Cuối cùng Thu Tử gần như là chạy trối chết rời khỏi văn phòng Lục Chu, vốn là cô ta đại diện cho công ty nhà mình tới nói chuyện hợp tác, kết quả ngay cả bản thiết kế còn chưa lấy ra đã vội vàng rời khỏi công ty.
Từ lần trước bị Lục Chu đuổi ra khỏi phòng, Thu Tử chưa từng thảm hại như vậy. Hai lần cô khó chịu nhất trong đời này đều là trước mặt Lục Chu.
Giang Nguyệt giống như một bàn tay hung hăng đánh vào mặt cô. Cô không nhận ra Giang Nguyệt, nhưng vĩnh viễn nhớ kỹ lúc nghe thấy giọng nói ấm áp của Lục Chu thì thầm một câu.
“…Nguyệt Nguyệt, còn tức giận nữa không.”
Mà người ngồi bên cạnh Lục Chu bây giờ, chính là “Nguyệt Nguyệt” trong miệng anh lúc ấy.
Thu Tử vẫn luôn tò mò về Giang Nguyệt, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lần thứ nhất hai người gặp mặt lại khó quên như thế.
…
Chuyện Thu Tử dường như không có ảnh hưởng gì với Giang Nguyệt, từ sau khi cô ta rời đi, Giang Nguyệt lại khôi phục bộ dạng xa lánh hờ hững với Lục Chu như trước.
Câu “Anh trai” dịu dàng kia giống như chỉ là ảo giác của mình.
Lục Chu hơi mím môi, đột nhiên có chút hối hận đuổi Thu Tử ra quá sớm, nếu không chừng bây giờ vật nhỏ có thể nói thêm mấy câu với mình.
Anh im lặng thở dài một tiếng, dư quang thoáng nhìn Giang Nguyệt đặt tất cả lực chú ý trên tập thơ cô mang tới, khẽ nhíu mày hơi có chút không vui.
Lúc muốn đưa tay lấy tập thơ trên gối cô, lại bị Giang Nguyệt linh hoạt tránh đi.
Trùng hợp có người tới gõ cửa mời Lục Chu qua, Lục Chu không còn cách nào, chỉ có thể xử lý công việc trước.
Giang Ngộ không ở đây, chuyện của công ty gần như đều đặt trên người Lục Chu, chờ anh xử lý xong công việc, sắc trời đã bắt đầu tối.
Trên đường đi đèn neon lấp lóe, đúng lúc giờ cao điểm, đông nghịt, thỉnh thoảng có tiếng còn xuất hiện.
Bóng dáng những ngôi nhà lướt qua cửa sổ, Giang Nguyệt ngây người nhìn qua cửa sổ, chợt nhíu mày lại.
Đây không phải đường về nhà.
Quả nhiên sau khi xe lái đi rời khỏi đường lớn, bỗng dưng rẽ sang một chỗ rẽ, lát vào một con đường nhỏ khác.
Cảnh sắc hai bên dần trở nên lạ lẫm, so với trung tâm thành phố phồn hoa, bên này giống như là khu vực thành thị cũ chưa được khai khác, đỉnh các tòa nhà đều hơi cũ.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một siêu thị.
Giang Nguyệt tò mò đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn thấy Lục Chu đã xuống xe trước, vòng qua trước xe, mở cửa xe giúp Giang Nguyệt.
“Anh mua chút đồ.”
Người ở bên này thưa thớt, Giang Nguyệt cũng không muốn ở một mình trên xe, liền xuống xe theo Lục Chu.
Siêu thị không lớn, cho dù bây giờ là tan tầm cũng không nhiều khách hàng.
Giang Nguyệt vòng qua mấy gian hàng theo Lục Chu, cuối cùng dừng lại trước một cái tủ lạnh.
Trong đó toàn là những cây kem bình thường nhất, bao bì đơn giản, vì là mùa đông nên cũng không có ai quan tâm.
Giang Nguyệt nghi ngờ nhìn Lục Chu một cái, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đưa tay muốn mở tủ lạnh, bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một cái tay cũng dừng lại sát tủ lạnh.
“Làm phiền nhường một chút, tôi…”
Giọng người phụ nữ chói tai, Lục Chu và Giang Nguyệt đồng thời ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt kinh ngạc không thôi của người kia.
“Bịch.” Một tiếng, tiếng vật trong tay rơi xuống đất, Trần Tử Dĩnh sững sờ nhìn người trước mặt, con ngươi trợn to.
Chỗ sâu trong con người màu nâu chỉ có thân ảnh một mình Lục Chu.
Lục Chu nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua mặt người phụ nữ, cuối cùng cong lên một nụ cười châm chọc.
Anh kéo tay áo Giang Nguyệt bên cạnh, vừa định xoay người rời đi, bỗng dưng nghe thấy một giọng nói thăm dò phía sau truyền tới.
