Thư Dao đứng ở cửa: “Như vậy không tốt lắm nhỉ.”
– – Giống như năm mới đến nhà cậu mợ được nhận lì xì, dù ngại nhưng vẫn muốn nhận, dựa vào lễ phép cơ bản, dù thế nào cũng phải đưa đẩy một chút.
– – Lại sợ đưa đẩy quá, đối phương tưởng thật, lại lấy tiền lì xì lại.
Lương Diễn là tiền lì xì cô muốn nhưng lại sợ đưa đẩy quá mức.
Lương Diễn dịu dàng nói: “Lúc trước anh đã từng ở đây, phòng ngủ chính có ghế sô pha để nghỉ ngơi, em có thể cho anh mượn tạm sô pha để nghỉ ngơi không?
– – Tiền lì xì năm mới phải từ chối ba lần trở lên, mới có thể miễn (thích) cưỡng (thú) nhận lấy.
Ngón tay Thư Dao đặt trên cửa, trong lòng đấu tranh dữ dội.
Lúc trước sau khi say rượu cô ở cùng một chỗ với Lương Diễn, khi đó tình huống nguy hiểm hơn bây giờ, nhưng Lương Diễn không có đụng chạm cô.
Nhân phẩm anh rất tốt. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không cẩn thận dơ giường, để cho anh ngủ tạm ở trên sô pha… Cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Thư Dao không dám nhìn mặt anh, nhìn từ khe hở bên cạnh anh, thấy trên bàn có một nhánh hoa lan đang nở ra.
Một nụ hoa trắng ngần, rụt rè vừa mới mọc, vẫn chưa hé nở, phồng lên, mềm nhũn.
Khí chất trên người Lương Diễn khiến Thư Dao mê muội, kìm lòng không đậu mà muốn tới gần anh, đụng vào anh, ôm anh.
Thư Dao nghiêng người, tránh ra: “Dạ.”
Cùng Lương Diễn! Ở chung một phòng!
Bốn bỏ lên năm, chính là ở chung rồi!
Những điều mà trước đây cô thậm chí còn không dám nghĩ, lập tức trở thành sự thật rồi!
Thư Dao đặt tay lên ngực, cảm thấy gấu nhỏ trong lòng nhảy dựng lên, túm lấy người Nga mà đánh, người Nga không muốn tỏ ra yếu thế, cầm khẩu đại bác nhắm vào gấu nhỏ để tấn công chính xác.
Vừa mới mời Lương Diễn đi vào, ts bỗng nhớ tới, vừa rồi mình thay quần áo vẫn còn vứt lộn xộn ở bên cạnh, cô đi nhanh qua, dọn lại rồi ôm thành một đống.
Lúc này Thư Dao mới chú ý tới sô pha dành cho phòng ngủ chính — tuy cái này so với sô pha ở ngoài phòng rộng rãi hơn một chút, nhưng không đủ dài.
Thư Dao nhìn dáng người cao của Lương Diễn, lại nhìn nhìn sô pha, do dự.
Dáng người Lương Diễn cao như vậy, ngủ ở trên đó, chắc chắn sẽ thấy không thoải mái nhỉ?
Trước kia lúc học trung học, Tân Dương bị cha gửi đến một trường nội trú. Thư Dao nghe Tần Dương phàn nàn giường trong ký túc xá của trường đều giống nhau, quá ngắn, phải cuộn mình nằm nghỉ, cả đêm khó chịu muốn chết.
Sau này bàn tay to của cha Tần Dương vung lên, cho tất cả ký túc xá nam sinh đã được đổi mới giường.
Thư Dao đang do dự, chợt nghe Lương Diễn dịu dàng mở miệng: “Anh có thể sử dụng phòng tắm không?”
“Anh cứ tự nhiên.”
Chỉ là phòng tắm thôi mà.
Lương Diễn nói: “Cảm ơn.”
Sau khi Lương Diễn đi vào, Thư Dao mới dám cầm điện thoại, run rẩy định gửi tin nhắn cho Ngải Lam.
Nhưng bây giờ đầu óc cô căng thẳng trở nên nhão nhoét, không dễ dàng đánh được vài chữ, lại cảm thấy không ổn, xóa từng câu từng chữ đi.
Thực sự là rất rất rất dò vò luôn.
Sau cùng, Thư Dao run rẩy nhắn tin cho Ngải Lam: [ Lam Lam, Lương Diễn hiện tại đang tắm rửa ở phòng tớ]
Thư Dao: [Anh ấy nói giường trong phòng anh ấy vô tình bị ướt, đêm nay ngủ ở chỗ tớ]
Ngải Lam: [Lươn lẹo]
Ngải Lam: [Giường dơ, vì sao lại mượn phòng tắm của cậu để tắm rửa ahihi]
Ngải Lam: [Đây rõ ràng là anh ta đang tán tỉnh cậu!]
Một lời đánh thức kẻ trong mơ.
Thư Dao nghe tiếng nước chảy bên tai, trong lòng không bình tĩnh.
Ngải Lam: [Thua người không thua trận, ngoan, nghe lời, chúng ta trêu chọc ngược lại]
Ngải Lam: [Đã xịt nước hoa chưa? Tiểu bảo bối, dũng cảm lên, nhìn xem bên cạnh cậu có khăn lông gì gì đó không, cầm lấy, gõ gõ cửa kính phòng tắm, sử dụng giọng nói dịu nhàng nhất, thái độ tự nhiên nhất nói với anh ấy, cậu đến đưa khăn lông]
Thư Dao bội phục Ngải Lam đến sát đất.
Rốt cuộc Ngải Lam học ở đâu ra nhiều chiêu trò như vậy?
Thư Dao để điện thoại di động xuống, tìm một chiếc khăn sạch từ đồ dự phòng được cung cấp trên giá bên cạnh, gấp tư lại thành hình vuông, cầm lấy, chuẩn bị tâm lý, khi ngẩng đầu nhìn thấy kính phòng tắm, cô vẫn sợ không thể thở nổi.
Kính mờ được sử dụng ở phía bên này của phòng tắm, nhưng kính mờ này có chút không đứng đắn, sau khi dính hơi nước, có thể mơ hồ thấy rõ người bên trong. Lại cố ý không phải quá rõ, chỉ là một đường nét mơ hồ, nhưng Thư Dao nhìn người đàn ông bên trong cao ráo, lưng hướng về phía cô, mơ hồ thấy được đường nét cơ bắp hiện lên, vai rộng eo hẹp chân dài, không có áo sơ mi che chắn, tỷ lệ tốt đến kinh ngạc.
