“Ma Tôn, xảy ra chuyện gì sao?” Ma thú canh giữ trong Luyện Ngục thấy sắc mặt Ma Tôn kì lạ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Nguyên Khải phát hiện ta để lại ma khí trong cơ thể Hồng Dịch.” Ma Tôn sắc mặt lạnh lùng.
“Đó không phải là một phần ba ma lực của ngài sao?” Ma thú kinh ngạc nói: “Ma Tôn, ngài đã bị tiên lưới gây thương tích, nếu lại mất ma khí trong cơ thể Hồng Dịch, sợ là ma lực chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ở mức Bán Thần.”
Ma Tôn nhìn về phía Ma thú: “Thế nào, ngươi sợ ta không bảo vệ được các ngươi hay sao?”
“Thuộc hạ không dám!” Ma thú rùng mình một cái, vội vàng trả lời.
“Hừ.”
Ma Tôn cau mày nhìn về hướng Thí Thần Hoa. Thấy nàng nhìn về phía Thí Thần Hoa, Ma thú bên cạnh cũng yên lặng nhìn theo ánh mắt nàng.
“Ma Tôn, ngài muốn…?”
Ma thú vừa mới lên tiếng, Ma Tôn lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn sợ đến cúi đầu, không dám hỏi nữa.
Ma Tôn từ trong lửa đỏ bay lên, hướng Thí Thần Hoa bay tới.
Thí Thần Hoa mọc dày đặc ở cửa vào Cửu U Luyện Ngục, nó có thể g iết chết tất cả sinh linh có sức mạnh Thượng Thần trở xuống, ngay cả Thượng Thần đối đầu với cả đám Thí Thần Hoa kết cục vẫn là bị nó nuốt sống.
Nó là thứ đáng sợ nhất đối với các vị Thượng Thần ở Thượng Cổ Thần giới cùng với Tam giới, không ai biết nó từ khi nào bị giam cầm trong Cửu U Luyện Ngục.
Ma Tôn dừng ở trước Thí Thần Hoa, Thí Thần Hoa ngủ say cảm nhận được khí tức của nàng, nhánh hoa khẽ rung, nhìn qua lộ vẻ vui vẻ, cánh hoa to lớn lưu luyến trên môi nàng quên thu lại. Ma Tôn khẽ nhếch khóe môi, dường như không còn kiên nhẫn với sự tới gần của Thí Thần Hoa.
Thí Thần Hoa đan xen vào nhau chậm rãi tách ra, nhường ra một con đường cho Ma Tôn. Phía sau Thí Thần Hoa, ma khí bao trùm sâu không thấy đáy khiến lòng người sinh ra run sợ. Ma Tôn nhìn ma lực phía sau, giấu đáy mắt sợ hãi mà đi vào.
Khi ma khí xuất hiện sâu đến không lường được sau Thí Thần Hoa, cách đó không xa các Ma thú đang quỳ trên mặt đất mắt cũng không dám ngước lên.
Đến khi Ma Tôn biến mất ở chỗ sâu nhất sau Thí Thần Hoa, bọn hắn mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau đầy thâm ý.
Bên trong Cửu U Luyện Ngục giam giữ hung thú cực kì hung ác ở Thượng Cổ Thần giới cùng hạ Tam giới mấy chục vạn năm qua, trong đó rất nhiều Thượng Cổ Ma thú sức mạnh đều trên mức Thượng Thần. Hơn bảy vạn năm trước trận Thần Ma thú đại chiến chính là Ma thú bên trong Cửu U Luyện Ngục trốn khỏi Luyện Ngục dẫn tới tai họa cho Tam giới.
Bọn chúng thần phục Ma Tôn không phải vì nàng có ma lực đáng sợ nhất trong Cửu U Luyện Ngục, mà vì nàng được người phía sau Thí Thần Hoa lựa chọn.
Nếu không với đạo hạnh lúc nàng mới vừa vào Cửu U Luyện Ngục, trăm năm trước đã bị Ma thú trong Luyện Ngục xé nát thành từng mảnh.