“Là…Là Lục Chu sao.”
…
Nửa giờ sau, ba người đồng thời xuất hiện ở trong một quán trà.
Trên bàn trà gỗ tử đàn, ba người ngồi đối diện nhau không nói gì.
Giang Nguyệt cụp mắt nhìn chằm chằm nước trà trong ly, ngón tay bóp nhẹ một góc ly trà, dư quang lại rơi trên mặt người phụ nữ đối diện kia.
Mặc dù tuổi người này không còn trẻ nhưng dung nhan lại được chăm sóc tốt, nhìn kỹ còn có thể nhìn ra mấy phần tương tự với Lục Chu.
Giang Nguyệt thoáng nghiêng người, ánh mắt đảo qua trên mặt Lục Chu và người phụ nữ.
Giữa lúc suy nghĩ, cổ tay dưới bàn bị người lặng lẽ nắm chặt, Giang Nguyệt ngẩng đàu, thấy ánh mắt Lục Chu rơi vào bên trong ly trà của mình, Giang Nguyệt biết lắng nghe, trả lại ly trà về chỗ cũ lần nữa.
Người phụ nữ còn duy trì bộ dạng sững sờ vừa rồi, đôi môi bà ta ngập ngừng, ánh mắt vẫn luôn rơi trên mặt Lục Chu, đôi tay khẩn trương bất an nắm chặt lại.
Hồi lâu sau, cuối cùng bà ta chậm rãi ngẩng đầu, nói khẽ: “Lục…Lục Chu, con còn nhớ mẹ không.”
Lục Chu không nói gì.
Mắt người phụ nữ đỏ ngầu, bắt đầu rơi lệ: “Mẹ biết là con trách mẹ, đều là mẹ không tốt lúc trước không nên vứt bỏ con.”
“Lục Chu, con đừng trách mẹ.” Người phụ nữ nghẹn ngào khóc thành tiếng “Nếu không phải do Giang Ngộ, cha con cũng không xảy ra chuyện, chúng ta cũng sẽ không máu mủ tách rời…”
Hai câu này lượng thông tin thật sự quá lớn, Giang Nguyệt nhất thời không tỉnh táo lại, con ngươi cô trừng lớn, ngước mắt nhìn người bên cạnh một cái.
Nhìn thấy Lục Chu vẫn là mặt không biểu cảm như cũ, chỉ là lúc chạm phải ánh mắt của mình, có hơi cong môi, ngón tay thon dài dưới bàn ôm lấy đầu ngón út Giang Nguyệt, chậm rãi vuốt v e.
Người phụ nữ than thở khóc lóc kể lại gian khổ những năm này, nhưng Lục Chu vẫn cứ rũ mắt xuống, tất cả lực chú ý đều trên đầu ngón út Giang Nguyệt.
Không giống với lòng bàn tay có lớp chai mỏng của Lục Chu, ngón tay Giang Nguyệt trắng nõn tinh tế, móng tay cắt tỉa gọn dàng.
Thấy dáng vẻ việc này không liên quan đến mình của Lục Chu, Giang Nguyệt khẽ nhíu mày, đụng nhẹ một cái vào cánh tay anh.
Người đàn ông rốt cuộc ngẩng đầu, chỉ là lúc ánh mắt chạm phải người phụ nữ ngồi ngay ngắn đối diện, Lục Chu lại chán ghét tránh đi ánh mắt.
“Lục Chu, lúc ấy mẹ không cố ý vứt bỏ con, Giang Ngộ một mực quấy lấy mẹ không buông, mẹ cũng là không thể làm gì mới…”
“Diễn đủ chưa.”
Người phụ nữ còn chưa nói xong, bỗng dưng nghe thấy một giọng nói trầm thấp ngắt lời mình.
Người phụ nữ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Chu nhìn chằm chằm mình, trong bụng không vững dạ liên tục quay đầu không ngừng, giả bộ như đang lau nước mắt.
“Mẹ biết con hận mẹ…”
Lục Chu khinh bỉ nhìn người phụ nữ đối diện, mười ngón đan vào nhau, anh khẽ nói: “Tôi đã nhớ lại hết.”
Sắc mặt người phụ nữ cứng đờ, hoảng sợ nói không nên lời.
Lại nghe Lục Chu hơi cong khóe miệng, ngón tay gõ nhẹ trên bàn gỗ tử đàn, hờ hững nói: “Bà còn có gì muốn nói không.”
“Mẹ, mẹ…”
Người phụ nữ bị chuyện đột nhiên xảy ra dọa không biết làm sao, lời nói không mạch lạc, một hồi lâu cũng không thể nói ra một câu đầy đủ.