Dựa vào bóng dáng có thể đoán được, lúc này anh đang gội đầu, tiếng nước chảy không ngừng rơi xuống. Cho dù đó chỉ là một bóng dáng mơ hồ, trong đầu Thư Dao vẫn tự động lấp đầy những hình ảnh mình không thấy rõ.
Dựa vào cảm giác tiếp xúc lần trước cô lén ôm anh, nghĩ lại cơ ngực, cơ bụng – –
Ngừng ngừng.
Nếu còn nghĩ nữa, cái mũi yếu ớt của cô sẽ không chịu được nữa.
Thư Dao có tà tâm nhưng không có can đảm, do dự hồi lâu, cuối cùng mới di chuyển đến ngưỡng cửa phòng tắm.
Kính mờ bên này cực kỳ đứng đắn, không nhìn thấy gì cả.
Thư Dao gõ gõ cửa.
Tiếng nước ngừng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thư Dao nghe thấy giọng Lương diễn khàn khàn: “Sao vậy?”
“Khăn tắm bên trong em vừa mới dùng,” Thư Dao nói, “Em mang cho anh cái mới.”
Vừa dứt lời, cửa kính phòng tắm lập tức mở ra, Thư Dao bất ngờ không kịp phòng bị, lấy tay che mắt, lén lút chừa một khe hở, từ trong tay lén quan sát anh.
Tình cờ lại đối diện ánh mắt với Lương Diễn.
Anh nói, “Anh đang mặc quần áo, không có vấn đề gì.”
Thư Dao hạ tay xuống, thất vọng phát hiện, trên eo anh buộc một cái khăn tắm rất dài.
Chính là cái cô vừa dùng qua.
Nhưng mà.
Nơi mà chiếc khăn tắm không che được hoàn toàn lộ ra trước mặt cô.
Còn tuyệt hơn Thư Dao vừa tưởng tượng, giọt nước lăn dài trên cơ ngực, chảy qua cơ bụng cường tráng, dọc theo eo hẹp, biến mất vào trong khăn tắm, lặng lẽ ướt một vùng.
Thư Dao hâm mộ với giọt nước kia rồi.
Nếu có thể, cô cũng muốn lăn trên cơ bắp anh như vậy một lần huhuhu.
Thư Dao đưa khăn lông cho anh.
“Cảm ơn.”
Thư Dao: “Không cần cảm ơn.”
Cô máy móc xoay người, nghe thấy cửa phòng tắm sau lưng đóng lại, tiếng nước lại vang lên.
Thư Dao nằm úp sấp ở trên giường, ôm gối đầu, lăn hai vòng.
Huhuhu tại sao người đàn ông này lại có thể có dáng người tốt như vậy.
Rốt cuộc anh ăn cái gì mà lớn, vì sao ngay cả dáng người cũng có thể phù hợp với thẩm mỹ của cô ấy một cách hoàn hảo!
Trong đầu Thư Dao đang cãi nhau, một bên muốn Thư Dao nắm chắc cơ hội, lén lút nhìn về phía phòng tắm.
“Chỉ là nhìn một cái mà thôi, có làm chuyện gì xấu đâu,” Ác ma trong đầu khuyên nhủ, “Tò mò về người khác giới là điều rất bình thường.”
Thiên sứ ân cần khuyên nhủ: “Cô phải rụt rè, sao con gái có thể làm ra loại chuyện như nhìn lén chứ?”
Quăng bỏ rụt rè của cô đi.
Thư Dao cảm thấy mình không rụt rè được, cô ôm gối đầu, lăn qua lộn lại, cuối cùng hạ quyết tâm.
Xem.
Quang minh chính đại thưởng thức, sao có thể coi là nhìn lén được?
Vì để những suy nghĩ phóng túng của mình không lộ ra ngoài, Thư Dao chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, nằm nghiêng, yên lặng nhìn hướng phòng tắm.
Góc độ này không tốt lắm, Lương Diễn luôn quay lưng về phía cô, chỉ có thể thông qua cử động cơ thể mà đoán anh đang làm gì —
Bây giờ chắc đang tắm ở trước, Thư Dao không dám suy đoán bộ phận cụ thể, lén lút chôn cằm vào chăn.
Nước dừng.
Lương Diễn lấy khăn lông, không nhanh không chậm lau nước trên người.
Mặc áo ngủ, che khuất cơ thể khiến tim Thư Dao đập loạn nhịp.
Trước khi Lương Diễn đẩy cửa đi ra, Thư Dao vội vàng xoay người, đưa lưng về phía anh.
Nhân tiện áp tai xuống chăn, để cô có thể nghe được tiếng động.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thư Dao vừa mới làm việc trái với lương tâm, chột dạ không thôi, vội vàng nhắm mắt lại.
“Dao Dao?” Cô nghe được giọng Lương diễn, “Ngủ rồi à?”
“…Vẫn chưa,” Thư Dao cố gắng co chân lại, co người lại thành một cục nhỏ trong chăn bông, “Có chút khó ngủ…”
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn có việc phải làm,” Giọng Lương diễn bình thản, “Dưới trướng Diễn Mộ không chỉ có công ty đại diện Cảnh Ngộ, em có lựa chọn tốt hơn. Em từng nghe qua tên Thanh Niệm chưa?”
Thư Dao đột nhiên ngồi dậy: “Cái gì?”
Cô ngơ ngác nhìn Lương Diễn, có chút nghi ngờ lỗ tai mình: “Thanh Niệm?”
Thanh Niệm là một nam ca sĩ theo phong cách cổ trang, nổi tiếng ở trạm B khi cô còn học trung học, mới đầu, các ca khúc cổ trang lúc đó, hơn phân nửa là dùng giai điệu của các bài hát Nhật Bản, rồi tự mình viết lời bài hát.
Sau này, Thanh Niệm bắt đầu thử với các ca khúc chính chủ, tự sáng tác tự đàn tự hát. Bởi vì thanh âm của anh ấy cực kỳ dễ nhận biết, trầm thấp từ tính, lại tự mang theo khí chất u buồn, rất nhanh đã nổi tiếng, cho dù sau này có thêm rất nhiều ca sĩ hát nhạc cổ trang, độ nổi tiếng của anh ấy vẫn cao như cũ.
