“Này, hai người làm như vậy có phải không tốt lắm không, có gì muốn giải thích mà không thể nói trước mặt chúng tôi chứ?”, Tuyên Hoàng nhìn thấy hai người bọn họ muốn đi, lập tức có chút không vui nói.
Thật ra cô ta cũng rất muốn biết vì sao Trần Triệu Dương lại đi đến nơi đó?
Đáp án sắp được biết đột nhiên lại bị người ta che đi không nói cho nghe, quả thực không thể chấp nhận nổi.
Hạ Hiểu Vũ cũng có thái độ tương tự, chỉ hận không thể lập tức biết vì sao Trần Triệu Dương lại muốn đến nơi đó?
“Con nít con nôi, tò mò như vậy làm gì?”, Trần Triệu Dương tức giận nói, sau đó nhanh chóng dẫn Nam Cung Yến đi về phía sâu trong vườn hoa.
Cái vườn hoa này của nhà họ Hạ đúng là rất lớn, quả thật chính là Ngự Hoa Viên, hương hoa tỏa ra bốn phía, những bông hoa không nở vào mùa này, cũng nở rộ xinh đẹp ở đây.
Trần Triệu Dương dẫn Nam Cung Yến đi đến trước một cái ghế đá ở sâu trong vườn hoa, hai người cùng ngồi xuống ghế.
“Nói đi!”, sắc mặt Nam Cung Yến vẫn không tốt lắm, giọng điệu khi nói chuyện rất khó chịu.
“Vợ, thật ra bọn anh là..”, lúc này Trần Triệu Dương kể cho Nam Cung Yến nghe về chuyện lúc trước anh cùng đám người Tật Phong kia lăn lộn trong thế giới ngầm.
Anh cũng không gấp gáp giải thích, bởi vì anh biết, dù cho có giải thích rõ ràng Nam Cung Yến cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Ngay từ đầu, tâm trạng của Nam Cung Yến còn có chút khó chịu, nhưng dần dần, lực chú ý của cô đã bắt đầu tập trung ở câu chuyện mà Trần Triệu Dương kể.
Khi thì lo lắng cho hoàn cảnh nguy hiểm của Trần Triệu Dương, khi thì vui vẻ bởi vì bọn họ giành thắng lợi.
“Còn gì nữa không? Em còn muốn nghe!”,Trần Triệu Dương chỉ tùy tiện kể vài chuyện về việc đám người Huyết Lang bọn họ ở trong thế giới ngầm, cũng không kể hết toàn bộ, cho nên Nam Cung Yến vẫn còn chưa hết tò mò.
“Còn có rất nhiều, nếu muốn kể xong toàn bộ thì chỉ sợ nói ba ngày ba đêm cũng không hết”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nói.
“Được thôi! Năm người trong câu chuyện kia chính là các anh đúng không”, Nam Cung Yến cực kì thông minh, trước tiên nghĩ đến bốn người đi cùng với anh, bộ dạng đặc thù của bọn họ rất phù hợp với những người trong câu chuyện của Trần Triệu Dương kể.
“Không sai, anh chính là Huyết Lang”, mặc dù Trần Triệu Dương đã sớm muốn nói thẳng với Nam Cung Yến, nhưng tới khi kể cho cô nghe xong, tâm trạng của Trần Triệu Dương lại thấp thỏm không yên.
Bởi vì chuyện này đối với một cô gái bình thường thì quá máu me, mặc dù Trần Triệu Dương tự nhận là những năm gần đây anh chưa từng làm chuyện có lỗi với lương tâm, nhưng mà câu chuyện này vẫn máu me như cũ, anh sợ Nam Cung Yến không chấp nhận được.
“Thật sao? Sao anh không nói với em sớm hơn?”, mắt Nam Cung Yến đột nhiên sáng lên, sau đó kích động nói.
“Anh sợ em không chấp nhận được một người dính đầy máu tanh như anh, vậy bây giờ em có chấp nhận anh không?”, vẻ mặt Trần Triệu Dương thấp thỏm nói.
“Em… Không chấp nhận”, vẻ mặt Nam Cung Yến rất nghiêm túc, cô nói thẳng.
Nghe thấy lời của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương lập tức cảm giác trong lòng đau đớn, sắc mặt cũng biến thành xám trắng.
Anh sớm nên nghĩ đến kết quả này mới đúng, thế mà anh còn ngây thơ cho rằng Nam Cung Yến không phải cô gái bình thường, quả nhiên vẫn như thế.
“Bởi vì không phải em cảm thấy tay anh dính đầy máu tươi, mà là anh chiến đấu vì chính nghĩa. Anh như vậy lại càng khiến hình tượng của anh trong lòng em cao lớn hơn, chứ không phải tà ác. Cho nên, em sẽ không tiếp nhận một Trần Triệu Dương hai tay đầy máu, mà là chấp nhận anh trong con người tràn ngập chính nghĩa”, Nam Cung Yến nhìn thấy vẻ mặt của Trần Triệu Dương, nhanh chóng nói.
“Em làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng em cảm thấy anh quá máu me, quá tà ác chứ”, Trần Triệu Dương lập tức thở dài một hơi, sau đó vui vẻ nói.