“Để lát nữa sẽ giải thích với mọi người, trước tiên chúng tôi sẽ qua đó, vạch trần những thủ đoạn phá phách anh ấy của người khác đã”, Lâu Tình Nhi nhìn hành động của ông nội mình, đương nhiên cũng hiểu lý do vì sao, vội hô lên với nhóm người Nam Cung Yến.
Nghe thấy Lâu Tình Nhi nói như vậy, lại thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, cùng với việc làm của ông cụ Lâu, hiển nhiên bọn họ cũng đã nhận ra được chuyện này có gì đó không ổn.
Lúc này, mấy người bọn họ không hề do dự, nhanh chóng lao về phía Trần Triệu Dương.
Bọn họ vào trong sân, vây Trần Triệu Dương ở giữa, cảnh giác nhìn đám người xung quanh.
Những người còn lại cũng đi qua, chỉ có Julia và Tăng Kim Lai là không tới, bởi vì trong số những người ở đây, chỉ có hai người bọn họ là chẳng có sức mạnh gì, đi vào cũng chỉ làm cản trở người khác mà thôi.
“Trời đất, đây là cái gì? Súng ngắm sao? Là thật hay giả thế?”
“Súng tiểu liên, lựu đạn, súng ngắn, thế này là muốn đánh trận à? Hay là chơi cosplay thế?”
Khi mọi người nhìn thấy mười mấy người nhóm “Tật Phong giống như làm ảo thuật, từng người một thuần thục lắp ráp các loại súng ống, lập tức tất cả mọi người đều phải trợn tròn mắt, bên hông nhóm người Tật Phong còn cài cả lựu đạn, nhìn không khác gì đang đóng phim cảnh sát bắt cướp.
Ba người Lâu Tình Nhi cũng phải trợn tròn mắt, các cô cũng không ngờ rằng nhóm của Tật Phong lại hung hăng như thế.
Mặc dù đã từng nghe Trần Triệu Dương nói ở nước ngoài bọn họ làm cái gì, nhưng khi nhìn thấy từng con người thanh tú nhã nhặn đột nhiên thay đổi lớn như thế, thật sự là quá kinh khủng.
“Mọi người chú ý đề phòng, trong lúc võ giả đột phá, sợ nhất là có người đến quấy rầy. Nếu trong quá trình đột phá đó có người đến quấy phá thật thì sợ là sẽ có ảnh hưởng đến tính mạng”, lúc này, Lâu Tình Nhi mới giải thích với bọn họ.
Nghe Lâu Tình Nhi nói như vậy, nhóm người Tật Phong lại càng cảnh giác hơn, ai nấy đều trợn to hai mắt, sát khí từ việc chém giết trên chiến trường cũng điên cuồng tỏa ra.
Những võ giả ở xung quanh cảm nhận được ông cụ Lâu đang cảnh cáo bọn họ, nên đều lùi ra sau mấy bước, hiển nhiên là không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có nào.
Tình huống như thế này, sợ là cũng không có ai dám tới đây để làm chuyện điên rồ cả.
Dù sao thì năng lực của ông cụ Lâu cũng đã là thiên tiên đỉnh, không có võ đạo tông sư ra mặt thì ai có thể đánh thắng được người ở cấp bậc thiên tiên đỉnh chứ?
Huống hồ, ngoại trừ ông cụ Lâu là võ giả cấp cao nhất của thiên tiên đại thành ra, những người khác mặc dù có thực lực nhìn chẳng ra sao cả, nhưng ai nấy đều tràn đầy sát khí, chỉ sợ là người chết dưới tay bọn họ cũng chẳng hề ít, huống hồ bọn họ còn mang theo súng, cho nên càng không có người dám hành động lỗ mãng.
Thời gian lúc giữa trưa, khi dương khí dồi dào nhất đã qua đi, mà quá trình đột phá của Trần Triệu Dương cũng dần dần kết thúc.
Linh khí của trời đất gần như bị Trần Triệu Dương thu nạp hết không còn gì, đám võ giả xung quanh đều không cảm nhận được chút linh khí nào nữa.
“Thế mà còn thiếu một chút nữa”, Trần Triệu Dương không ngờ rằng lần đột phá này lại cần một lượng linh khí khổng lồ như vậy, có Nam Cung Yến ở đây, lại còn là giữa trưa, thế nhưng kết quả là anh vẫn không đột phá được.
Trần Triệu Dương cũng không muốn lần đột phá này bị thất bại trong gang tấc, nên lấy đan Bồi Nguyên mà mình mang theo ra, một lúc mười viên đan Bồi Nguyên bị anh nuốt vào trong miệng giống như đang ăn kẹo.
Đan Bồi Nguyên có chứa nguồn năng lượng to lớn, võ giả bình thường sau khi sử dụng nó đều phải mất một thời gian rất dài để hấp thụ, còn Trần Triệu Dương thì lại nuốt một lúc mười viên, đúng là lá gan quá lớn.
Dưới sự thúc đẩy của đan Bồi Nguyên, cuối cùng con đường thăng cấp của Trần Triệu Dương cũng được đả thông.