“Anh ta đã ký hợp đồng với công ty Lương Cảnh, ngày mai anh dẫn em đi gặp người phụ trách của bọn họ,” Lương Diễn mỉm cười nói, “Em yên tâm, lần này sẽ không xuất hiện mấy chuyện lộn xộn nữa đâu.”
Thư Dao ngây người nhìn anh.
Áo ngủ của Lương Diễn màu xanh đậm, vốn dĩ Thư Dao cảm thấy anh mặc đồ màu trắng cực kỳ hợp, có một loại đẹp trai không thể diễn tả; mà anh mặc màu xanh đen cũng rất đẹp, khí chất kiêu ngạo.
“Anh thật tốt,” Thư Dao càng cảm thấy có lỗi với hành vi nhìn trộm của mình, “Cảm ơn anh.”
Lương diễn nói: “Ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
Anh lấy gối trên giường và một chiếc chăn mỏng, bình tĩnh ngồi xuống ghế sô pha.
—— Ghế sô pha quá nhỏ, hoàn toàn không đủ chỗ cho anh.
Thư Dao nhất thời ấm đầu: “Anh trai.”
“Ừ?”
“Nếu không anh ngủ trên giường đi,” Thư Dao ôm gối nhỏ, chủ động đổi chỗ, “Em ngủ sô pha cho.”
Lương Diễn kinh ngạc nhìn cô, chẳng nói đúng sai: “Ghế sô pha quá mềm, không thích hợp để em ngủ.”
“Nhưng anh cũng sẽ mệt nha.”
“Không sao,” Lương Diễn cười, “Anh già rồi, không sao đâu.”
“Vậy thì chúng ta cùng nhau ngủ trên giường.”
Sau khi thốt ra những lời này, Thư Dao mới nhận ra mình đã nói gì, chân tay lập tức luống cuống, biện hộ cho lời nói của mình: “Ý của em là, cùng ngủ trên giường, không làm chuyện gì kỳ lạ á.”
Để che giấu sự xấu hổ của mình, Thư Dao dùng lực vỗ xuống giường: “Anh nhìn đi, giường lớn như vậy! Ngủ bốn người cũng không thành vấn đề!”
Lương Diễn bị hành động của cô chọc cười, “Sao bốn người có thể cùng ngủ một chỗ chứ?”
Thư Dao chà chà tay oán thầm, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua n gì sao?
Lương Diễn nói: “Anh là đàn ông, không cần những thứ này, nhưng em là con gái—”
“Không có việc gì không có việc gì,” Thư Dao dời cái gối nhỏ của cô sang bên cạnh, kéo chăn nhỏ của mình, “Chỉ cần chúng ta có đầu óc trong sáng, chỉ đơn giản ngủ một giấc thì không có sao.”
Lương diễn nhìn cô rất lâu, mới nói: “Anh đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lúc cố gắng khuyên nhủ Lương Diễn, trong đầu Thư Dao không nghĩ đến cùng Lương Diễn ngủ trên một cái giường có ý nghĩa gì
Cô đâu nghĩ nhiều như vậy, quấn người trong chiếc chăn nhỏ, mãi đến khi người đàn ông nằm xuống bên cạnh, hơi thở gần kề, Thư Dao mới ý thức được, hành động vừa rồi của mình, không khác gì dẫn sói vào nhà.
Cố tình cô lại siêu siêu siêu thích con sói này.
Tiểu ác ma trong lòng Thư Dao lại xao động.
Lúc ngủ, Lương Diễn vô cùng yên tĩnh, Thư Dao chờ sau khi hô hấp anh đều đều, mới im lặng nhích lại gần, cách hai lớp chăn, lén đến gần anh.
Cô ngửi được hương thơm dễ chịu trên người Lương Diễn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Rõ ràng dùng cùng loại sữa tắm, nhưng chẳng biết tại sao trên người Lương Diễn lại có mùi làm Thư Dao đặc biệt an tâm.
Thư Dao gom tất cả lại quy cho việc gặp được chân tình, trời đất tạo thành.
Cô không dám chạm vào Lương Diễn, cũng tham luyến thời khắc có thể tiếp xúc với anh. Nhưng mà sự cơn buồn ngủ ập đến, cô thật sự không chống đỡ nổi, ngáp một cái, cuộn mình, ngủ thiếp đi.
Chờ sau khi Thư Dao ngủ say, Lương Diễn mới mở mắt ra.
Cô có một tật xấu, trước khi ngủ vẫn thành thật, ngoan ngoãn nằm trong chăn; sau khi ngủ thì lại không, tay chân đều rút ra, hơn nửa vai đều đang ở ngoài chăn, khó trách cô luôn dễ bị cảm lạnh.
Lương Diễn cẩn thận chỉnh góc chăn, ôm lấy cô, Thư Dao cảm nhận được độ ấm, cũng tự nhiên xích lại gần. Như trước tìm được một vị trí thích hợp, áp hai má vào ngực anh, hai tay nhỏ bé nắm chặt góc quần áo, ngủ rất ngọt ngào.
Dù đã quên anh không sót chút nào, nhưng cơ thể cô vẫn còn nhớ.
Cho tới hôm nay, cuối cùng Lương Diễn mới có thể xác nhận.
Đây chính là Tiểu Anh Đào của anh–
Sáng sớm hôm sau, khi Thư Dao… tỉnh lại, cả người đều thấy không ổn.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô đã cẩn thận xác nhận, cả hai người đều đắp chăn riêng, không dính gì tới nhau. Mà hôm nay, cả người cô đều dính sát vào Lương Diễn, ngón tay suồng sã đặt trong áo ngủ của anh. Vạt áo ngủ mở rộng, mặt cô áp trên da thịt. Điều kinh khủng hơn là chân phải vẫn phóng túng đặt trên eo anh, khoảng cách gần đến mức, thậm chí Thư Dao còn cảm nhận được có thứ gì đó đụng vào chân cô.
Thư Dao hoảng sợ nhanh chóng co chân lại lui về phía sau, quấn chăn, lạnh run.
Cô cẩn thận kiểm tra người mình một lần.
Áo ngủ mặc bình thường, không có dấu vết khả nghi, chân cũng không đau, cũng không có vết máu nào.
