Đọc truyện Full

Chương 160

CHƯƠNG 160: MỖI TUẦN MỘT LẦN

Chuẩn bị sẵn sàng, Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân đưa Tư Hàn xuất phát.

Trịnh Thiên Ngọc ở phía trước lái xe, Mai Thùy Hân ngồi ở ghế sau cùng trò chuyện với Tư Hàn đang ngồi trên ghế trẻ em.

Tư Hàn rất nhút nhát, Mai Thùy Hân đùa như thế nào, cậu nhóc cũng chỉ cười lắc đầu hoặc gật đầu. Dần dần, cậu nhóc bắt đầu thả lỏng, đôi mắt đen như trái nho nhìn vào khuôn mặt của Mai Thùy Hân, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu mình.

Trẻ em là những sinh vật nhỏ mẫn cảm nhất, sẽ theo bản năng mà nhìn ra được người khác có thật sự yêu thích mình hay không. Câu này dùng trên người Tư Hàn, đúng là chính xác nhất.

Xe lái đi trong chốc lát, cậu nhóc đã bắt đầu quấn quít lấy Mai Thùy Hân muốn nghe kể chuyện.

Mai Thùy Hân liều mạng vắt óc suy nghĩ, kể hết một lượt tất cả những chuyện có thể nghĩ ra trong đầu. Tư Hàn lắng nghe rất vui vẻ, mỗi lần kể đến chỗ thú vị, cậu nhóc sẽ ngước đôi mắt to xinh đẹp rồi nhìn Mai Thùy Hân mà cười.

Trịnh Thiên Ngọc từ gương chiếu hậu nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, khóe môi cũng cong lên.

“Tư Hàn, kể nhiều chuyện như vậy, dì Mai cũng mệt rồi, con im lặng một lát để cho dì nghỉ ngơi.”

Mai Thùy Hân vừa định nói “Em không mệt”, Tư Hàn đã gật đầu hiểu chuyện, mỉm cười nói với cô: “Dì Mai, dì có khát nước không? Trong cốc của cháu có nước.”

Trong lòng Mai Thùy Hân rất ngọt ngào, vội lắc đầu: “Dì không khát, Tư Hàn tự mình uống đi!”

Im lặng trong chốc lát, Tư Hàn đột nhiên ầm ĩ nói không muốn ngồi ghế trẻ em nữa.

Trịnh Thiên Ngọc cau mày: “Như vậy sao được! Trẻ em thì phải ngồi trên ghế trẻ em!”

Tư Hàn bĩu môi, khuôn mặt nho nhắn tràn đầy ủy khuất: “Con muốn ngồi với dì Mai!”

Nói xong, những giọt nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, bộ dạng vừa đáng thương vừa ủy khuất, khiến cho Mai Thùy Hân đau lòng muốn chết, nhanh chóng nói giúp cậu nhóc: “Đã sắp đến thủy cung rồi, để cho nhóc xuống dưới cũng không sao đâu.”

Trịnh Thiên Ngọc thở dài bất đắc dĩ: “Thùy Hân, Tư Hàn sắp bị em chiều đến hư!”

Tư Hàn sắp bị cô chiều đến hư? Tại sao những lời này nghe vào trong lỗ tai lại thoải mái như vậy? Mai Thùy Hân không kìm lòng được mà mỉm cười, cảm giác nuông chiều Tư Hàn rất tốt!

Nuông chiều cậu nhóc, yêu thương cậu nhóc, để cho cậu nhóc vui vẻ, để cho cậu nhóc hạnh phúc, nhìn ánh mắt cậu nhóc cười như vầng trăng lười liềm, hai chiếc răng nanh trắng nho nhỏ lộ ra ngoài, loại cảm giác này, thật sự rất tốt!

Sau khi Tư Hàn xuống khỏi ghế trẻ em, lúc ban đầu, còn thành thành thật thật ngồi bên cạnh Mai Thùy Hân, giữa hai người còn có khoảng cách một cái nắm tay.

Một lát sau, cậu nhóc bắt đầu dịch dịch, nhẹ nhàng dịch về phía người Mai Thùy Hân.

Mai Thùy Hân nhìn thấy, trong lòng đột nhiên chua sót đến khó chịu.

Tư Hàn muốn gần gũi với cô, nhưng lại sợ sẽ bị cô từ chối nên mới thử từng chút như vậy.

Cậu nhóc mới năm tuổi! Những cậu bé khác không phải đểu tùy hứng làm nũng, vô pháp vô thiên trong vòng tay ba mẹ sao? Đứa bé này lại chỉ dám biểu đạt sự yêu thích của mình một cách rut rè như vậy!

Mai Thùy Hân nhịn xuống sự ẩm ướt trong hốc mắt, mỉm cười vươn tay về phía Tư Hàn: “Cục cưng, để cho dì ôm một chút được không?”

Tiểu Tư Hàn mở to hai mắt kinh hỉ, không một chút do dự, lập tức nhào vào vòng tay của Mai Thùy Hân!

Cơ thể nho nhỏ, mềm mại lại thơm thơm mang theo chút hương sữa nhàn nhạt, bịn rịn ôm lấy cổ cô như vậy, lập tức khiến nước mắt của Mai Thùy Hân tràn mi!

“Dì, sao dì lại khóc?” Tư Hàn hỏi với giọng trẻ con, vươn bàn tay nhỏ mập mạp giúp cô lau nước mắt.

Mai Thùy Hân hít hít mũi: “Mắt của dì bị cát bay vào…”

Ở ghế trước, Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân và Tư Hàn, mũi cũng có chút chua sót, nhưng trong lòng lại càng hài lòng và mãn nguyện.

