn rõ hình dáng.

Lúc đó ta cũng không biết, Ngụy Thượng Thư cưới tân phu nhân, sợ trưởng tử gây chuyện, đưa hắn đến biệt trang nông thôn ở tạm mấy tháng.

Không nghĩ rằng tên đầy tớ độc ác đối đãi không tốt nên Ngụy Cảnh Tụng trốn khỏi biệt trang, vừa ăn xin vừa tìm đường vào kinh, tìm cha hắn làm chủ.

Trần Bảo Gia ta từ trước đến nay là gặp chuyện bất bình đều rút đao tương trợ. Ta phái thị vệ đánh mấy người kia một trận, nhưng nghĩ đến hoàng muội nên không ra mặt.

Cho đến khi công tử quyền quý sỉ nhục người kia bị đánh cho khóc cha gọi mẹ, chạy trối c..hết, ta mới phân phó xa phu hồi phủ.

Thiếu niên kia lảo đảo đuổi theo xe ngựa, xa phu không đành lòng, dừng xe ngựa, bảo hắn nhanh chóng rời đi.

Hắn lại cung kính thi lễ bên ngoài xe ngựa.

Giọng thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Xin hỏi, quý nhân tên húy là gì?”

Ta không nghĩ tới tên ăn xin này muốn báo ân, động một chút lòng trắc ẩn, vén một góc rèm gấm lên, ném cho hắn một cái hà bao.

Trong đó không ít bạc, đủ cho hắn không phải lo chuyện ăn mặc trong vòng mấy năm.

Người ra khỏi thành là “Trần Bảo Gia”, như vậy trong xe ngựa phủ công chúa, chỉ có thể là Trần Trân Ninh.

Ta ra hiệu cho tỳ nữ trong xe ngựa, tỳ nữ thay ta đáp: “Đây là công chúa Trân Ninh.

Trong phòng, Ngụy Cảnh Tụng nhìn chằm chằm vào mắt ta, chán nản buông tay: “Thì ra ngày đó người đó thật sự là nàng, ta không biết, ta không biết, nếu như có thể làm lại một lần nữa…”

Thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, ta chỉ cảm thấy buồn cười.

Kiếp trước, ta và hắn tĩnh nghĩa phu thê mười năm cũng không sánh bằng một lần tiện tay bố thí ân tình.

Ta từng cầu xin tình yêu của Ngụy Cảnh Tụng, cũng vô số lần hoài nghi chính mình, có phải chỉ có Trân Ninh mới đáng được yêu hay không.

Lại không nghĩ tới, tình yêu của Ngụy Cảnh Tụng lại rẻ mạt như vậy.

Ta nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, mọi thứ đã rõ ràng

Quá khứ đã biến mất.

Ta bình tĩnh nhìn về phía hắn: “Để ta nói cho ngươi biết, làm lại một lần, gặp nhau trên phố dài, ta cứu ngươi đưa về phủ, ngươi lấy oán trả ơn, hủy hoại danh dự của ta, sát hại mấy người phủ công chúa ta, dùng lời nói và thủ đoạn thông minh để lợi dụng ta. Sau đó ngươi công thành danh toại, khiến ta bị vạn tiễn xuyên tâm.”

“Không, không phải như vậy.” Ngụy Cảnh Tụng hoảng sợ nhìn ta: “Sai rồi, tất cả đều sai rồi.”

Ánh mắt của hắn có chút hoang mang.

“Trần Bảo Gia, ta cũng không biết năm đó người cứu ta là nàng.”

Hắn chăm chú nhìn vào mắt ta, dường như nóng lòng chứng thực: “Nếu ta sớm phát hiện, nếu ta sớm biết người đó là nàng…”

Trong đôi mắt đen của hắn hiện lên sự hối hận chân thành: “Chúng ta có thể làm lại từ đầu hay không?”

“Không thể.” Ta trả lời như đinh đóng cột: “Bây giờ ngươi nói những lời này, bất quá là bởi vì ngươi quá đê tiện.”

“Ngụy Cảnh Tụng ngươi lòng tự trọng rất cao, sợ bị hủy hoại ở hậu viện này nên liều mạng muốn ra ngoài. Cho nên, cái gì càng không đạt được thì càng quý giá.”