Thư Dao chìm vào sợ hãi, tối hôm qua, tướng ngủ cô dữ như vậy sao?
Hành động quá mạnh, thành công đánh thức Lương Diễn, anh mở to mắt, nhìn Thư Dao núp ở góc giường, ôn hoà nhã nhặn hỏi: “Sao lại ngủ xa như vậy?”
– — Không, thật ra có thể tới gần, gần đến mức vừa rồi thiếu chút nữa đã vũ nhục sự trong sạch của anh rồi.
Thư Dao không dám nói như vậy, kiên trì trả lời: “Không khí bên này tốt.”
Lương Diễn đáp một tiếng, anh ngồi xuống, buộc lại áo ngủ đã hơi bung ra.
Trên mặt không có chút gì lạ.
Thư Dao lặng lẽ thở ra.
Xem ra Lương Diễn không biết tối qua cô đã làm gì.
Khách sạn cung cấp bữa sáng, Thư Dao ở trong phòng quy củ ăn uống xong xuôi, giữa chừng mở Weibo, theo thói quen mở hot search ra nhìn.
Kéo từ trên xuống dưới, cô không thấy có tin tức nào thú vị, định tắt đi, chợt thấy một cái.
#Em gái đàn tranh#
Thư Dao thích đàn tranh, nhịn không được vào xem.
Phía trên rất rõ ràng là các blogger, nội dung tuy có chút khác nhau, nhưng nhìn chung cũng không thay đổi nhiều lắm —
Nhìn qua là một tấm ảnh.
Một cô gái mặt áo màu xanh, ngồi trước đàn tranh, cúi đầu, một bên mặt sạch sẽ xinh đẹp.
Vẫn là người quen.
Lục Tuế Tuế
Nhìn sương sương mấy người bình luận vừa nhìn đã biết là thủy quân, đều đang gào khóc khen ngợi cô gái này xinh đẹp thanh thuần, muốn xin infor (information) cụ thể.
Thư Dao có thể đoán được đại khái.
Khác với lần trước khi PR cho Thư Dao, lần này Thái Quát đi theo đường “Trong lúc vô tình chụp được một em gái đơn thuần xinh đẹp, đa tài đa nghệ vô cùng xuất chúng, mọi người mau tới đào ra xem cô ấy là ai đi”.
Nếu Thư Dao đoán không sai, hot search ngày mai sẽ biến thành “Thân phận thật sự của em gái đàn tranh”, sau đó là “Em gái đàn tranh nói không muốn vào giới giải trí, thanh thuần không kênh kiệu”, hai tuần sau —
“Em gái đàn tranh đang phát trực tiếp”
Đã chấm dứt hợp đồng thành công, bây giờ Thư Dao không có ý kiến gì với Thái Quát và Lục Tuế Tuế nữa, để điện thoại di động xuống, lấy tay xoa xoa má.
Chỉ cần Lục Tuế Tuế không trêu chọc cô nữa, còn lại đều dễ nói chuyện.
Có Lương Diễn cùng đi, Thư Dao thuận lợi gặp được người phụ trách của công ty giải trí Lương Cảnh, sau khi luật sư Mạnh kiểm tra qua thì ký hợp đồng.
Về phần chỗ Đặng Giới —
Thư Dao không muốn có liên quan gì đến anh ta, sáng sớm nhờ luật sư Mạnh chuyển lời giúp cô, quyết định không ký hợp đồng với bọn họ nữa.
Đặng Giới trả lời thế nào, Thư Dao không rõ lắm, cô cũng không muốn tìm hiểu.
Ngay khi rời khỏi công ty giải trí Lương Cảnh, xuất hiện một chuyện nho nhỏ.
Tối qua Thư Dao có rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, khiến tinh thần hôm nay có chút tệ. Lúc Lương Diễn đi mua kem, cô ngồi cạnh bàn chờ một mình.
Có một người mẹ ngồi xổm xuống, đội nón cho đứa trẻ, nhỏ giọng hỏi thành tích con mình thế nào, cách đó không xa, một cặp đôi đang cãi nhau, cô gái ném mạnh chiếc chìa khóa lên mặt chàng trai, xoay người bỏ chạy, không dừng lại chút nào.
Trong đám lộn xộn, bỗng có một người đàn ông trung niên xa lạ đi đến trước mặt Thư Dao, vui mừng hỏi: “Bà Lương? Sao cô lại ở đây?”
Thư Dao bị người đó làm hoảng sợ, ngơ ngác nhìn: “Xin lỗi, anh có nhận sai người không?”
Lưu Kính cười như phật Di Lặc: “Sao có thể sai được chứ? Cô không nhớ tôi à? Tôi là Lưu Kính. Trước kia là cô nói thay lời tôi, người cũng đã mất–”
“Dao Dao,” Lương Diễn cầm kem đi tới, mỉm cười đưa cho Thư Dao, “Đang nói chuyện gì đó?”
Thư Dao nó: “Vị tiên sinh này hình như nhận sai người.”
Lương Diễn nhìn về phía Lưu Kính, khẽ híp mắt.
Lưu Kính nghe thấy tiếng càng chắc chắn rằng mình không nhận sai người.
Nhưng chạm đến ánh mắt mang hàm ý cảnh cáo của Lương Diễn, Lưu Kính lập tức phản ứng kịp, nói với Thư Dao: “Thật xin lỗi, cô rất giống với một người bạn của vợ tôi, thật lòng xin lỗi cô.”
Thư Dao nở nụ cười: “Không có gì.”
Kem trong tay vẫn đang tỏa ra hơi lạnh, Thư Dao sợ lạnh răng, nếm một miếng nhỏ, hương vị xoài bùng nổ trong miệng.
Lưu Kính nhìn hai người rời khỏi, mới âm thầm lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Ba năm trước, anh aấy từng may mắn được gặp Thư Dao một lần.
Lúc trước cha Lưu Kính đầu tư xây dựng vào một nơi vui chơi, cuối cùng lại vì kinh doanh không tốt nên đóng cửa, để hoang, không ai hỏi thăm. Mãi đến ba năm trước, việc làm ăn của Lưu Kính gặp vấn đề, nhất thời không xoay vòng được tiền vốn, tìm mọi phương pháp đến trước mặt Lương Diễn cầu xin, hy vọng có thể dùng đất khu vui chơi để mượn nợ, đổi lấy đầu tư của Lương Diễn. Gặp được Lương Diễn không phải là chuyện dễ, lk tốn rất nhiều công sức, cuối cùng Đặng Giác mới chịu chỉ, mang quà theo, đến nơi Lương Diễn đang ở.
