Trong cơn xúc động, Trần Triệu Dương không nhịn được mà cúi xuống, ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại, ngọt ngào kia, thậm chí còn tham lam tiến vào…
Cảm xúc của hai người càng lúc càng trở nên kích động, Trần Triệu Dương rất nhanh liền muốn tiến sâu vào bên trong thân thể Nam Cung Yến.
“Bịch…”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trực tiếp đánh thức hai người bọn họ.
“Em…em về phòng nghỉ ngơi trước”, khuôn mặt Nam Cung Yến lập tức đỏ bừng, đẩy Trần Triệu Dương ra rồi nhanh chóng chạy lên tầng.
Trần Triệu Dương vẻ mặt mông lung, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.
Lúc này, Tật Phong là người đầu tiên vọt vào cửa biệt thự. Khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Trần Triệu Dương, trong lòng cậu ta liền giật mình, lập tức muốn phi thẳng ra ngoài, kết quả lại bị các anh em đi phía sau chặn lại.
“Xem ra hình phạt hôm nay quá dễ dàng, tôi cảm thấy khả năng thực chiến của các cậu vẫn còn hơi kém một chút, tối nay, tôi sẽ huấn luyện cho các cậu”, Trần Triệu Dương vẻ mặt âm trầm nhìn, sau đó bước về phía bọn họ.
“Chạy mau”, mặc dù không biết tại sao Trần Triệu Dương đột nhiên phát điên cái gì, nhưng bọn họ biết, còn không chạy đi, tiếp theo số phận của bọn họ sẽ rất bi thảm.
Quả nhiên, mới chỉ vài phút trôi qua, bên ngoài biệt thự đã vang lên từng đợt âm thanh kêu la thảm thiết.
Nam Cung Yến, Tuyên Hoàng cùng Julian nghi hoặc nhìn ra cửa sổ, phát hiện ra Trần Triệu Dương đang đánh nhau cùng đám người trong đội.
Ừm…
Nói chính xác hơn là bọn họ đang bị đánh, điều này làm cho ba người không khỏi buồn cười, một màn này thật sự rất khôi hài, một đám đàn ông cao. lớn bị đuổi đánh đến mức kêu la thảm thiết.
Đương nhiên chỉ có Nam Cung Yến biết lí do tại sao Trần Triệu Dương lại buồn bực như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Triệu Dương còn chưa xuống tầng đã nghe thấy tiếng hò hét của đám người Tật Phong từ ngoài ban công vọng lại, chỉ thấy bọn họ đang dạy Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chiến đấu.
Lấy kinh nghiệm chiến đấu của bọn Tật Phong, vẫn đủ khả năng để dạy cho đám người Nam Cung “Yến. Mặc dù thực lực võ đạo của hai người các cô cao hơn đám Tật Phong nhưng căn bản vẫn không đấu lại họ.
Xem ra, trưởng thành hơn không chỉ có mình anh, Nam Cung Yến cùng Tuyên Hoàng đều khao khát tiến bộ, các cô không hi vọng bản thân trở thành trói buộc, ở thời điểm mấu chốt làm liên luy đến anh.
“Đại ca, đại ca dậy rồi, mau đến đây”, Tật Phong vốn đang chiến đấu cùng Nam Cung Yến, nhìn thấy Trần Triệu Dương ở ban công tầng hai liền vui mừng hét lên.
Cậu ta thật sự không dám đánh nhau cùng Nam Cung Yến, điều này có chút khó xử.
“Được rồi, đừng ầm ï nữa, hôm nay tôi muốn đi một chuyến đến chợ buôn bán thuốc, mọi người ở nhà chăm chỉ luyện tập, khi trở về sẽ có bất ngờ cho các cậu”, Trần Triệu Dương nghĩ đến những chuyện lạ ở chợ buôn bán thuốc, bản thân cũng có một vài suy đoán.
E rằng kẻ đứng sau chính là Thiết Quyền Tông, dù sao Thiết Quyền Tông cũng cần một lượng lớn thuốc để rèn luyện nắm đấm như thép của mình, mà nơi thuận tiện nhất để tìm kiếm thuốc chính là chợ buôn bán thuốc này.
Lúc trước, khi giao đấu với người của Thiết Quyền Tông, anh đã nhìn thấy trên cánh tay của bọn họ có một ấn ký, nhưng anh không biết đó có phải là ấn ký mà chủ tiệm Dược Hợp Cư nói đến hay không.
Những người của Thiết Quyền Tông kia đã bị mình giết chết, sợ rằng trong tháng này sẽ không có người Thiết Quyền Tông đến chợ buôn bán thuốc để thu mua, anh tin tưởng thu hoạch hôm nay sẽ tương đối tốt.