Ngụy Cảnh Tụng lắc đầu: “Ta từng nằm mơ, mơ thấy nàng và ta cũng từng có một đoạn tình, trong mơ, nàng đối xử với ta rất tốt.”

Trong mắt hắn ẩn chứa sự chờ mong: “Đêm đó ở trà lâu, ta khinh bạc với nàng, nàng lại đè chuyện này xuống, chẳng lẽ không phải, nàng căn bản không muốn g..iết ta sao?”

Nghe hắn nói như vậy, ta đột nhiên nở nụ cười: “Đúng, đêm đó qua đi, bổn cung vốn định sai người g..iết ngươi, nhưng sau đó lựa chọn từ bỏ.”

Ta rũ mắt nhìn hắn: “Ngươi cho rằng, dáng vẻ tàn tạ của ngươi bây giờ, còn sống được mấy ngày?”

Lông mày hắn nhíu lại, sự kinh ngạc hiện lên trong mắt hắn.

Ta kiên nhẫn giải thích nghi hoặc cho hắn: “Bởi vì kế mẫu của Ngụy công tử, đã đổi thuốc của Ngụy công tử. Mấy năm nay, nàng coi ngươi là đích tử, nhưng năm đó ngươi lại mưu hại đích tử của nàng.”

Ngụy Cảnh Tụng đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn về phía ta: “Sao nàng biết được?”

“Thuốc Ngụy phu nhân đưa cho ngươi, là do bổn cung tỉ mỉ chọn lựa, bỏ ra giá cao mới mua được, nó sẽ làm cho thân thể ngươi ngày càng gầy yếu, hao tổn đến c..hết.”

Bí mật Ngụy Cảnh Tụng mưu hại đệ đệ cùng cha khác mẹ này, là kiếp trước chính miệng hắn nói cho ta.

Khi đó, Ngụy Cảnh Tụng đã là thủ phụ Đại Yến, không sợ hãi bất cứ kẻ nào nữa, còn Trần Bảo Gia ta, ở trong mắt hắn, chỉ là tù nhân mà thôi.

Mười năm ẩn nhẫn, một khi được hãnh diện, Ngụy Cảnh Tụng cao cao tại thượng nói cho ta biết, hắn vì leo lên vị trí này, có bao nhiêu gian khổ, lại không từ thủ đoạn, trong đó có cả chuyện này.

Tục huyền phu nhân của Ngụy Thượng Thư, bản tính thuần lương, sau khi làm chủ mẫu phủ Thượng Thư, đối với Ngụy Cảnh Tụng cũng từng coi như đích tử.

Nhưng hắn lại càng xem là không đủ, vì củng cố vị trí trưởng tử phủ Thượng Thư của mình, sau khi Ngụy phu nhân có thai đã đầu độc thân đệ đệ của mình.

Chỉ sợ Ngụy Cảnh Tụng cũng khó có thể tin được, kiếp trước chưa bao giờ bị vạch trần, kiếp này bị ta kéo xuống địa phủ.

17

Ra khỏi Ngụy phủ, tự đáy lòng ta cảm thấy vui sướng.

Những tội ác của kiếp trước, tám chín phần không phải do ta gây nên.

Nhưng Trần Bảo Gia ta đích xác không tính là hạng người lương thiện, để cho Ngụy Cảnh Tụng c..hết quá dễ dàng, quá mức tốt cho hắn. Chi bằng để hắn ở trong hậu trạch mình chán ghét nhất, ở trong tay vị phụ nhân hắn chướng mắt nhất, c..hết từ từ.

“Tất cả đều là gieo nhân nào gặt quả ấy, ngươi cứ ở đây hưởng thụ những năm tháng còn lại đi.” Đây là câu cuối cùng ta nói với Ngụy Cảnh Tụng.

Trong xe ngựa, Thúy Trúc hỏi ta: “Công chúa, Nhị công chúa đ..iên nặng, nhưng Thúy Trúc luôn cảm thấy nàng đ..iên đến có chút kỳ quặc.”

Ta vén rèm gấm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người trên phố Thịnh An bắt đầu khởi động, dường như giống hệt kiếp trước.

“Đ..iên thật hay đ..iên giả quan trọng sao?”

Thúy Trúc có chút khó hiểu.

Ta nhìn về phía nàng, hời hợt nói: “Quan trọng là, ta sẽ để cho nàng, chỉ có thể lấy thân phận người điên sống sót qua quãng đời còn lại.”