Đặng Giác giúp Lưu Kính gọi điện thoại, Lưu Kính mới được phép đi vào.
Lưu Kính được người ta dẫn tới trong thư phòng Lương Diễn.
Cho dù là ban ngày ban mặt, nhưng bức màn trong thư phòng lại đóng cực kỳ kín đáo, không có một tia sáng mặt trời nào chiếu qua được, nhưng nhờ ánh sáng rực rỡ, vẫn chiếu rọi căn phòng rõ ràng.
Lương Diễn ngồi phía sau bàn làm việc, trong lòng ôm một cô gái.
Cô gái cúi đầu chơi điện thoại, nghe tiếng nhạc, chíu chíu chíu, biu biu biu kia, hình như là tiếng nổ của game Bubble Shooter.
Trên vai cô khoác áo Lương Diễn, quần áo rộng quá mức, hoàn toàn không vừa với cơ thể kia, che chắn hoàn toàn cả người, chỉ lộ ra một cái cổ chân trắng tinh, trên cổ chân là một vòng chân màu vàng tinh tế.
Chỉ quơ ở ngoài bàn một chút, đã bị góc bàn làm việc gỗ lim che mất.
Lưu Kính không biết thân phận cô gái, có chút kinh ngạc.
Lưu Kính chưa từng nghe nói Lương Diễn có bạn gái.
Lưu Kính vừa thấp thỏm bày tỏ mục đích của mình, Lương Diễn đã từ chối anh ấy.
Nhưng cô gái kia ngẩng đầu, một khuôn mặt tinh xảo như búp bê.
Cô để điện thoại di động xuống, kéo áo Lương Diễn: “Anh trai, lúc còn nhỏ em rất thích khu vui chơi ở đó.”
Giọng nói còn rất trẻ.
Lương Diễn hỏi: “Còn muốn đi chơi không?”
Cô gái gật gật đầu, cầm điện thoại, suy nghĩ, nói: “Cây phù dung bên trong rất đẹp, cũng nên mở ra sớm.”
Lưu Kính vẫn đang suy nghĩ thân phận cô gái kia, Lương Diễn nhận thấy ánh mắt của Lưu Kính, không tiếng động ôm vai cô, không cho lk dòm ngó.
Lưu Kính không dám nhìn nữa, chỉ nghe cô gái kia nhỏ giọng nói buồn ngủ, Lương Diễn quấn cô vào trong quần áo, ôm cô đi nghỉ ngơi.
Trong lòng Lưu Kính bất an, vốn tưởng việc này không còn hi vọng, ai ngờ năm phút sau, Lương Diễn quay lại đồng ý đầu tư.
Vì hai câu nói như vậy của cô gái mà Lương Diễn trực tiếp mua cả khu vui chơi hoang phế.
Lưu Kính mừng rỡ, lúc rời đi, nhịn không được hỏi: “Lương tiên sinh, người vừa rồi là – – “
“Vợ tôi,” Vừa nhắc tới cô, Lương Diễn lộ ra nụ cười, “Cô ấy nhát gan, không muốn gặp người lạ, mong thứ lỗi nhiều hơn.”
Sau khi Lưu Kính nhận được tiền đầu tư, rời khỏi Tây Kinh, công việc suôn sẻ, dù không tính là giàu có, nhưng cũng phát triền. Mỗi năm tất niên, Lưu Kính đều tỉ mỉ chuẩn bị quà, nhờ người đưa đến chỗ Lương Diễn, cảm ơn Lương Diễn và vợ.
Lưu Kính vẫn đối xử với bà Lương vô cùng ốm yếu này là một vị quý nhân.
Tuy rất nhiều người nói Lương Diễn vẫn còn độc thân, nhưng Lương Diễn cho rằng đây là lý do thoái thác của Lương Diễn để bảo vợ người vợ yêu quý của mình, để người khác không nhìn chòng chọc vào cô.
Nếu không thật lòng, có ai chỉ vì một câu thích mà tiêu nhiều tiền như vậy để mua một khu vui chơi hoang phế? Lại tốn ba năm, tiền bạc, công sức để đi sửa sang lại khu vui chơi?
Khi khu vui chơi vừa mới hoàn thành, Lưu Kính đã từng đi vào nhìn thoáng qua.
Dưới tàng cây phù dung lớn tuổi nhất trong khu vui chơi, Lưu Kính phát hiện một tảng đá, phía trên có khắc chữ nho nhỏ.
Nhìn thì thấy hình như là nét chữ của Lương Diễn.
– – Công viên này dành tặng cho vợ yêu Anh Đào, mong em sống lâu trăm tuổi, không cần lo lắng, khỏi mọi bệnh tật, thể chất và tinh thần đều khỏe mạnh-
Lương Diễn đề nghị Thư Dao ngày mai cùng anh về Tây Kinh, Thư Dao đồng ý ngay tắp lự.
Buổi chiều, Lương Diễn còn có công việc cần giải quyết, còn Thư Dao thì ở lại trong khách sạn ngủ bù.
Giấc ngủ đêm qua không thể nói ngon cũng không thể nói kém, kí ức về những giấc mơ rời rạc, trong ấn tượng luôn có vật gì đó cứng rắn nóng bức, làm cô không thoải mái.
Khi Thư Dao mờ mịt tỉnh dậy, đã là năm giờ chiều.
Bầu trời đã tối đen một nửa.
Trước khi cơn mệt mỏi biến mất, Thư Dao chợt nhớ đến tiếng gọi “bà Lương” mà Lưu Kính gọi mình.
Suy nghĩ Thư Dao mẫn cảm hơn người bình thường một chút, cũng bởi vì vậy, cô mới dễ bị những cảm xúc hậm hực, khủng hoảng quấy nhiễu, khó thoát ra nổi.
Lương.
Dòng họ này không hiếm.
Nếu chỉ có một tiếng như vậy, thì cũng không có gì.
Nhưng Thư Dao đột nhiên nhớ tới, lúc lk nhìn thấy Lương Diễn, sắc mặt thay đổi có chút vi diệu.
Thật giống như là – –
Sợ hãi, kính trọng.