Hắn biết Thùy Hân sẽ thích Tư Hàn! Năm năm trước hắn đã biết.

“Dì đừng khóc, Tư Hàn giúp dì thổi…” Tiểu Tư Hàn chu đôi môi nhỏ nhắn, rất cẩn thận giúp Mai Thùy Hân thổi mắt.

Mai Thùy Hân nhịn không được, ôm chặt Tư Hàn hôn mạnh lên mặt cậu nhóc một cái: “Cục cưng, sao cháu lại ngoan như vậy? Cháu là thiên thần nhỏ đến từ tinh cầu nào vậy? Dì rất thích cháu!”

Tư Hàn bị Mai Thùy Hân hôn mà uốn éo cơ thể, phát ra tiếng cười khanh khách.

Không khí trong xe rất ấm áp, rất tốt đẹp…

Ầm ĩ một hồi, Tư Hàn ngồi trên đùi của Mai Thùy Hân, vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào tóc của cô: “Đây là tóc của dì…”

Chạm vào mắt của cô: “Đây là mắt của dì…” Chạm vào mũi của cô: “Đây là mũi của dì…” Lại chạm vào môi cô: “Đây là miệng của dì…”

Trong mắt cậu nhóc chứa đầy ý cười và sự yêu thích của động vật nhỏ với mẹ của chúng.

Mũi của Mai Thùy Hân lại bắt đầu chua sót. Cậu nhóc nho nhỏ này, tại sao luôn có thể khơi gợi lên tất cả sự dịu dàng của cô?

Trịnh Thiên Ngọc ngồi phía trước nói chen vào: “Tư Hàn, dì Mai có đẹp không?”

Tư Hàn gật đầu chắc nịch: “Đẹp ạ. Dì Mai là người đẹp nhất trên khắp thế giới!”

Trịnh Thiên Ngọc giả vờ bị thương: “Vậy ba ba thì sao? Ba ba không đẹp sao?”

Tiểu Tư Hàn ôm chặt cổ của Mai Thùy Hân, giấu toàn bộ cơ thể nhỏ bé trong vòng tay cô: “Ba ba không, dì mới đẹp!”

Ha ha! Mai Thùy Hân cười ha ha, hôn lên mặt Tư Hàn một cái: “Tư Hàn thật giỏi! Đã lập tức nhận ra dì đẹp hơn ba cháu!”

Trịnh Thiên Ngọc thở dài: “Hầy! Đúng là con trai lớn không theo cha! Lúc này mới qua vài phút đã bị dì xinh đẹp mua mất rồi, ngay cả ba ba cũng không cần nữa!”

Nói xong, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, cũng cười lên.

Mặc dù Tư Hàn không rõ người lớn đang cười cái gì, nhưng vẫn vui vẻ cười theo.

Ở trong ấn tượng của cậu nhóc, ba ba đã rất lâu chưa cười vui vẻ như vậy.

Cậu nhóc thật sự rất thích dì Mai này. Mùi hương trên người cô rất thơm, khiến cho cậu nhóc cảm thấy rất thoải mái, không còn sợ hãi nữa.

Cánh tay nhỏ ôm cổ Mai Thùy Hân chặt hơn.

Mai Thùy Hân theo bản năng vươn tay ra vuốt ve đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng xoa tóc của cậu nhóc, tóc của cậu nhóc vừa mềm vừa mỏng, không giống tóc của cậu bé mà giống của một cô bé. Rất giống với chất tóc của cô.

Cái vuốt ve của Mai Thùy Hân tràn ngập yêu thương làm Tư Hàn có chút buồn ngủ, cậu nhóc tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay của Mai Thùy Hân, rồi nhắm mắt lại, miệng còn khẽ hừ hừ gì đó.

Ý làm nũng cũng không quá rõ ràng.

Mai Thùy Hân thích nhìn bộ dáng như thế này của cậu nhóc, không chỉ không biết mệt, ngược lại còn vui vẻ chịu đựng, cẩn thận nâng cánh tay lên để cho đầu cậu nhóc tựa vào thoải mái hơn, tầm mắt nhìn chằm chằm vào hai hàng lông mi dài, không nhịn được mà cúi xuống, đặt một nụ hôn trên trán cậu nhóc.

Trong lúc ngủ mơ, tay của cậu nhóc kia vẫn kéo chặt áo của cô, cứ như rất sợ cô lại rời đi.

Mai Thùy Hân ôm Tư Hàn, chỉ cảm thấy chưa từng mãn nguyện như vậy. Một chỗ trống rỗng nào đó sâu trong lòng tựa như bị nhét đầy một cách kỳ quái.

“Thùy Hân, không hối hận khi hẹn hò với anh đúng không?” Trịnh Thiên Ngọc nhìn vẻ mặt hài lòng của Mai Thùy Hân, trong lòng vô cùng đắc ý.

Dựa vào mị lực của hắn, lại thêm mị lực của con hắn, nếu còn không thể chinh phục Mai Thùy Hân, vậy thì họ Trịnh của hắn sẽ viết ngược!

“Ừm. Thực may mắn vì đến đây. Tư Hàn thật sự rất đáng yêu, đáng yêu y như những gì em tưởng tượng.” Mai Thùy Hân mỉm cười gật đầu, nói xong lại cảm thấy chưa đủ, lập tức lại bổ sung thêm một câu: “Không, còn đáng yêu hơn gấp trăm lần so với em tưởng tượng.”

Trong mắt Trịnh Thiên Ngọc hiện lên một tia sáng: “Vậy, sau này mỗi tuần hẹn hò một lần có được không?”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full