Trong không trung tĩnh lặng không chút dao động, một đôi cánh vàng be bét máu vụt qua, Yến Sảng vỗ cánh bay đi, máu trên cánh chim không ngừng rơi xuống, hai mắt đẫm lệ nhòe đi.
Yến Sảng không dám dừng lại nghỉ, trên lưng nàng là đứa trẻ duy nhất còn lại của Đại Trạch Sơn, đạp trên con đường ra khỏi núi đầy máu tươi để tìm một cơ hội sống. Không đem được người đến Thiên Cung, nàng chết cũng không dám dừng lại.
Ưng tộc bay giỏi nhất, tốc độ của nàng bên trong Tiên giới đã là cực hạn, cho dù là Ngự Phong ở đây, cũng sẽ không nhanh hơn nàng.
Nhưng A Cửu đã hóa thành Bán Thần, vẫn dễ như trở bàn tay đuổi kịp nàng.
Một đạo thần lực hiện ra, rơi trên thân Yến Sảng, nàng bị ngăn cản lại, rơi xuống một đám mây, lảo đảo ngẩng đầu, thanh niên nhập ma thành Thần trước mặt nàng, trên mặt lộ ra nụ cười lãnh đạm.
Yến Sảng bảo vệ Thanh Y sau lưng, trừng mắt nhìn A Cửu: “Ngươi rốt cục là ai!”
A Cửu khóe miệng nhẹ cười: “Ta chính là ta, lúc trước vẫn là ta tại Bắc Hải cứu ngươi. Làm sao Ưng tộc công chúa lại nhanh quên như thế?”
Yến Sảng mặt cắt không còn giọt máu vì câu nói này, đáy mắt lộ ra vẻ khó tin, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, ngươi không phải A Cửu, hắn sẽ không giết chưởng môn cùng Nhàn Trúc tiền bối!”
“Hơn nữa, còn có Thanh Vân cùng những tiểu đạo sĩ không biết tự lượng sức mình.” A Cửu nhìn Thanh Y sau lưng Yến Sảng, “Đúng, chỗ này còn lại một tên. Giết hắn, con đường tấn Thần của Bản tôn mới được tính là công đức viên mãn.”
Yến Sảng nhịn không được run rẩy, tay cầm trường tiên hướng về phía A Cửu, một mực bảo vệ Thanh Y sau lưng: “Bất kể ngươi là ai, hôm nay ngươi muốn giết hắn, trừ khi ta chết.”
“Đều là Tiên tộc, nhiều hay ít đều không quan trọng, ngươi là Ưng tộc công chúa, chết ở chỗ này cũng là hợp lí.”
Tiên lực mơ hồ chấn động từ đằng xa truyền đến, hẳn là Thiên Cung Thượng tiên chạy tới. Ma Tôn mắt lạnh lẽo, lộ ra ý tứ sâu xa quỷ dị, đến rất đúng lúc, ở trước mặt tất cả mọi người g iết chết Ưng tộc công chúa cùng tiểu đạo sĩ, sau đó đánh nhau với Thiên Cung Thượng tiên. Đợi đến khi đại quân Yêu giới của Sâm Vũ gấp rút tiếp viện, vì bảo vệ Hồng Dịch, Sâm Vũ nhất định sẽ cùng Ngự Phong khai chiến, miễn là để A Cửu chết trong tay Thiên Cung Thượng tiên trong trận hỗn chiến.
Tiên giới mất Đại Trạch Sơn cùng Lan Phong, Yêu giới mất Hồ tộc Vương Tử, tiên yêu đại chiến không còn cách nào tránh được.
Ma Tôn không còn trì hoãn, trong lòng bàn tay hiện ra Tịch Diệt Luân, trên đó dấy lên ngọn lửa thiêu đốt.
“Ngươi đã u mê không tỉnh ngộ, ta liền đưa ngươi cùng lên đường với bọn họ.” Ma Tôn nói xong, ngọn lửa thiêu đốt mang theo thần quang hướng Yến Sảng người đầy người máu cùng Thanh Y đang hôn mê bất tỉnh mà tới.
Yến Sảng nắm chặt trường tiên, bên trên trường tiên thần lực màu vàng óng phun trào, nghênh tiếp đòn tấn công của Tịch Diệt Luân. Nhưng vì sao yếu ớt không thể tranh được với trăng sáng, kết giới do trường tiên xây lên từng tấc từng tấc bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của Tịch Diệt Luân, khi tiên lực màu vàng óng chỉ còn lại một hơi, Yến Sảng dường như đã chạm phải sức nóng thiêu đốt của Tịch Diệt Luân, nàng dang rộng đôi cánh đẫm máu, che chở Thanh Y trong đôi cánh của mình, tuyệt vọng nhìn thanh niên kia như một con quỷ trong hỏa ngục.