Hôm nay, lần này, ta hao phí quá nhiều sức lực, trở về phủ công chúa, lại ngửi được mùi thơm làm người nào đó làm ra khiến tay chân muốn động.

Thẩm Vân Gián cười dẫn ta vào đình ở hậu viên, hắn tự tay nấu một bàn thức ăn ngon.

Khói lửa chân chân thật thật xông qua mặt ta, Thẩm Vân Gián đứng ở một bên, nhìn ta như báu vật.

Ta bỗng nhiên có chút buồn bã, kiếp trước ta không phải là Trần Bảo Gia của hắn, kiếp này ta đã làm rất nhiều chuyện ác độc mà hắn không thể tưởng tượng được.

Thẩm Vân Gián gắp miếng cá vào trong bát ta: “Đang suy nghĩ gì? Trần Bảo Gia, đây chính là tác phẩm lớn mà tiểu gia ta học đã lâu, nàng lại ăn không trôi, ta không khỏi mất mặt.”

Ta hít một hơi thật sâu, quyết định không giấu giếm. Nói những chuyện đã trải qua cho hắn.

“Ta phải làm gì đây,” Thẩm Vân Gián nghe xong, vươn tay gõ đầu ta một cái, sau đó nhếch khóe môi, “Nàng cảm thấy, thứ thuốc bí mật được đưa vào Ngụy phủ kia là ai vất vả đưa đến tay nàng?”

“Nàng cho rằng, Trần Trân Ninh thật sự chỉ là bị dọa một cái, liền bị đ..iên sao?”

Ta im lặng một lúc lâu, không nói nên lời và nghẹn ngào.

“Ăn cơm của ngươi đi, Thẩm Vân Gián.”

“Trần Bảo Gia, nàng đây là tiểu nhân bỗng nhiên giàu có, liền khoe mẽ.”

Hắn cười đến nghiêng ngả.

Trong hoảng hốt, ta lại nhìn thấy ở biên quan năm ấy, thiếu niên y phục đỏ trên lưng ngựa vẫy tay với ta: “Trần Bảo Gia, sau này nếu ngươi không có người cưới, tiểu gia ta liền hạ thấp địa vị cưới ngươi.”

Ôi, thật đúng là ngã vào trong tay hắn rồi.

Ngoại truyện

Nhật ký của Thẩm Vân Gián (kiếp trước)

Năm Triệu Hồi thứ 20

Trần Bảo Gia là nữ hài tử ng..u xuẩn nhất ta từng gặp, nàng rất ngốc, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không được, haha, nhưng biết đánh nhau, tiểu gia ta rất tán thưởng.

Năm Triệu Hồi thứ 21

Thẩm Vân Gián ơi Thẩm Vân Gián, lần sau người đánh nhau phải né Trần Bảo Gia, tiểu quỷ kia gần đây học mấy vị đại hiệp, đánh người chưa c..hết chưa chịu dừng tay…

Mùa thu năm năm Triệu Hồi thứ hai mươi mốt

Tiểu gia nói muốn cưới nàng, nàng không vui, nói tuyệt đối không gả cho một võ phu thô bỉ như ta, được được được, ta sẽ trở về đọc thuộc làu làu bài vở tiên sinh giao phó.

Năm Yến Nghiêu thứ tám

Trần Bảo Gia coi trọng một nam nhân vô dụng vai không thể gánh tay không thể xách, uống rượu tám bầu, phải lên kế hoạch đi cướp dâu thôi.

Năm Yến Nghiêu thứ tám

Bị lão tử đánh gãy chân, kiên quyết tuyệt thực ba ngày, cơm quá thơm, không chịu được.

Năm Yến Nghiêu thứ mười

Trần Bảo Gia lại gây họa, rất tức giận.

……

Trần Bảo Gia, tiểu gia thay nàng chinh chiến nam bắc, nàng đừng nhìn những bộ mặt kia xấu xí kia, được không?

Mùa thu năm Yến Nghiêu thứ mười hai

Trần Bảo Gia đã thay đổi. Không thể ngủ được. Đừng tin.

Mùa đông năm Yến Nghiêu thứ mười tám

Trần Bảo Gia, nàng chờ ta một chút…

(–END–)

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Quay về trang chủ!
«


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full