*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trần Triệu Dương, cậu còn muốn nói gì không?”
Lúc này, Cố Kiến Trung lại hỏi Trần Triệu Dương.
“Không có”, Trần Triệu Dương cười nói.
“Nếu còn chuyện gì, cậu đừng ngại nói với tôi, tôi sẽ
giúp cậu giải quyết”, Cố Kiến Trung vẫn nói một cách
dõng dạc.
“À, nhớ ra rồi, đúng là tôi còn một chuyện muốn nhờ
ông giúp đỡ”, lúc này, Trần Triệu Dương như chợt nhớ ra
gì đó rồi cười nói.
Đám người Tất Vấn Bách nghe thấy Trần Triệu Dương
nói thế, không kiểm được đột nhiên cảm thấy căng
thẳng.
Bọn họ lo rằng Trần Triệu Dương sẽ bảo ông cụ Cố xử
lý bọn họ.
“Haha, ông cụ Cố à, thật ra chuyện là như vậy, bởi vì
tổng giám đốc Nam Cung nhà tôi đắc tội với đám người
này, việc làm ăn có lẽ sẽ bị thiệt hại không ít, nếu như
ông cụ Cổ ông có mối làm ăn nào thích hợp, có thể giới
thiệu cho tổng giám đốc Nam Cung nhà tôi không”, Trần
Triệu Dương cười nói: “Dẫu sao nếu để cô ấy thiệt thôi,
tôi cũng cảm thấy áy náy”.
Nam Cung Yến nghe Trần Triệu Dương nói thế, ánh
mắt cô đột nhiên sáng lên.
Ở đất Nam Hải này, những mối làm ăn với nhà họ Cố
thì chắc chắn đầu là mối lớn, tuy nhiên muốn làm ăn với
nhà họ Cổ thì không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu là tập đoàn thông thường thì nhà họ Cố sẽ không
thèm để vào mắt.
“Haha, tôi còn tưởng chuyện gì to tát, thì ra là chuyện
cỏn con này, không thành vấn đề…”
Ông cụ Cố sảng khoái đồng ý.
“Văn Bách, sắp xếp cho chúng tôi một phòng VỊIP để
bàn việc làm ăn”, Ông cụ Cố lại nói.
“DạI”
Tất Văn Bách trả lời.
Nhưng lúc này Tất Văn Bách lại ganh tị muốn chết,
không biết là nhà họ Tất phải trả giá biết bao nhiêu mới
có thể ngồi xuống bàn bạc chuyện làm ăn với nhà họ Cố.
Hôm nay, Trần Triệu Dương chỉ nói một câu mà Nam
Cung Yến đã được bàn chuyện làm ăn với nhà họ Cố.
Chuyện này quả thật càng làm hắn tức đến lộn gan
lộn ruột mà.
Kỳ thật không chỉ có Tất Văn Bách ganh tị, những
người còn lại cũng không ngoại lệ.
Bọn họ cứ tưởng trải qua chuyện tối nay, sau này tập
đoàn của Nam Cung Yến sẽ khó mà làm ăn ở đất Nam
Hải, họ còn tính sẽ làm lơ cô ấy luôn.
Nay chỉ vì một câu nói của Trần Triệu Dương mà sống
lại từ cõi chết, sau này bọn họ còn phải chủ động lấy lòng
tập đoàn nhà Nam Cung đấy chứ.
Tên bảo vệ quèn này cũng thần thánh quá đi mất.
Dĩ nhiên, nếu như họ biết trước Cố Kiến Trung sảng
khoái đồng ý như vậy thì họ sẽ lôi kéo nịnh hót Trần Triệu
Dương rồi, không chỉ thế, e rằng sẽ kinh ngạc đến há hốc
mồm luôn đó.
Cố Kiến Trung nhìn ra quan hệ của Trần Triệu Dương
và Nam Cung Yến không đơn giản, chỉ cần giữ quan hệ
tốt với Nam Cung Yến, sau này nhất định mối quan hệ
của ông với Trần Triệu Dương cũng tốt theo.
Tất Văn Bách lập tức dẫn đường sắp xếp một phòng
VIP cho đảm người ông cụ Cố.
“Trần Triệu Dương, chuyện này là thật sao?”
Nam Cung Yến theo sau lưng Trần Triệu Dương, cô
cũng có chút khó tin.
Cảm giác giống như là bị dồn vào đường cùng rồi tìm
thấy lối thoát vậy.
“Dĩ nhiên là thật rồi, ông cụ Cố cũng không phải là
người nói không giữ lời”, Trần Triệu Dương ung dung cười
nói.
“Tôi vẫn cảm thấy khó tin quá”, Nam Cung Yến nói
khẽ.
– ——————-