Chớp mắt một cái, nàng lại đột nhiên nhớ tới người thanh niên trong Quỷ giới mỉm cười mua cho nàng bánh quế.
Sao ta có thể chết trong tay ngươi? Hồng Dịch?
Vì cái gì Yến Sảng ta một đời, lại kết thúc trong tay ngươi?
Nếu có một ngày, ngươi tỉnh táo lại, sẽ còn nhớ ta không? Hay là, ngươi từ đầu đến cuối đều là ác ma, là chúng ta tin sai người, mới có thể dẫn tới kết cục ngày hôm nay.
Yến Sảng nước mắt cuối cùng rốt cục chảy ra, rơi xuống ngọn lửa đang thiêu đốt phía trước.
Rõ ràng chỉ là một giọt nước mắt nhỏ nhoi, rõ ràng chỉ là ánh mắt bất lực nhất trong tuyệt vọng, nhưng A Cửu, ngươi đang bị mắc kẹt trong nơi sâu nhất của tâm trí, hắn sững sờ nhìn về phía Yến Sảng đang dang hai cánh đầy máu quỳ gối trong đám mây trước ngọn lửa thiêu đốt, trong lòng bàn tay Tịch Diệt Luân bên trên hỏa diễm thiêu đốt hơi chậm lại, mặc dù chỉ là một khắc nhỏ xíu, Yến Sảng vẫn cảm nhận được.
Nàng từ trong tuyệt vọng sinh ra một hi vọng, dùng hết toàn lực la lên: “A Cửu!”
Nhưng chỉ là tỉnh táo nhất thời, ma khí lại lần nữa khống chế thân thể A Cửu, Tịch Diệt Luân ma hỏa lại lần nữa bốc cháy lên, Tịch Diệt Luân vẫn hướng Yến Sảng dùng lực không thể ngăn cản mà tới.
Cùng lúc đó, bên trong Cửu U Luyện Ngục, Tam Hỏa gầm thét phun ra yêu lửa, cắn đứt thân thể một đóa Thí Thần Hoa đã chiến đấu hai ngày đêm, rút ra hạt giống của nó. Hắn nặng nề đáp xuống mặt đất, hóa thành hình người, lộ ra vết thương sâu tới xương.
Không hổ là Thí Thần Hoa có thể giết cả Thượng Thần, nếu không phải những năm này hắn trộm của Bích Ba không ít bảo mệnh thần đan, hắn sớm đã bị Thí Thần Hoa nuốt.
Nhìn thấy Tam Hỏa thụ thương, đám Ma thú đang nhìn chằm chằm vào hắn đều lộ ra ánh mắt thèm muốn, như thể một giây sau sẽ lao tới xé nát hắn. Tam Hỏa đáy mắt trầm xuống, lấy ra một ngọc tỉ màu tím, ánh sáng tím bao phủ hắn, ngăn cách hắn với Ma thú bên ngoài.
Cái tử sắc ngọc tỉ này là Thiên Khải thần ấn, cũng là chìa khóa mở ra đóng lại Cửu U Luyện Ngục. Nó mới vừa xuất hiện, ánh mắt của đám Ma thú tràn đầy sợ hãi, không chút nào do dự bỏ chạy.
Tam Hỏa dùng thần lực trong lòng bàn tay dấy lên yêu lửa, Bán Thần chi lực thuần khiết vô cùng. Hắn đem mảnh vỡ Hóa Thần Đan của Cổ Tấn luyện chế thất bại cùng hạt giống Thí Thần Hoa ném vào trong yêu lửa, tế ra một nửa thần lực, bắt đầu lại từ đầu luyện chế Hóa Thần Đan.
Lấy tiên lực luyện chế, cần ba tháng thời gian, nhưng hắn là Bán Thần, tế ra một nửa thần lực luyện chế, nhiều nhất ba canh giờ, Hóa Thần Đan có thể thành.
Tam Hỏa tu luyện vài vạn năm, sắp tấn Thần, chưa hề nghĩ đến ngày hôm nay, hắn là Yêu vương thế mà lại vì một con Tiên thú cam nguyện từ bỏ một nửa thần lực.
