Rất nhanh chiếc xe đã chạy đến cửa chính
khách sạn, cũng không phải là có thể đi thẳng vào khách sạn Yến Tân này được, mà cổng lớn năm tách biệt, toàn bộ đều bị tường cao lấp kín che chắn, thế giới ngoài tường và thế giới trong tường hoàn toàn tách rời.
Cổng lớn cao ít nhất là năm mét, làm bằng gỗ nặng nề, cực kì có cảm giác năm tháng lắng đọng.
Khi xe của mấy người Trần Triệu Dương lái đến cổng lớn, cánh cổng nặng nề tự động mở ra, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
“Đây là… Đây là ai cũng có thể đi vào sao?”, thấy xe của bọn họ đi tới mà cánh cổng trực tiếp mở ra, Lâu Tình Nhi lập tức mở to hai mắt nhìn, tò mò hỏi.
Còn Tuyên Hoàng ở bên cạnh cũng bày vẻ mặt hiếu kì.
“Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân để bọn họ có thể trở thành khách sạn số một đi”, Trần Triệu Dương mỉm cười, đáp lại.
Chắc chắn là không phải rồi, bởi vì anh đã bảo Tăng Kim Lai hẹn trước, mà biển số xe của bọn họ chính là giấy thông hành tốt nhất.
Đến bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn, bọn họ vừa đỗ xong, đã có tài xế của khách sạn lái xe điện ngắm cảnh màu xanh lá bảo vệ môi trường tới trước mặt, hiển nhiên là đón bọn họ vào khách sạn.
Lên xe ngắm cảnh, trên đường đi, Trần Triệu Dương có ấn tượng rất tốt với khách sạn này, bởi vì từ khi anh vào đây, chưa hề nhìn thấy một chỗ nào. không sạch sẽ cả, anh không nhịn được nhìn đế giày của mình, quả nhiên, thế mà vô cùng sạch sẽ.
Trần Triệu Dương nhớ lại, lúc bọn họ xuống xe, đúng là có cảm giác dưới lòng đất chấn động, chắc hẳn là từ lúc bọn họ xuống xe đã bảt đầu làm sạch đế giày của bọn họ rồi.
Cách hoạt động của khách sạn này đúng là vô cùng thân thiện với người dùng, cũng không khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Đại ca, khách sạn này được đấy chứ, ai lại có năng lực xây được một khách sạn như thế?”, Tật Phong không nhịn được tò mò hỏi.
“Tổng giám đốc của khách sạn này tên là Phương Minh Sinh, mặc dù là ông trùm trang sức, nhưng ông ấy cũng không phải một nhân vật đơn giản, chỉ cần nhìn khách sạn này là biết, nếu như ông ấy chuyển sang ngành nghề khách sạn, chỉ sợ toàn bộ việc làm ăn của các khách sạn ở thành phố Long Hải đều bị ông ấy quét sạch”, Nam Cung Yến mở miệng giải thích.
“Chị, Phương Minh Sinh này là ông chú lần trước xuất hiện ở lễ mừng thọ của ông nội thứ hai chúng ta sao?”, Nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, Tuyên Hoàng lập tức nhớ tới Phương Minh Sinh lúc ấy xuất hiện ở buổi lễ.
“Không sai, Phương Minh Sinh này chính là ông chú đớ”, nghe thấy Tuyên Hoàng hỏi, Nam Cung Yến lập tức che miệng cười khẽ.
Nếu Phương Minh Sinh biết Tuyên Hoàng gọi ông ấy như vậy, không biết sẽ có vẻ mặt gì nữa.
“Em vẫn luôn tò mò, vì sao Phương Minh Sinh này lại gọi em là cô cả? Còn cả Đổng Thiên Hải kia nữa”, Tuyên Hoàng đột nhiên nghĩ đến một việc, lúc này quay đầu nhìn về phía Trần Triệu Dương, hỏi.
“Sao mà anh biết được, em phải hỏi bọn họ mới đúng chứ, nhìn anh làm gì”, thấy Tuyên Hoàng đột nhiên nhìn mình, Trần Triệu Dương không nhịn được trêu chọc.
“Ha ha!”, Tuyên Hoàng lại nở nụ cười kì quái. Sao cô ấy có thể không biết, chỉ sợ những người này là do Trần Triệu Dương gọi tới làm chỗ dựa cho mình, chỉ là anh không thừa nhận mà thôi.
“Các vị khách quý, chào mừng đã đến với khách sạn Yến Tân, xin mời các vị đi theo tôi”, lúc mấy người Trần Triệu Dương đi vào cửa khách sạn, một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da ra đón, mở miệng nói.