Không giống như nét mặt khi nhìn thấy một người xa lạ.
Thư Dao không ngủ được, cô ngồi xuống, sắp xếp suy nghĩ của mình lại.
Ba năm nay, Thư Minh Quân nói rất nhiều lần, muốn Thư Dao rời xa những người đàn ông có h@m muốn độc chiếm và kiểm soát mạnh mẽ; sau khi gặp Lương Diễn, Thư Minh Quân vẫn luôn nhắc nhở cô, không được có quan hệ gì với Lương Diễn.
Khát vọng độc chiếm mạnh mẽ, khát vọng kiểm soát mạnh mẽ, Thư Minh Quân nhiều lần nhắc đến, còn lấy Lương Diễn làm ví dụ, giống như là–
Sớm biết rằng cô sẽ gặp người giống như Lương Diễn.
Trong tình huống không có ai nói, Lương Diễn biết biệt danh của cô, biết cô là Tiểu Anh Đào,
Trong mơ thường xuyên xuất hiện vòng chân màu vàng.
Đó không thể nào là laptop cô mua được, bên trong có giấu video clip, cô cùng người khác hợp tấu 《 Fur Elise 》.
Những chuyện tưởng như không liên quan này lại dính chùm một chỗ, Thư Dao suy luận không rõ ràng lắm, cô cảm thấy dường như mình đã quên chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Dường như không có gì để kết nối những thứ này lại với nhau.
Không đợi Thư Dao suy nghĩ cẩn thận, chuông cửa đã vang lên.
Cô xuống giường, mang dép lê, mở cửa.
Nhân viên khách sạn đứng trong bóng tối và kính cẩn nói với cô: “Thư tiểu thư, Lương tiên sinh mời cô cùng dùng bữa tối.”
“Bữa tối?” Thư Dao hỏi, “Anh ấy ở đâu?”
“Lương tiên sinh đang ở nhà hàng đã đặt trước đợi cô,” Nhân viên khách sạn nói, “Lái xe đang đợi cô ở bên ngoài,”
Thư Dao không nghi ngờ gì, nói cảm ơn, thay quần áo, đeo đồ trang sức trang nhã, xuống lầu.
Đúng là lái xe đã ở bên ngoài, Thư Dao để ý đến chiếc xe, chiếc xe này quả thật rất giống chiếc Lương Diễn đã đi,
Mùi hương bên trong xe cũng rất quen thuộc.
Thư Dao rất ít khi đi đến những nơi khác ngoài Tây Kinh, nhưng cảm thấy nó không khác nhiều so với Tây Kinh, các thành phố này về cơ bản đều giống nhau.
Buổi chiều ngủ lâu như vậy, hiện tại tinh thần vẫn không phấn chấn như cũ.
Vừa xuống xe, đã có người nghênh đón, dẫn cô lên lầu, mỉm cười: “Lương tiên sinh đã đợi cô rất lâu rồi.”
Nhà hàng kiểu Trung Quốc, lối đi được trải thảm dày, Thư Dao nhìn sườn xám trên người nhân viên phục vụ, đoán rất lâu, mới thành công đoán được, hoa văn trên sườn xám của cô ấy là một đóa mẫu đơn rực rỡ.
Các cánh hoa xếp chồng lên nhau, có cảm giác giàu có, không hài hòa kỳ lạ.
Thư Dao đẩy cửa ra, cất bước đi vào, vòng qua bình phong phong cảnh, liếc mắt một cái đã thấy Đặng Giới.
Thư Dao lập tức thay đổi sắc mặt, xoay người rời đi, lại bị Đặng Giới gọi lại: “Đi cái gì mà đi? Anh cả của anh sẽ đến ngay.”
Thư Dao nghi ngờ những lời này của Đặng Giới là nói xạo.
Người này nói chuyện tứ lục không hiểu (*). Sau những gì xảy ra tối hôm qua, độ hảo cảm trong lòng Thư Dao với Đặng Giới đã giảm từ con số 0 xuống âm vô cùng.
(*) Tứ lục bất đổng: ý chỉ “Bốn sáu không hiểu”. Bốn là chỉ 《Tứ thư 》, tức “Đại học”, “Trung dung”, “Luận ngữ”, “Mạnh Tử”; Sáu là chỉ 《Lục kinh 》, tức “Kinh Thi”, “Kinh Thư”, “Kinh Lễ”, “Kinh Nhạc”, “Kinh Dịch”, “Kinh Xuân Thu”. Ý chỉ những người không có hiểu biết.
Thư Dao không chút do dự, chỉ tiếc tốc độ cô không đủ nhanh, ngón tay vừa mới chạm vào cửa, Đặng Giới càng vô lại hơn, dựa vào cửa, cầm một chén rượu, hạ mí mắt nhìn cô: “Đêm nay không ăn cơm cũng được, chúng ta mua bán bất thành nhưng vẫn còn nhân nghĩa, dù thế nào cũng phải uống một chén đi chứ? Hử?”
Bình tĩnh xem xét, diện mạo Đặng Giới không tệ.
Quen nhiều bạn gái như vậy, luôn có người vì anh ta ra tay hào phóng mà một lòng với anh ta.
Nhưng những người này không bao gồm Thư Dao, cô chán ghét người có cuộc sống cá nhân hỗn loạn như vậy.
Tất cả những lời trêu chọc của Đặng Giới, trong mắt Thư Dao đều là thức ăn chứa nhiều dầu mỡ.
Mắt thấy tay anh ta sắp đưa qua, Thư Dao lập tức đẩy ra: “Không uống.”
Lực tay cô rất lớn, Đặng Giới không cầm chắc, rượu đổ lên váy cô, mùi rượu nồng nàn lập tức tỏa ra.
Cái ly rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nụ cười Đặng Giới dần tắt, anh ta nhìn Thư Dao, nói: “Dao Dao, chúng ta tâm sự tốt một chút, không cần phải đề phòng anh như phòng sói vậy đâu.”
Thư Dao không nói lời nào, cô xoay người, đưa lưng về phía Đặng giới, cầm điện thoại gởi định vị cho Lương Diễn.
Vốn muốn gọi điện thoại, lại lo lắng làm phiền anh làm việc.