Ánh mắt Lục Chu hời hợt lướt qua trên mặt người phụ nữa, cuối cùng rốt cuộc không kiên nhẫn, kéo Giang Nguyệt muốn đứng dậy rời đi, lại bị một tiếng người phụ nữ gọi lại.
“Lục Chu.” Người phụ nữ đứng dậy, vội vã muốn kéo tay áo Lục Chu, lại bị anh hất ra.
“Đừng đụng vào tôi.” Ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói lộ ra ý lạnh vô tận.
Giang Nguyệt ngửa đầu nhìn về người đàn ông bên cạnh, mặc dù không hiện trên mặt nhưng tay Lục Chu nắm chặt cổ tay cô lại mơ hồ run rẩy.
Anh xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm người phụ nữ sau lưng, gằn từng chữ một: “Trong lòng tôi cảm thấy kinh tởm.”
Người phụ nữ sửng sốt, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, bà ta nắm chặt túi xách trong tay, cắn răng nói: “Mày biết cái gì.”
Người phụ nữ đau khổ vừa rồi hoàn toàn biến mất, khuôn mặt trở nên đanh đá: “Mày và người cha kia của mày đuề là đồ bỏ đi! Bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa!”
Giọng nói chói tai của người phụ nữ nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của người khác nhưng bà ta vẫn dây dưa không bỏ như cũ, chỉ vào Lục Chu bất chấp tất cả nói: “Nếu không phải có chú Chu của mày, làm sao mày có thể có địa vị như bây giờ.”
Chú Chu trong miệng bà ta tất nhiên là chỉ cha Chu Cẩn.
Thấy Lục Chu dừng bước, người phụ nữ tự cho là mình đã kéo lại cục diện, bà ta thả nhẹ giọng, nói: “Chỉ cần mày nghe lời chú Chu thật tốt, toàn bộ Giang gia bao gồm cả con nhỏ Giang gia kia.”
Người phụ nữ đến gần Lục Chu từng bước một, nói khẽ: “Sau này đều là của con.”
Nói xong ánh mắt bà ta khinh bỉ đảo qua mặt Giang Nguyệt: “Con gái như loại này, con muốn bao nhiêu cũng được.”
Người phụ nữ một bộ dáng không nhận ra thân phận Giang Nguyệt, chỉ tiếc bà ta vừa dứt lời lại dẫn tới tiếng cười nhạo của Giang Nguyệt.
“Thím à.” Giang Nguyệt khẽ lại gần người phụ nữ, nói nhỏ bên tai bà ta “Tai nghe Bluetooth của thím bị lộ rồi.”
Thân thể người phụ nữ dừng lại, lại nghe Giang Nguyệt không nhanh không chậm nói: “Thím biết rất rõ tôi là ai, lại vẫn cứ giả bộ như không biết cố ý nói những lời kia trước mặt tôi.”
Giang Nguyệt cong môi cười, nói: “Thế nhưng kỹ năng diễn xuất của thím thực sự quá kém, tôi thực sự rất khó vì những lời kia của thím mà sinh lòng xa cách với Lục Chu chớ nói gì là nghi ngờ cha mình.”
“Còn có, thím nói mình vừa mới chuyển tới Giang thành không lâu, những năm này trôi qua đau khổ nên không dám tìm tới Lục Chu.:
Thế nhưng vừa mới rời khỏi siêu thị thím liền thành thục đưa bọn ta tới phòng trà bên này, còn chào hỏi với nhân viên phục vụ tầng hai.”
Giang Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Thím, chi phí nơi này cũng không thấp, một chung trà đã hết một tháng thu nhập của thím.”
Người phụ nữ tức giận không kiềm được: “Cô…”
Giang Nguyệt nhẹ nhàng nhìn bà ta một cái, chậm rãi nói: “Nhân thể nhắc bà một câu, dùng nhiều thuốc mọc tóc một chút, đừng vì đầu trọc mà không giấu được tai nghe Bluetooth.”
Người phụ nữ không nói nên lời, Giang Nguyệt cũng đã thản nhiên rời đi cùng Lục Chu.
.
Đêm đó, ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu sáng nửa căn phòng.
Lục Chu ôm khung hình trống không, ánh mắt vô hồn, ngồi trong xó xỉnh nơi bóng tối, đôi mắt ảm đạm.
Sau khi cha xảy ra chuyện, mẹ mang theo anh dọn nhà, một mình mang theo anh lớn lên. Anh biết mẹ vất vả, cho nên có khi người phụ nữ đó đánh chửi mình, Lục Chu cũng không dám nói gì.
Nhưng mà mỗi lần mẹ đánh chửi anh đều sẽ nhắc tới tên Giang Ngộ.
Thời gian hai năm cứ trôi qua như vậy.
Thời gian dần trôi qua, Lục Chu biết được từ miệng mẹ, cái chết của cha không phải ngoài ý muốn mà là vì Giang Ngộ coi trọng mẹ, muốn chiếm thành của mình, cho nên mới cố ý động tay động chân trên xe hại chết cha.