Hắn cười khổ một tiếng, nhớ tới con Thủy Ngưng Thần thú kia tuy lười lại ngu xuẩn nhưng so với người khác đều thiện lương ở cùng hắn trăm năm, yên lặng hai mắt nhắm nghiền.
Thôi, nên có kiếp nạn này, tùy tâm mà làm là được.
Ngay tại lúc Tam Hỏa cắn đứt thân thể của Thí Thần Hoa, trong một cái chớp mắt, thân thể Ma Tôn tay cầm Tịch Diệt Luân đang lao về phía Yến Sảng đột nhiên dừng lại.
Thí Thần Hoa cùng nó tâm huyết liên kết, hạt giống Thí Thần Hoa bị đoạt, tâm mạch của nó hao tổn nhiều, nhất định là Cửu U Luyện Ngục xảy ra chuyện!
Ai có thể vào Cửu U Luyện Ngục, ai có thể đả thương Thí Thần Hoa!
Trong mắt Ma Tôn hiện lên một tia đau đớn và tức giận, tận dụng cơ hội này, A Cửu thoát khỏi trói buộc của ma khí, thu lại Tịch Diệt Luân sắp đánh tới Yến Sảng và Thanh Y, hung hăng đánh vào chính mình.
Rầm! một chưởng toàn lực Bán Thần đánh trên người mình, A Cửu phun ra một ngụm máu tươi, nửa quỳ dưới đất.
“Hồng Dịch! Ngươi muốn làm gì!” Con ngươi A Cửu xen lẫn giữa đen và đỏ, trên mặt biểu lộ tội lỗi xen lẫn u ám.
“Ma vật, ngươi hại Đại Trạch Sơn, ta Hồng Dịch cho dù chết, cũng sẽ không để ngươi làm tổn thương Yến Sảng cùng Thanh Y!”
Tất cả xảy ra trong chớp mắt, Yến Sảng sững sờ nhìn xem A Cửu đột nhiên thu hồi Tịch Diệt Luân tự đập vào người mình.
“A Sảng! Đi mau! Mang Thanh Y đi mau!” A Cửu mắt đỏ, cùng ma khí tranh đoạt thân thể, lại tự đập một đòn lên người, trong miệng hắn máu tươi không ngừng tuôn ra, dùng hết toàn lực vì hai người tranh thủ thêm thời gian.
“ĐI!”
A Cửu gầm lên giận dữ, Yến Sảng rốt cục lấy lại tinh thần, nàng mím chặt môi, cõng Thanh Y lên hướng Thiên Cung mà bay.
Mắt thấy Yến Sảng càng bay càng xa, đáy mắt ma khí của A Cửu lóe lên nổi giận, Ma Tôn bỗng nhiên tập trung tinh thần, cưỡng ép phong ấn linh hồn A Cửu vào sâu trong thần thức, phía sau hắn tế ra Cửu Vĩ ấn ký, Thượng Cổ Hồ tộc bí pháp cuối cùng cũng hiện. A Cửu nhập ma nhìn về phía Yến Sảng xa xa, cường đại thần lực từ bên trong Cửu Vĩ ấn ký xuất ra, hướng về phía Yến Sảng cùng Thanh Y đang ở giữa không trung.
Nào ngờ, đòn tấn công mạnh nhất này không có trúng Yến Sảng, ngược lại từ từ tiêu tán, hắn ngẩng đầu không tin, mới phát hiện ra tấm lưới tiên đã từng xuất hiện tại Đại Trạch Sơn kia che ngợp bầu trời hướng hắn mà tới. Mười một vị Thượng tiên mạnh nhất Tiên giới đứng trên tiên lưới, tiên lực dung hợp, Thượng Thần chi lực bỗng nhiên giáng xuống!
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiên lưới từng tấc từng tấc rơi xuống, thần lực chính khí cuồn cuộn, Ma Tôn bị Tịch Diệt Luân làm đại thương thần lực căn bản không kịp né tránh, bị thần lực đánh trúng, thống khổ nửa quỳ dưới đất.
Ma Tôn rất tức giận, nếu không phải Cửu U Luyện Ngục xảy ra chuyện, hạt giống Thí Thần Hoa bị đoạt, nó sẽ không đột nhiên tổn thương tâm mạch, để thân xác cùng thần lực bị A Cửu đoạt lại, đến mức bỏ lỡ cơ hội gi ết chết Yến Sảng, bây giờ chẳng những không đợi được Yêu tộc đại quân của Sâm Vũ, lại còn bị Thiên Cung Tượng tiên vây ở trong tiên lưới!
Khổ tâm trù tính một trăm năm, tính toán xảo diệu thận trọng từng bước, lại bị hủy hoại trong chốc lát tại khắc cuối cùng!