Thư Dao: [Bây giờ em ở phòng bao 403, có người nói anh mời em ăn cơm ở đây, sau khi đến em chỉ thấy mỗi Đặng Giới]
Vừa mới gởi đi, một bàn tay phía sau đưa tới, Đặng Giới lập tức lấy điện thoại di động cô, nhìn cô, vẫn cười hì hì như cũ, trêu chọc: “Đã gặp anh, sao còn có hứng thế chơi trò chơi thế? Trò chơi tốt hơn anh sao?”
Trong khi nói, anh ta cố ý đưa điện thoại lên cao: “Muốn lấy lại điện thoại thì tự mình qua lấy.”
Trong lòng Đặng Giới có tính toán, dáng người anh ta cao, Thư Dao với không tới, sẽ phải nhảy lên. Đợi đến khi Thư Dao bổ nhào qua cướp điện thoại, chỉ cần anh ta hơi lui về sau, bởi vì lực đẩy của cô cộng thêm trọng tâm không vững sẽ nhào vào ngực anh ta–
Ai ngờ mặt Thư Dao không chút thay đổi một cước nhấc lên, chuẩn xác đá trúng mục tiêu của anh ta □□.
Quyết đoán ngay tiểu kê ở đũng qu@n.
“A!!!”
Một tiếng hét to đầy thê lương.
Đặng Giới đau đến thay đổi sắc mặt, nhịn không được, điện thoại trong tay rơi thẳng xuống, ngã xuống đất.
Anh ta khom người, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra. Nơi yếu ớt nhất gặp phải cú đá này, thậm chí anh ta cảm nhận được ruột gan trong bụng đã xoắn lại một chỗ, dời sông lấp biển, hoàn toàn không đứng vững được, ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Cả đầu đều là đệch mợ nó, mợ mày, mợ nó.
Tam quan trong mắt bị lật đổ.
Đặng Giới ngáo rồi.
Thư Dao nhìn qua thấy dịu dàng yếu đuối, con mẹ nó đào đâu ra loại dũng khí thế này? Một cú này thật sự quá độc ác, ác đến nỗi Đặng Giới hoài nghi sau này mình còn oai phong phấn chấn nữa hay không.
Thư Dao không có thời gian quan tâm đ ến anh ta, sự chú ý của cô đều đổ dồn vào chiếc điện thoại nhỏ nhắn xinh xắn.
Thư Dao đã cố gắng hết sức chụp nhưng vẫn không thể bắt được. Điện thoại rơi xuống đất đập vào phần hoa văn lồi lõm trên sàn.
Không ngờ mặt màn hình lại hướng xuống.
Thư Dao nhặt lên
Bắt đầu từ điểm tiếp xúc, màn hình xung quanh đầy vết nứt; linh kiện bên trong rơi ra, màn hình cũng trở thành một số khối màu kéo dài theo chiều ngang.
Đèn nhắc nhở nhấp nháy.
Có lẽ là Lương Diễn nhắn lại rồi.
Nhưng Thư Dao không thấy rõ lắm Lương Diễn nhắn cái gì.
Chiếc điện thoại nhỏ đã hy sinh anh dũng.
Thư Dao tức giận hoàn toàn không thèm để ý hình tượng, oán hận đá Đặng Giới một cước: “Anh chạy tới Sierra Leona đấu vật với Hà Mã để rơi đầu óc rồi hả? Đang yên đang lành cướp điện thoại tôi làm gì?”
Đặng Giới đau tới nỗi không rảnh so đo với cô, cũng không để ý lời mắng mỏ của Thư Dao giống hệt Lương Diễn, không hề có hình tượng che chỗ quan trọng, môi tái nhợt: “…Giúp tôi gọi xe cứu thương.”
Thư Dao dùng sự tỉnh táo còn lại mở cửa phòng bao, đúng lúc có nhân viên khách sạn đi qua, Thư Dao gọi cô ấy lại, chỉ chỉ Đặng Giới đang cuộn mình thành một đống trên đất, nghiêm mặt nói: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phiền cô gọi cho anh ta một cái xe cứu thương.”
Nhân viên khách sạn bị vẻ mặt hung dữ của Đặng Giới hù sợ, run rẩy xoay người, lập tức ra ngoài gọi người khác.
Xe cứu thương tới rất nhanh, lúc này Đặng giới đã đứng không nổi, mồ hôi túa ra, được người ta nâng lên cáng.
Sau khi biết bị Thư Dao đá, y tá lập tức nổi lên sự kính trọng với cô.
Thư Dao không đi cùng, cô lo Lương Diễn sẽ tới đây tìm người, quy củ ngồi trên ghế lô bậc trung đợi anh.
Cô không đói, nhìn trên bàn đầy đồ ăn ngon, cô lo lắng Đặng Giới có động tay động chân vào thức ăn nên một chút cũng không đụng chạm.
Cẩn thận chuyển đồ ăn trên bàn đi, Thư Dao gục xuống bàn, điện thoại cũng không có cách nào chơi nữa, vốn chỉ muốn nhắm mắt một chút, không ngờ lại ngủ quên.
Cô bị Lương Diễn đánh thức.
Giọng nói vội vàng.
“Dao Dao?”
Thư Dao vẫn còn chìm trong buồn ngủ, trả lời, mắt ngái ngủ, nhìn thấy Lương Diễn.
Áo sơ mi tiến lại gần, trên mu bàn tay nổi gân xanh dữ dội, hiển nhiên đang kìm nén tức giận.
Sắc mặt Lương Diễn âm trầm, anh ngửi được mùi rượu gay mũi trong phòng.
Vừa rồi gọi điện thoại cho Đặng Giới, không có người nhận.
Thư Dao cũng không nghe điện thoại.
Tin nhắn cũng không trả lời.
Trợ lý bên cạnh Đặng Giới một năm một mười, thú nhận tất cả mọi chuyện.
Cả việc Đặng Giới lấy danh nghĩa Lương Diễn hẹn Thư Dao ra ngoài, cùng với việc sau khi biết Thư Dao không thể uống rượu, cố ý mua loại rượu mạnh nhất trộn vào thức ăn và đồ uống.
Nhưng trợ lý Đặng Giới không biết, giờ phút này Đặng Giới đang mất cả chì lẫn chài, đau khổ, đang trên đường đi bệnh viện cấp cứu.
Lương Diễn nhìn má Thư Dao đỏ hổng, trên quần áo cũng nồng mùi rượu, xương ngón tay căng chặt, trở nên trắng bệch, trầm giọng hỏi: “Đặng Giới chuốc rượu em rồi hả?”
