“Ném qua đây đi”, lúc tên vệ sĩ kia sắp đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, giọng anh bỗng nhiên truyền đến.
Lúc này vệ sĩ ra sức ném một phát, quần áo bay thẳng về phía Trần Triệu Dương, nhưng mà nhìn sức mạnh đó thì hoàn toàn không thể đến được chỗ Trần Triệu Dương đang đứng, còn cách một khoảng rất xa.
Cùng lúc đó, từ chỗ của Trần Triệu Dương bỗng nhiên có một sợi dây leo mỏng manh ló ra, trực tiếp cuốn lấy bộ quần áo đó rồi kéo đến bên người anh.
Nhìn thấy động tác này, con ngươi của vệ sĩ nhất thời co rút mạnh, thật là kì diệu quá sức tưởng tượng.
Rất nhanh sau đó Trần Triệu Dương đã mặc xong quần áo. Lần rèn luyện thân thể này đã khiến tóc anh dài ra lần nữa, vốn đang để đầu cua giờ đã trở thành tóc dài ngang vai, bất đắc dĩ anh không thể làm gì khác ngoài việc dùng một sợi dây leo nhỏ như dây cột tóc cột lại.
Chưa kể, lúc này Trần Triệu Dương mặc quần áo bình thường, tùy tiện cột mái tóc dài lên, hơn nữa với khuôn mặt đã trải qua mấy lần rèn luyện nên càng ngày càng tinh xảo đó của anh, thật sự giống “thần tiên” lạc xuống nhân gian.
Hai cô gái là Hàn Quân Quân và Chu Yên Toa nhìn đến mức ngẩn ngơ, thế gian này sao lại có một người con trai tuấn tú đến như vậy?
Ngay cả bọn Lý Hạ bên cạnh cũng không nhịn được mà ghen ty, bởi vì… cái này căn bản là không thể nào so sánh được, khoan nói đến vẻ ngoài, riêng về khí chất cũng đều không cùng một trình độ với bọn họ.
“Cảm ơn đã cho tôi bộ quần áo, chờ một lát”, Trần Triệu Dương chắp tay về phía vệ sĩ nói, sau đó cẩn thận quan sát anh ta, xoay người một cái, lập tức ngã mình xuống dưới vách núi.
“A…,
Đám người Chu Yên Toa vẫn luôn chú ý mọi chuyện bên này, thấy Trần Triệu Dương lại nhảy xuống vực thì nhất thời vô cùng kinh ngạc mà hét lên, nhanh chóng vọt tới.
“Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên anh ta lại nhảy xuống vực thế?”, đợi khi cả bọn đã chạy tới, Chu Yên Toa mới vội vàng hỏi.
“Tôi cũng không biết, anh ta nói cảm ơn tôi đã đưa quần áo cho anh ta, sau đó bảo tôi chờ một lát rồi nhảy xuống”, vệ sĩ hơi bối rối, đây là tình tiết gì đây? Thật sự quá nằm ngoài dự đoán của anh ta.
“Đúng rồi, cô chủ, những loại thuốc cô hái lúc trước sợ là của người ưu tú vừa nấy, chỉ bằng trả lại đi”, vệ sĩ lại khuyên bảo lần nữa, bởi vì anh ta mơ hồ cảm thấy chuyện này cô chủ nhà mình làm không sáng suốt cho lắm.
“Tôi bảo này, anh có bị ngốc không? Tôi vất vả lắm mới tìm được nó, là thuốc thần dùng để cứu mạng ông tôi đấy, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy? Hơn nữa, tên kia trông đẹp thế, đầu óc lại không tốt cho lắm, vách núi cao vậy ngã xuống còn không thành một đống thịt nát à?”, sắc mặt Chu Yên “Toa lạnh nhạt, sau đó nói.
“Vách núi cao như vậy, cứ thế nhảy xuống, không phải tên ngốc thì là bệnh tâm thần”, Lý Hạ cũng hơi ghen ghét lên tiếng.
Anh ta tự nhận bản thân lớn lên cũng vô cùng khôi ngô, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương, anh ta lại hoài nghi chính mình thật sự đẹp trai ư?
Giờ đây thấy đối thủ của mình tự nhảy xuống vách núi, đương nhiên anh ta cực kì vui vẻ.
Vì thế lúc này khó tránh khỏi muốn bỏ đá xuống giếng.
“Cô chủ, người kia chưa chắc chăn là sẽ chết, nếu anh ta trở về thì phải làm sao bây giờ?”, lúc này vệ sĩ đã thấy hơi lo lắng.
Bởi vì vừa nấy đã nhìn thấy Trần Triệu Dương chỉ dùng một chiếc dây leo mỏng đã lấy được quần áo, như vậy thì nhảy xuống vách núi có lẽ sẽ không chết.
“Nếu anh ta thật sự quay lại, tôi sẽ trả những cây thuốc khác lại cho anh ta, nhưng cây dùng để cứu ông nội tôi thì tuyệt đối không thể”, Chu Yên Toa bỗng nghĩ thầm, nếu đối phương thật sự quay về, đó chắc chắn là nhân vật mà mình không thể trêu vào.
Nhưng bắt cô ta cam tâm tình nguyện trả lại cây thuốc cổ mà mình vừa tìm được, cô ta quả quyết không thể đồng ý, dù sao nó cũng liên quan đến tình mạng của ông nội mình, còn có cả vận mệnh của nhà họ Chu.