Phía sau Thí Thần Hoa không lạnh lẽo đáng sợ như các Ma thú nghĩ, nơi này có màu đỏ của Thí Thần Hoa, bên trên biển hoa có một ghế đá bạch ngọc.
Trên ghế đá, có một người đang nằm nửa người.
Hắn áo trắng chân trần, tóc đen đến eo, dung nhan cũng không phải là tuấn mỹ nhưng nhìn vào khiến người khác vô cùng thoải mái.
Rõ ràng là bộ dạng ôn hòa không hại người nhưng Ma Tôn lại chỉ dám đứng ở bên ngoài biển hoa, người kia vừa mở mắt, trong chớp mắt nàng đã nửa quỳ đầu cúi xuống.
“Tham kiến Thượng Tôn.”
Người kia nhìn về phía Ma Tôn, đáy mắt mang theo một sự lười biếng.
“Ta nói đã nói ta không có Thần vị, không có danh xưng, không cần gọi như vậy, gọi thẳng tên ta là được.”
“Vâng, Huyền Nhất chủ nhân.”
Ma Tôn vẫn không dám nâng mắt nhìn hắn, nàng thấp giọng trả lời hắn. Nàng không biết Huyền Nhất là ai, chỉ biết hắn có ma lực cực mạnh, hắn là chủ nhân của biển Thí Thần Hoa, đối với Ma thú trong Cửu U Luyện Ngục cũng không chút để tâm.
Mỗi Ma thú khi bị nhốt vào Cửu U Luyện Ngục đều biết Thí Thần Hoa có chủ, nhưng không ai biết Huyền Nhất thật sự là ai. Bảy vạn năm qua nàng là người duy nhất được Huyền Nhất lựa chọn.
“Thanh Ly, ngươi tới gặp ta có chuyện gì?” Huyền Nhất có chút rủ mắt xuống, nhìn về phía nữ tử nửa quỳ, miễn cưỡng mở miệng.
Ma Tôn lúc này mới ngẩng đầu, đó là Hồ tộc Thanh Ly trăm năm trước bị phạt vào Cửu U Luyện Ngục.
Nàng nhìn về phía Huyền Nhất, thấp giọng nói: “Chủ nhân, ta vốn muốn mượn tay Hồng Dịch khơi dậy tiên yêu đại chiến, nào ngờ thời khắc quan trọng Hồng Dịch lấy lại ý thức, hại ta bị Thượng tiên Tiên tộc gây thương tích, bây giờ ta để lại ma khí trong cơ thể Hồng Dịch cũng bị Đại Trạch Sơn Cổ Tấn phát hiện…”
“Ồ?” Gương mặt Huyền Nhất vạn năm không đổi bỗng lộ ra một sự thâm ý
“Nguyên Khải thức tỉnh.”
Nếu không phải hỗn độn chi lực thức tỉnh, làm sao có thể nhìn ra ma khí ẩn giấu trong thân thể Hồng Dịch.
Nghe lời hắn nói, trong lòng Thanh Ly kinh ngạc. Nàng chưa từng nói cho Huyền Nhất biết thân phận Cổ Tấn, Huyền Nhất cũng không ra khỏi Cửu U Luyện Ngục nhưng vẫn có thể biết Cổ Tấn là ai.
“Vâng, Nguyên Khải tại Đại Trạch Sơn thức tỉnh, đã tấn vị Thượng Thần.”
“Ngươi tới gặp ta, là ngươi sợ ma khí trong thân thể Hồng Dịch bị Nguyên Khải tiêu diệt, ma lực tổn hao nhiều sẽ không cách nào khống chế những hung thú ngoài kia?”
“Vâng.” Thanh Ly cúi đầu “Đại sự chưa thành, ta không cam lòng.”
Huyền Nhất đáy mắt không chút gợn sóng, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi đã dùng linh khí của ngươi để đổi lấy ma lực, ngươi còn có thể cho ta cái gì?”