Giọng nói có ẩn chứa áp bách nhàn nhạt.
Thư Dao vừa định phủ nhận, bỗng nhiên nhớ tới, Đặng Giới là em trai người trước mặt.
Mà cô, vừa rồi thiếu chút nữa đã làm cho anh ta đoạn tử tuyệt tôn.
Thư Dao thấy sắc mặt Lương Diễn lúc này rất khó coi, nghĩ kỹ càng, quyết định tiếp tục giả say.
– – làm bộ uống quá nhiều rượu, không khống chế được sức lực, không cẩn thận làm Đặng Giới bị thương.
Cô không thẳng thắn trả lời vấn đề của Lương Diễn, mà bổ nhào vào vòng tay của anh, mềm mềm nhũn nhũn cọ: “Anh trai ơi.”
Dáng vẻ say khướt ngọt ngào.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả.
Lương Diễn không truy hỏi nữa, bàn tay vuốt v e tóc cô, từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, dịu dàng một lần lại một lần.
“Tiểu Anh Đào,” Thư Dao nghe thấy Lương Diễn nhỏ giọng kêu tên cô, ôm cô vào ngực, “Đừng sợ, anh trai ở đây.”
Không còn dáng vẻ tàn độc như vừa rồi.
Thư Dao ỷ vào bản thân “Say rượu”, nắm chặt quần áo Lương Diễn, cọ cọ, tạm thời đem khó xử vứt ra sau đầu.
Huhuhu buổi tối thật muốn có thể ôm anh đi ngủ.
Có thể giả bộ mượn rượu làm càn không? Buổi tối ôm hôn anh một cái?
– – Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy, sau khi cô say rượu, động tác Lương Diễn đối với cô thân mật hơn rất nhiều.
Lúc cô tỉnh táo, Lương Diễn vẫn luôn kiềm chế.
Lương Diễn bế Thư Dao lên, ôm cô đi nhanh xuống lầu.
Rời khỏi phòng bao, Lương Diễn nói với trợ lý Lâm bên cạnh: “Điều tra cho rõ, tới cùng Đặng Giới đã tìm bao nhiêu người, một người cũng không được bỏ sót.”
Hiếm khi tức giận mà ngay cả giọng nói cũng nặng nề hơn.
Trợ lý Lâm “Vâng” một tiếng.
Lên xe trở về, Thư Dao không dám làm càn quá mức, sơ bị Lương Diễn nhìn ra chỗ khác thường, chỉ dám vùi mặt vào ngực Lương Diễn, tùy ý bàn tay to lớn ấm áp vuốt v e tóc mình.
Như mèo con được vuốt lông, thoải mái đến mức muốn xù lông.
Lương Diễn ôm cô về phòng ngủ, tạm thời để cô nửa ngồi trên giường.
Anh cúi người, nâng cổ chân Thư Dao, kiên nhẫn cởi dây giày Thư Dao.
Thư Dao rầm rì hai tiếng, nhìn chằm chằm váy mình, trên váy bị vấy không ít rượu, còn có một đống vết bẩn không biết dính lúc nào, vô cùng chật vật.
Lương Diễn thích sạch sẽ, trên quần áo vĩnh viễn đều không có chút dơ bẩn nào.
Thư Dao lo lắng anh thấy mình thế này sẽ ghét bỏ, lặng lẽ vươn tay định che đi những chỗ bẩn.
Lương Diễn ngẩng đầu, thấy động tác nhỏ của cô, lập tức chuyển tay cô đi, cẩn thận xem xét: “Làm sao vậy?”
Tay Thư Dao đúng lúc đặt trên bụng nhỏ, Lương Diễn cho rằng cô đau bụng.
Lúc ở chung, mùa hè cô tham ăn lạnh, ăn đủ thứ nên dễ bị đau bụng.
Lương Diễn đau lòng cơ thể cô, hạ lạnh cấm, liệt kê rất nhiều đồ không được ăn, đồ uống gì cũng có giới hạn.
Nhưng mà Thư Dao kỷ luật kém, trăm phương nghìn kế ăn vụng.
Vì thế mỗi lần Lương Diễn dạy dỗ cô, cô luôn cố gắng làm nũng để qua ải, sau cùng vẫn bị phạt đến nước mắt lưng tròng, thở gấp, cực kỳ đáng thương.
Làm cho người ta nhịn không được muốn “chơi hư” cô, lại không nỡ, chỉ có thể đổi cách khác tới “yêu” cô.
Cố tình dáng vẻ cô khóc cũng chọc người.
Thư Dao không nói chuyện.
Cô rũ mắt xuống nhìn lông mi, bởi vì bị Lương Diễn thấy dáng vẻ lộn xộn của mình hiện tại mà có phần ngại ngùng.
Lương Diễn hỏi: “Vừa rồi em đau bao tử hả?”
Thư Dao qua quýt gật đầu.
Chỉ thấy Lương Diễn khẽ thở dài, giọng điệu mềm nhẹ: “Vậy giống như trước kia, để anh trai làm ấm bao tử cho em được không?”
Thư Dao hoàn toàn không chống cự được giọng điệu giờ phút này của Lương Diễn, cũng không thể dời mắt khỏi người anh: “Dạ được.”
– – Nhưng mà, câu “Giống như trước kia” là có ý gì?
Sự nghi ngờ ngắn ngủi của Thư Dao, rất nhanh đã bị mong đợi chèn ép đ è xuống.
Cũng không biết Lương Diễn sẽ làm ấm cho cô thế nào nhỉ? Giống trong tiểu thuyết nói sao? Cách một lớp quần áo mỏng, lấy tay làm ấm? Hay là sẽ xốc áo lên, da thịt trực tiếp kề cạnh nhau làm ấm? Hoặc là tìm túi chườm nóng? Hmm, nơi này chắc là không có túi chườm nóng, không lẽ tối khuya rồi còn bắt trợ lý Lâm đi mua sao…
Thư Dao đang lo lắng không yên mong chờ, bỗng nhiên, nhìn thấy một tay Lương Diễn kéo cà vạt xuống, tùy tiện ném sang bên.
Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, cởi cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh khiến tim cô rộn ràng, sau đó mở khóa quần.
Hở?!
Lương Diễn này định dùng cái gì kì lạ để làm ấm bao tử cho cô vậyyyyyyy!