Cái người tên Lâm Tuyết Hà này đúng là không xứng với cái tên chút nào cả, Ôn Nhã nghĩ thế.
Lâm Tuyết Hà là trong trẻo, lạnh băng, người đi với tên này, hẳn nên là một người nhìn thấu mọi thứ mà lại lạnh… lạnh như băng.
Được rồi, đúng là anh ta nhìn thấu, và cũng đủ “lạnh như băng”.
Giọng nói chỉ dẫn hướng đi tỉ mỉ nhắc nhở năm mươi mét nữa có chỗ chụp ảnh xe bắn tốc độ, chiếc xe thể thao màu đỏ tăng tốc, lối đi dành cho đường đi bộ có một ông bác chống gậy từ từ đi qua, tiếng còi xe vang lên inh ỏi.
Rõ ràng là mọi thứ đều rất đỗi bình thường, nhưng không biết vì sao Ôn Nhã càng nhìn lại càng cảm thấy bi ai, thậm chí, cô còn “phả ra” loại hơi thở sống không còn gì để luyến tiếc.
Năm nay cô đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn không có tài cán gì.
Không dịu dàng cũng không ưu tú, kiếm tiền ít mà còn bị người ta quát mắng, cũng không biết cần kiệm tiết kiệm, tiền tiết kiệm còn chưa tới 8 chữ số [*], còn hay giận ba dỗi mẹ…
[*] Tính theo đơn vị VNĐ.
Lâm Tuyết Hà vừa nhìn vào kính chiếu hậu thì khuôn mặt như khổ qua này đập vào mắt anh ngay, khiến cho anh bỗng cảm thấy cuộc sống này thật đần độn và vô vị.
“Đói tới nỗi bay hơi rồi à?”
Một câu nói đã kéo người kia ra khỏi thế giới riêng ngay tức thì, trong một giây, Ôn Nhã thay đổi sắc mặt, thư thế đoan trang nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nói: “Tôi không đói bụng.”
“Vậy là cảm thấy trống rỗng.”
Một câu tóm tắt vô cùng xuất sắc.
Ôn Nhã kinh ngạc nhìn anh, gần như là không thể khép được miệng mình lại, nói… Nói quá đúng!
Chẳng phải là cô đang thấy trống rỗng à, nếu tinh thần phong phú thì sao lại ở đây mà thương xuân buồn thu, tự oán tự hối cơ chứ.
“Tôi có một kiến nghị, muốn nghe không?”
Ôn Nhã vội vã gật đầu: “Muốn nghe ạ.” Kiến nghị của người thành công thì tất nhiên là phải nghe, có lẽ cô có thể ngộ ra phương hướng mới cho cuộc đời nữa!
Lâm Tuyết Hà liếc cô một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía trước, hơi hơi lay động tay đánh lái, môi mỏng khẽ nói: “Đọc sách nhiều vào.”
Mẹ nó.
Hai chữ này khái quát tâm tình hiện giờ của Ôn Nhã một cách hoàn mỹ, mệt cô còn chờ mong như vậy làm gì không biết.
Lâm Tuyết Hà thả lỏng lông mày, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt, nhìn về phía Ôn Nhã vẫn còn đang ngây người, lòng đầy căm phẫn.
Mẹ, loại người đã đẹp nhưng bình thường không hay cười, sao mà vừa cười lên một cái đã thơm ngon mọng nước như thế vậy chứ…
“Thích đọc sách gì?”
Ôn Nhã bị sắc đẹp mê hoặc hai mắt, ngu ngơ mà trả lời: “Tôi nói thật anh đừng khinh thường tôi, tôi thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, kiểu kiểu tổng tài bá đạo ấy.”
“Có học được gì không?”
Thế mà không bị anh cười nhạo…
Chuyện này làm cho Ôn Nhã có dũng khí hơn, bắt đầu nghiêm túc mà bàn luận với anh: “Cho dù người con gái đó có như thế nào thì lúc chật vật, yếu ớt nhất sẽ là lúc cô ấy có thể làm cho tổng tài rung động nhất. Tình cảm đều thăng hoa trong những tình huống như vậy.”
Lâm Tuyết Hà gật đầu: “Bình thường, nhưng để rung động vẫn cần có cơ sở dựa vào.”
“Cơ sở gì ạ?”
“Thiện cảm.”
“À.” Ôn Nhã nghĩ một hồi, cảm thấy cũng đúng, với thâm niên đọc truyện nhiều năm của cô, cô chưa từng thấy tổng tài nào vừa gặp đã yêu một cô gái yếu ớt chật vật.
“Còn gì nữa?”
Gì nữa?
Ôn Nhã vắt hết óc ra để nghĩ nhưng cũng không tổng kết ra được nội dung gì có giá trị, sau khi nghẹn đỏ cả mặt, cô chỉ có thể nghĩ ra được bấy nhiêu đó, cô thành thật lắc đầu: “Không có gì nữa ạ.”
“Cô quên điểm quan trọng nhất.”