Cho dù biết người trước mắt lãnh đạm ôn hòa nhất nhưng đáy lòng Thanh Ly vẫn thấy ớn lạnh, nàng nhìn về phía Huyền Nhất: “Chủ nhân bị nhốt ở Cửu U Luyện Ngục tối tăm không thấy mặt trời, chẳng lẽ không muốn ra ngoài sao? Ma lực của ngài mạnh như vậy, chỉ cần ngài đồng ý ra ngoài, đừng nói Tam giới, ngay cả Thượng Cổ Thần giới…”
Nàng lời còn chưa nói xong, Huyền Nhất đã liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng giống như nhìn một người đã chết.
“Ta đi hay ở, muốn đi nơi nào không tới lượt ngươi làm chủ.”
Thanh Ly bỗng nhiên im lặng, không dám nói nữa. Nàng gục đầu xuống, nhịn không được vẫn mở miệng: “Chủ nhân, ta nhất định sẽ làm cho tiên yêu đại loạn, để Ma tộc đứng trong Tam giới, mong ngài giúp ta một lần cuối cùng.”
“Thật sao? Để Ma tộc đứng trong Tam giới?” Huyền Nhất vẫn là bộ dáng lười biếng, nhưng hắn khoát tay “Thời điểm chưa tới, ngươi đi đi.”
“Chủ nhân, bây giờ Nguyên Khải đã thức tỉnh hỗn độn chi lực, nếu ta không thể chiến thắng hắn, vậy…”
Huyền Nhất nhếch khóe miệng: “Trên đời vô dụng nhất chính là mọi việc đều dùng sức mạnh, ngươi đã có thể lấy sức một mình ngươi khiến Tam giới Bạch Quyết bảo vệ loạn thành thế này, loạn thêm mấy phần thì có gì khó? Muốn ta giúp ngươi, hãy để ta thấy bản lĩnh của ngươi.”
Hắn nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. Thanh Ly biết hắn không chịu giúp đỡ, cũng không dám lộ ra một chút căm hận, lặng yên đứng dậy rời khỏi biển Thí Thần Hoa.
Cho đến khi đi ra khỏi biển Thí Thần Hoa, sống lưng nàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Hơn trăm năm trước nàng đối mặt với người kia, nàng cũng chưa từng bất an như vậy.
Nhưng Huyền Nhất này, Thanh Ly mỗi lần gặp hắn đều có cảm giác sợ hãi nhưng không cách nào nói rõ sự sợ hãi đó.
Huyền Nhất khác Thượng Cổ và Thiên Khải, mặc dù những vị Thần đó xem thường, không quan tâm Hạ giới nhưng đáy mắt vẫn có từ bi cùng ấm áp.
Đáy mắt của người này vĩnh viễn chỉ có lạnh lùng, đối với hắn mà nói trên đời này bất luận sinh linh tồn tại hay núi sông sụp đổ đều không có khác biệt, đều là vật đã chết.
Trăm năm trước nàng vừa vào Cửu U Luyện Ngục, trùng hợp đụng phải một đám Ma thú, không cẩn thận va chạm vào Thí Thần Hoa. Cũng không biết tại sao, Huyền Nhất vài vạn năm không ra khỏi biển hoa nhưng ngày đó lại xuất hiện. Bên ngoài Thí Thần Hoa, trong vòng mười dặm toàn bộ Ma thú đều chết trong tay hắn.
Trong nháy mắt, toàn bộ Ma thú tan thành mây khói, cho dù là lúc giết người, đáy hắn cũng chỉ có lạnh lùng và thờ ơ.
Thanh Ly không biết hắn là ai, đến từ nơi nào, chỉ biết hắn tồn tại ở nơi này trước khi tất cả Ma thú bị nhốt vào. Bên trong Cửu U Luyện Ngục hắn là Luyện Ngục Vương, mạnh mẽ nhất đáng sợ nhất.
Huyền Nhất rõ ràng có sức mạnh phá Cửu U Luyện Ngục, nhưng lại nguyện ý ngàn năm vạn năm ở trong biển hoa. Hắn lạnh nhạt nhìn Ma tộc sắp bị diệt, bị Tam giới chèn ép.