Không, nó không thể từ bỏ như vậy, chỉ cần nó còn sống, núi xanh vẫn còn, hết thảy vẫn còn cơ hội! Ma Tôn đáy mắt dấy lên một vẻ oán hận tà ác, nó một lần nữa tế ra Cửu Vĩ ấn ký cùng Tịch Diệt Luân phóng tới góc yếu nhất của tiên lưới.
Đến cùng là một đòn toàn lực của Bán Thần, dưới một đòn liều mạng của Ma Tôn, tiên lưới rốt cục bị xé nát một góc, ma khí từ khe hở bên trong thừa dịp loạn chạy ra, lặng yên không một tiếng động biến mất tại không trung, nhưng trong tiên lưới A Cửu đột nhiên mất kiểm soát linh hồn, bị Ngự Phong cùng chúng tiên gắt gao ngăn lại, tiên lực của chúng tiên công kích đánh cho bầm dập, bất tỉnh rơi xuống mây.
“Khóa Tiên Tháp!” Thấy A Cửu trọng thương hôn mê, Ngự Phong đem Khóa Tiên Tháp do Thiên Đế Mộ Quang để lại, nhốt A Cửu trong đó.
Hắn từ Thiên Cung chạy đến, nửa đường gặp Hồ tộc Vương Tử truy sát Yến Sảng cùng Thanh Y, còn không biết bên trong Đại Trạch Sơn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ngự Phong dẫn mười một vị Thượng tiên bay đến chỗ Yến Sảng trọng thương cùng Thanh Y đang mê man, vừa mới định hỏi thăm tình hình Đại Trạch Sơn, Yến Sảng đã phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống không báo trước.
Kinh Lôi tiến lên xem xét, lên tiếng kinh hô, chúng tiên lúc này mới phát hiện Yến Sảng một đôi cánh Kim Dực sớm đã máu thịt be bét, nàng vết thương chằng chịt, nội đan vỡ vụn, tiên lực đã gần đến khô kiệt, nếu không phải bọn người Ngự Phong kịp thời đuổi tới, nàng chỉ sợ đã chết trong đòn cuối cùng của Cửu Vĩ Hồ.
Ngự Phong vội vàng cho Yến Sảng cùng Thanh Y ăn tiên dược, nhưng hai người thương thế quá nặng, trong thời gian ngắn căn bản không thể tỉnh lại được.
“Ngự Phong, Yến Sảng công chúa cùng Thanh Y tiểu đạo trưởng thương thế quá nặng, sợ là trong thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh lại, Đại Trạch Sơn…”
“Sự việc cấp bách, mang theo hai người bọn họ, chúng ta lập tức đi Đại Trạch Sơn.” Ngự Phong thần sắc nặng nề, không chút giấu diếm lo lắng.
Yến Sảng cùng Thanh Y bị Hồng Dịch ngàn dặm truy sát, Đại Trạch Sơn có phải là đã…
Không thể nào, có Nhàn Thiện, Nhàn Trúc cùng Cửu Tinh Đăng, Đại Trạch Sơn sao lại có thể gặp bất trắc.
Một đám Thượng tiên cuồn cuộn tiến về Đại Trạch Sơn, một canh giờ sau, chúng tiên đứng ở trước sơn môn Đại Trạch Sơn, gần như không thể tin vào những gì mình thấy.
Phía dưới Đại Trạch Sơn, tiên mạch vỡ vụn, khói đen đầy trời, khắp núi đầy máu tươi.
Tiên môn đã từng nhất phồn thịnh lâu dài nhất Tiên giới này, bây giờ nhìn lại, nửa điểm sinh khí đều không còn.
Trên nền đá xanh của Trường Sinh Điện, vẫn còn đó những người quen thuộc, chỉ là bây giờ, tất cả Đại Trạch Sơn đệ tử hai mắt nhắm nghiền, chỉ còn lại một thân ảnh lạnh lẽo.
Ai cũng đều có thể cảm nhận được bọn họ trước khi chết oanh liệt bất khuất.
Các Thượng tiên sống mấy vạn tuổi ở Tiên giới nhìn xem cảnh này thảm thiết không gì có thể sánh được, không ai dám tiến lên.
Hồi lâu, không biết ai đột nhiên mở miệng, ngắn ngủi một câu đã giải thích sự thăng trầm của sáu vạn năm, thở dài cảm khái.
“Tiên giới Đại Trạch Sơn của chúng ta, đã không còn.”