Ôn Nhã chớp mắt một chút, còn có cái gì cơ?
“Lúc đọc những bộ truyện này, tâm tình của cô thế nào.”
Ôn Nhã như được khai sáng.
Thật ra, mỗi một việc, mỗi một phút, mỗi một giây mà mình có suy nghĩ thì đều sẽ có thu hoạch, chỉ là, có một ít thu hoạch không thật sự thấu đáo hoặc là vì cảm giác thành tựu, nên dần dà, thu hoạch ấy sẽ bị mọi người xem nhẹ mà thôi.
Chuyện suy nghĩ linh tinh, cảm thấy bản thân mình tầm thường mới là chuyện không có thu hoạch gì nhất.
Vực sâu trong lòng Ôn Nhã tạm thời bị che lấp đi, cô nghĩ thông suốt thì cũng thấy vui vẻ hơn: “Cảm ơn anh Lâm đã chỉ bảo!”
Điểm đến ở ngay phía trước, Lâm Tuyết Hà giảm tốc độ xe rồi dừng xe bên đường.
“Không cần cảm ơn, tôi cũng có thu hoạch của mình.”
Ôn Nhã tò mò anh có thể thu hoạch được gì từ tiểu thuyết tổng tài bá đạo, cô lớn gan hỏi: “Anh có thu hoạch gì thế ạ?”
Lâm Tuyết Hà tắt máy xe rồi cởi dây an toàn và xuống xe.
“Thấy cô không còn như khổ qua nữa.”
Người tiếp đãi bọn họ là giám đốc của bên môi giới, một người đàn ông đeo mắt kính khoảng ba mươi tuổi, thân mặc tây trang, dáng vẻ lịch sự nhã nhặn.
“Là anh chị muốn xem nhà đúng không ạ?” Anh ta nhìn hai người một nam một nữ, lúc ánh mắt nhìn qua Lâm Tuyết Hà thì vị giám đốc này co rúm lại một chút, không nhịn được mà nhìn về phía Ôn Nhã đứng phía sau: “A, chị Ôn?”
Ôn Nhã bị một đao cuối cùng của Lâm Tuyết Hà đâm cho lạnh thấu tim, cô ngước khuôn mặt “hắc khí” lượn lờ của mình lên: “Là tôi, đây là anh Lâm, anh Lâm là người muốn xem nhà, phiền anh dẫn chúng tôi đi xem trực tiếp nhé.”
Giám đốc mỉm cười, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mà mình không lắm miệng hỏi bọn họ tìm phòng tân hôn hay gì.
“Dạ, vậy mời hai anh chị đi bên này.”
Sắc trời tối dần xuống, đèn đường trong khu chung cư thưa thớt, ánh sáng không quá tốt nhưng ít ra, đường đi bộ cũng khá là thông thoáng.
Giám đốc tiện đường dẫn bọn họ đi xem tầng hầm để xe trước, sau đó mới đi thang máy tới tầng lầu tương ứng.
Căn nhà bọn họ đang xem là căn lớn nhất trong những căn mà Lâm Tuyết Hà chọn lựa, tính cả ban công thì diện tích khoảng chừng hai trăm mét vuông.
Giám đốc dạt dào nhiệt tình mà giới thiệu trường tiểu học, trung học, phổ thông ở gần khu nhà, khuyến mãi khi mua nhà bây giờ cùng với xu hướng giá nhà tăng trưởng trong tương lai.
Điều tiếc nuối duy nhất là, những gì anh ta nói không phải là những gì Lâm Tuyết Hà quan tâm, bởi vì Lâm Tuyết Hà vừa nhìn căn bếp mở không có gì che chắn kia thì nhíu mày lại ngay, biểu hiện ra bản thân mình không hề hài lòng.
“Trên tài liệu bên anh gửi qua không có ghi là không gian bếp mở.”
Kích hoạt hình thức bắt bẻ, da đầu Ôn Nhã căng chặt, chỉ có thể nhìn qua giám đốc, người kia hiểu ý nên cũng bắt đầu giải thích: “Là như thế này ạ, bản thân anh cũng có thể tìm công ty dịch vụ cải tạo lại nếu anh thích, đây chỉ là vấn đề nhỏ ạ.”
“Vậy vì sao không tìm thẳng một căn đúng ý tôi?”
Giám đốc cười lúng túng: “Đúng là tìm nhà thì tìm căn như ý, nhưng mà mỗi căn nhà đều có điểm mà ta không quá thích, anh có thể thử xem xét và cân nhắc ạ.”
Lâm Tuyết Hà khẽ gật đầu rồi xoay người đi xem phòng ngủ chính.
Diện tích của phòng ngủ chính tạm được, anh nhìn một vòng rồi mở cửa phòng vệ sinh ra xem.
Phòng vệ sinh cũng bình thường, không tính là nhỏ nhưng để bồn tắm, máy giặt xong cũng không còn thừa bao nhiêu chỗ.
Ôn Nhã vừa thấy khuôn mặt không muốn nhiều lời kia của anh là biết ngay, căn này không được rồi.