Nàng không cam lòng bị nhốt ở đây, một lòng báo thù, một mình xông vào biển Thí Thần Hoa, dùng hơi thở cuối cùng đến quỳ trước mặt Huyền Nhất. Nàng nói ra oán hận cùng không cam lòng của nàng, chấp nhận lấy thân làm vật tế, nguyện ý sau khi chết linh hồn sẽ được dâng hiến cho Thí Thần Hoa. Nàng đổi lấy một thân Thượng Thần ma lực.
Sau đó trăm năm, nàng dựa vào ma lực Huyền Nhất ban cho đánh bại tất cả Ma thú trong Luyện Ngục, hứa dẫn bọn hắn xông ra khỏi nơi này, một lần nữa đứng trong Tam giới. Lúc này nàng đã thật sự thống trị Cửu U Luyện Ngục.
Đây là lần thứ ba nàng thấy Huyền Nhất, cũng giống với quá khứ trăm năm trước, hắn đối với mọi việc trong thế gian vẫn là thờ ơ.
Bước chân Thanh Ly dừng lại, mày nhăn lại, nhớ tới sắc mặt vừa rồi của Huyền Nhất.
Có gì đó không đúng! Nghe Cổ Tấn thức tỉnh, hắn rõ ràng có vẻ hứng thú. Đáy lòng Thanh Ly sinh ra nghi hoặc, Huyền Nhất để ý đến Nguyên Khải, vậy hắn cùng Chân Thần tại Thượng Cổ Thần giới có quan hệ gì?
Thượng Cổ Thần giới, Trích Tinh Các.
Đang cùng Thượng Cổ đánh cờ, lông mày Chích Dương khẽ nhúc nhích, hắn nhìn về phía Tử Nguyệt Sơn, có chút thất thần.
Từ sau khi Bạch Quyết trở về, Thượng Cổ giống biến thành người khác. Mỗi ngày lại nói nhiều còn tinh quái như xưa, nàng nhìn về hướng Chích Dương đang nhìn: “Có chuyện gì sao?”
Chích Dương lắc đầu: “Không có gì.”
Thượng Cổ không phải dễ lừa gạt như vậy, nàng nhíu mày: “Nhìn bộ dạng này của huynh, chẳng lẽ là nhớ tới người kia?”
Thấy Chích Dương không nói, Thượng Cổ sờ sờ cằm, rất tò mò hỏi: “Nghe nói lúc ta còn nhỏ hắn còn ôm ta, Chích Dương hắn là người như thế nào…” Thượng Cổ cười tủm tỉm lắc đầu “Không đúng, hắn là vị Chân Thần ra sao?”
Thế gian chỉ biết Thượng Cổ Thần giới có bốn vị Chân Thần cùng tồn tại với đất trời, trừ bốn người bọn họ không ai biết trên đời còn có vị Chân Thần thứ năm.
Huyền Nhất, hơn hai mươi vạn năm trước cùng Chích Dương giáng thế tại Càn Khôn Đài, là Tổ Thần của ma lực trên thế gian.
Hắn tuy là Chân Thần nhưng trời sinh tấm lòng sắt đá, đối với vạn vật sinh linh không có chút từ bi. Từ tay hắn sinh ra vô số Ma thú cùng Ma tộc gây họa cho Thượng Cổ Thần giới cùng Tam giới. Trước khi Tổ Thần tan biến vào hư không, cuối cùng không thể chấp nhận hắn đối với vạn vật sinh linh đều xem thường, cũng không nhẫn tâm tiêu diệt Chân Thần duy nhất trên thế gian có ma lực, nên đã tạo ra Cửu U Luyện Ngục, mang hắn giam vào nơi này, giao cho Thiên Khải trông coi.
Tính ra hắn bị giam trong Cửu U Luyện Ngục đã mười mấy vạn năm.
