Anh không ngờ rằng lần này đôi mắt xuyên thấu của mình lại có thể tiến hóa đến mức hiệu quả thần kỳ thế này. Vốn dĩ quả đào mừng thọ đã được rửa sạch sẽ, thế nhưng bản thân chất ngọc của quả đào mừng thọ này vẫn không đạt được đến mức màu xanh của ngọc lục bảo. Tuy nhiên màu xanh biếc ở phần bên dưới không chỉ đạt đến mức màu xanh của ngọc lục bảo mà trong đó còn có một số hư hỏng nhỏ đã được sửa chữa.
“Được rồi, mọi người có thể lấy ra nhìn”, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu này xem qua quả đào mừng thọ, lúc này anh tránh người ra để cho hai người bọn họ làm việc.
Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, lúc này hai người bọn họ mới cùng nhau vươn tay ra lấy quả đào mừng thọ trong nước kia lên.
“Chuyện này… Đây là sự thật sao?”, sau khi hai người bọn họ vớt quả đào mừng thọ ra ngoài, trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Chỉ thấy trong tay hai người bọn họ đang nâng quả đào mừng thọ lên, lúc này nó không còn dáng vẻ tối tăm dơ bẩn như trước nữa, trái lại trông nó giống hệt một quả đào thật đang chín, hơn nữa còn là loại mới hái từ trên cây xuống.
Nếu như không phải các cô đã biết trước từ lâu rằng đào mừng thọ là cái này thì chỉ sợ đều cho rằng Trần Triệu Dương treo đầu dê bán thịt chó, lấy một quả đào thật sự tới đây rồi bỏ vào trong nước.
“Quá thần kỳ, đây chính là quà mừng thọ tốt nhất”, lúc này Tuyên Hoàng cực kỳ hưng phấn, cô ta không ngờ răng Trần Triệu Dương lại có thủ đoạn như vậy, chính là biến thứ tầm thường thành thứ thần kỳ.
“Trời ạ, nếu như không phải tận mắt em nhìn thấy anh bỏ vào thì em thật sự đã cho rằng anh lén lút thay thế bằng một quả đào thật đấy”, Nam Cung “Yến cũng khiếp sợ mà nhìn Trần Triệu Dương. Trong mắt cô không hề che giấu một chút sùng bái nào của mình đối với Trần Triệu Dương, anh quả thật chính là một người chồng hoàn mỹ.
Tại sao lúc trước mình lại chán ghét anh như vậy chứ?
“Đây chính là dáng vẻ chân chính của nó, chỉ sợ chủ nhân của quả đào mừng thọ này không muốn nó gây nên sự chú ý của người khác cho nên mới dùng chút thủ đoạn để che dấu đi dáng vẻ chân chính. Nhưng điều này ngược lại mang đến tiện nghi cho chúng ta”, Trần Triệu Dương vẫy vẫy tay, cười nói.
“Nhưng mà anh rể à, em cũng không có tiền để mua lại một quả đào mừng thọ như thế đâu”, Tuyên Hoàng tha thiết nhìn vào quả đào mừng thọ trong tay mình, buồn bực nói.
“Nói những lời ngốc nghếch gì vậy, đây vốn là quà anh mua cho em để làm lễ mừng thọ mà, nếu như em ngại thì phải tu luyện thật tốt, sau này gặp phải chuyện như vậy thì trực tiếp tát một cái để giải quyết”, Trần Triệu Dương trừng mắt liếc cô ta một cái sau đó nói.
“Dạ vâng, anh rể, về sau anh chính là chồng của chị gái em, anh thật tốt mà anh rể”, nghe được lời Trần Triệu Dương nói, Tuyên Hoàng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hài lòng, cô ta hưng phấn nói.
“Ý của em là trước đây anh là anh rể giả à?”, nhìn thấy dáng vẻ này của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương không nhịn được nhổ nước bọt, nói.
“Trước đây cũng là anh rể, không phải do em quá phấn khích à”, Tuyên Hoàng bỗng nhiên lè lưỡi rồi xoay người lại ôm Nam Cung Yến, nói với Trần Triệu Dương.
“Đúng rồi, chị, anh rể, chủ nhật tuần này hai người có rảnh không? Có thể theo em đến tham gia tiệc mừng thọ của một trưởng bối được không? Em không dám đi một mình”, vẻ mặt Tuyên Hoàng có chút ảm đạm, sau đó nói với Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến bằng thái độ cầu khẩn.
“Tham gia tiệc mừng thọ thôi mà, làm sao mà cứ như kiểu sắp phải vào đầm rồng hang hổ vậy?”, nghe được lời nói của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương không nhịn được hỏi lại.
“Đúng đấy, có phải có điều bí mật gì khó nói không? Em có thể nói với bọn chị”, Nam Cung Yến cũng nhìn ra tâm trạng của Tuyên Hoàng không quá tốt, điều này có vẻ không đúng cho lắm.
“Không có chuyện gì, thật ra em có thể tự đi một mình”, Tuyên Hoàng nghe thấy bọn họ hỏi dò thì hấp tấp xua tay.