Cô khách sáo với giám đốc xong thì lên xe, thấy Lâm Tuyết Hà đang tiếp tục nghiên cứu tài liệu mà cô mang đến, lông mày nhíu chặt.
Ôn Nhã nhìn thời gian, rút kinh nghiệm từ buổi chiều, cô nhỏ giọng đề nghị: “Anh Lâm, nếu không mình đi ăn tối trước?”
Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Lâm Tuyết Hà xẹt qua cô: “Cô còn có tâm tình ăn cơm?”
“…”
Dis mẹ!
Ôn Nhã cắn nát răng, nắng mưa thất thường còn hơn cả phụ nữ.
“Tôi đã báo trước với hai nhà khác rồi, bây giờ chúng ta đến nhà tiếp theo là được ạ.” Đối diện với cường quyền, cô chỉ có thể chọn lựa tủi thân cúi đầu.
Một tiếng rưỡi tiếp theo, cô đã có nhận thức toàn vẹn về khả năng làm khó dễ của Lâm Tuyết Hà.
“Đây là Nháo Trung Thủ Tĩnh [*]?”
[*] Nháo Trung Thủ Tĩnh: thành ngữ chỉ người ở nơi ồn ào náo động nhưng vẫn có thể duy trì tâm tình thanh tĩnh. Khuyên người nên duy trì tâm tình yên bình bất chấp hoàn cảnh.
“À, bởi vì tầng hơi thấp nên chỉ có hai tiếng này là hơi ồn ào một chút thôi ạ, ha ha ha ha…”
“Vậy nên, đây là yên tĩnh? là “đêm khuya tĩnh lặng” ư?”
“A ha ha ha ha, thật ra anh đóng cửa sổ thì sẽ không ồn nữa đâu ạ, cửa sổ bên này đều là kính cách âm ạ!”
“Vậy tôi cần cái ban công này làm gì?”
“…”
“Vì sao bố cục nhà trong thực tế lại khác xa so với diện tích trên bản vẽ?”
“Anh Lâm, thật ra chỉ kém chưa đến nửa mét vuông…”
“Vì vậy nên phòng cho khách mới lồi ra ngoài một khúc như vậy ư?”
“A ha ha ha… anh Lâm, sao anh phát hiện được hay thế, tôi nhìn hoài còn nhìn không ra cơ!”
“Bởi vì tôi có mắt.”
“…”
Khi bọn họ vào trong xe lần nữa, kim đồng hồ đã nhích dần tới số chín, người đi trên đường cũng giảm hơn một nửa.
Tất cả đều không được.
Ôn Nhã sức cùng lực kiệt, bàn chân đau nhức như đang kêu gào muốn được giải thoát khỏi đôi giày cao gót để hít thở, cô chỉ có thể lén lút duỗi chân về phía trước, sau đó hơi hơi xoay cổ chân.
“Anh Lâm, xin lỗi, là tôi không hoàn thành công việc, ngày mai tôi tìm một lần nữa, sau khi đi kiểm tra thực tế rồi sẽ gửi báo cáo cho anh ạ.”
Mặc dù lúc đầu coi cũng định tự đi xem trước rồi gửi kết quả cho anh, nhưng Lâm Tuyết Hà đã chọn tối nay đi xem thì giải thích kế hoạch ban đầu của cô cũng không có tác dụng gì.
Anh thoáng thấy cô lén lút xoa bụng, Lâm Tuyết Hà nhìn qua cửa sổ xe thấy một con phố gần đây với biển hiệu neon treo rợp trời, còn rất đông người qua lại.
“Ăn cay được không?”
Bất thình lình bị hỏi như vậy, Ôn Nhã còn đang xoa bụng lập tức dừng lại, ngơ ngác cả nửa ngày chỉ biết trả lời lại bằng hai chữ “Được ạ.”
Lâm Tuyết Hà lái xe vòng lại một đường, sau đó giẫm chân ga, xe đạt tới tốc độ tám mươi ki-lô-mét trên giờ, năm phút sau, Ôn Nhã choáng váng đứng trước một cửa hàng cá hầm ớt.
Cô trơ mắt nhìn Lâm Tuyết Hà chọn một con cá hơn hai ki-lô-gam, còn gọi thêm hai nồi rau dưa xanh ngắt để bớt ngấy.
Giờ này cũng đã ít khách nhiều rồi, chỗ ngồi trong sảnh lớn tùy bọn họ chọn, Ôn Nhã và Lâm Tuyết Hà ngồi xuống một chỗ cạnh cửa sổ.
Ôn Nhã rối rắm cả buổi, cuối cùng đánh liều hỏi: “Anh Lâm, không phải là anh không ăn cá, không ăn cay, cũng không ăn rau sao ạ?”
Lâm Tuyết Hà lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi nói: “Hôm đó không muốn ăn.”
Ôn Nhã khiếp sợ tới mức nhe răng cười.
Anh là nhất, nhất anh rồi.
Ha ha.