“Hắn đúng là có ôm qua muội, khi đó muội mới mấy tuổi.” Chích Dương không bị lay động, cho dù Thượng Cổ nói bóng nói gió cũng không muốn nhắc đến chuyện của Huyền Nhất.
“Chích Dương, huynh nói xem hắn đang suy nghĩ điều gì? Phụ thần đã hóa vào hư vô, Cửu U Luyện Ngục rõ ràng không giam được hắn, tại sao hắn tình nguyện cô đơn mười mấy vạn năm trong Luyện Ngục, cũng không chịu về Thần giới?”
Tay Chích Dương đang cầm quân cờ dừng lại, đáy mắt vạn năm không gợn sóng thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp.
Quân cờ được đặt trên bàn cờ bạch ngọc, phát ra thanh âm rõ ràng, nhưng Thượng Cổ từ đầu đến cuối không nghe được câu trả lời của Chích Dương.
Cùng lúc đó, tại Thiên Cung trong Phong Linh Cung. Trong Khóa Tiên Tháp, Trường Khuyết nhìn ma khí ở cổ Hồng Dịch, kinh ngạc vạn phần.
“Điện hạ, người tàn sát Đại Trạch Sơn là…” Hắn dừng một chút, nhìn sắc mặt Nguyên Khải một chút mới nói: “Là Hồng Dịch hay là ma khí trong cơ thể hắn?”
Giọng Nguyên Khải lạnh lùng: “Có gì khác biệt, bất luận là hắn hay là ma khí, Đại Trạch Sơn đã bị hủy trong tay hắn.”
Trường Khuyết nhất thời trầm mặc, không dám nhắc tới Đại Trạch Sơn: “Điện hạ ngài đã biết Hồng Dịch ngày đó gây ra chuyện có ẩn tình khác, vì sao không đợi tra ra chân tướng hãy xử phạt hắn. Sao lại đáp ứng Ngự Phong Thượng Tôn ba ngày sau tại Thanh Long Đài dùng Cửu Thiên Huyền Lôi trừng phạt Hồng Dịch?”
Nguyên Khải nhìn ma khí trên cổ Hồng Dịch, đáy mắt hơi trầm xuống.
“Ma khí này mười phần kì lạ, ta giải bỏ phong ấn, chẳng qua cưỡng ép thần lực tăng lên Thượng Thần chi lực, nhưng vẫn không thể trừ bỏ ma khí trong thân thể Hồng Dịch. Ma khí trong người Hồng Dịch từ đầu đến cuối là kẻ gây họa, Cửu Thiên Huyền Lôi bắt nguồn từ quy luật của đất trời, là khắc tinh lớn nhất của ma khí.”
Trường Khuyết lập tức hiểu rõ: “Điện hạ, ngài muốn dùng Cửu Thiên Huyền Lôi trước mắt bao người ép ra ma khí trong cơ thể Hồng Dịch, vậy có thể chứng minh Đại Trạch Sơn gặp nạn có liên quan Ma tộc, dùng cái này thuyết phục Ngự Phong Thượng Tôn tạm hoãn gi ết chết Hồng Dịch, đi tìm chân tướng thật sự.”
Nguyên Khải gật đầu: “Trước khi tất cả chân tướng sáng tỏ, Hồng Dịch không thể chết.”
Nguyên Khải cùng Trường Khuyết từ Phong Linh Cung trở về, lúc ấy trời đã rạng sáng.
Hai người chậm rãi đi, tiên nga nhìn thấy Nguyên Khải, từ xa đã mặt đỏ tim run như hươu con đang chạy loạn. Đều quen hầu hạ Thượng tiên lão nhân, nhìn thấy Thần quân trong truyền thuyết, mắt đều không chuyển động.
Nguyên Khải giống như không nghe thấy, hướng Cảnh Dương Cung mà đi, gần tới cửa cung hắn đã dừng bước.
Trường Khuyết nhìn thấy sắc mặt hắn khác thường, nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên trông thấy trước Cảnh Dương Cung A Âm đang ôm một hộp trúc nhỏ.