Hơn nữa lúc ấy trên xe còn có mẹ Giang Nguyệt.
Lục Chu vẫn luôn tin lời mẹ là thật, cho đến khi có một ngày trên đường anh đang đi học về nhặt được một con mèo trắng, vì cách thời gian vào học còn sớm, Lục Chu muốn về nhà lấy sữa bò cho mèo con ăn trước.
Kết quả anh vừa mới vào cửa, chỉ nghe thấy tiếng mẹ và một người đàn ông xa lạ.
Có thể là không nghĩ tới Lục Chu lại đột nhiên trở về, ngay cả cửa họ cũng không đóng, quần áo rải đầy đắt, con mắt Lục Chu đau đớn như kim châm.
Từ cuộc nói chuyện bên trong của mẹ và người đàn ông, Lục Chu cũng biết được chân tướng cha xảy ra chuyện.
Đâu phải Giang Ngộ ra tay, đều là mẹ và người đàn ông kia cùng làm.
Một màn kia thực sự chấn động quá mức mãnh liệt, Lục Chu lập tức không thể tiếp nhận được, té xỉu xuống đất.
Lúc anh tỉnh lại, não bộ đã lựa chọn quên đi toàn bộ những chuyện vừa nhìn thấy.
Cha Chu thấy thế dứt khoát tìm người làm thôi miên chiều sâu cho anh, làm Lục Chu hiểu lầm sâu hơn.
Để Lục Chu lầm tưởng tất cả mọi chuyện mẹ nói đều là thật, mà mẹ cũng bởi vì bị Giang Ngộ uy hiếp bất đắc dĩ cắt cổ tay tự sát, mặc dù được người cứu nhưng tinh thần xảy ra vấn đề, bất đắc dĩ mới phải đưa Lục Chu đến cô nhi viện.
Cho nên trong trí nhớ Lục Chu, sau khi cha xảy ra chuyện anh liền được đưa đi cô nhi viện, căn bản không có hai năm sống cùng mẹ kia.
..
Hồi ức hỗn loạn không chịu nổi, Lục Chu ôm chặt đầu, co quắp trong xó xỉnh.
Bên trên khung hình gỗ vốn nên là hình gia đình họ, có thể là lo lắng Lục Chu khôi phục hồi ức nên mẹ liền tiêu hủy tất cả ảnh chụp trong nhà, chờ lúc Lục Chu phát hiện chỉ tìm được một cái khung hình trống không.
Cộc cộc cộc —-
Căn phòng bỗng dưng vang lên một tiếng bước chân khỏ, Lục Chu ngẩng đầu lên từ đầu gối, đúng lúc đối diện với đôi mắt trong veo trống không của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt lẳng lặng ngồi xổm trước mặt người đàn ông, nhìn thẳng vào Lục Chu.
Hai người ngồi đối diện nhau không nói gì.
Hồi lâu sau, cô gái cuối cùng cũng mở miệng, cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt Lục Chu, nói.
“…Chuyện ngày hôm nay là anh cố ý.”
Nếu không phải cố ý thì làm sao người phụ nữ kia lại gặp được Lục Chu trong thời điểm đó.
Thân thể Giang Nguyệt cúi xuống, tay nhỏ vẽ vài vòng trên mặt đất: “Những lời kia cũng là anh cố ý để em nghe thấy.”
Sắc mặt Lục Chu không thay đổi, chỉ là ngón tay giật giật, chậm rãi cuộn thành một cục.
Một lát sau, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, cười khổ nói: “Có đôi khi, anh thật sự không hi vọng em không thông suốt như vậy.”
Ngữ khí của anh lộ ra bất đắc dĩ, ánh mắt dần dần dời lên trên, rơi vào trên mặt Giang Nguyệt.
Đúng là anh có tâm tư cố ý để Giang Nguyệt nghe thấy những lời kia.
Lục Chu không ngờ có một ngày mình cũng sẽ khẩn cầu người khác thương hại mình như vậy.
Bởi vì, chỉ là hi vọng Giang Nguyệt có thể ở lại bên cạnh mình mà thôi.
Dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủi.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, ý cười bên môi mang theo chút đắng chát.
Căn phòng lại lâm vào yên lặng.
Ngay tại lúc Lục Chu cho là Giang Nguyệt đã rời đi.
Đột nhiên.
Có thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng rơi vào khóe môi mình.
Lục Chu mở to hai mắt.
Đúng lúc đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười của cô gái.
Cô nói.
“Anh trai, vì sao anh lại không tin em.”
Cô gái cười khẽ: “Em đã nói, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Cho nên, cho dù toàn bộ thế giới vứt bỏ anh nhưng cô sẽ không.