Nam Cung Yến nghe lời Tuyên Hoàng nói, lập tức giống như người mới tỉnh ngủ, đôi mắt ngập nước, cao giọng nói: “Em đồng ý, anh mau xuống dưới đi”.
Trần Triệu Dương đứng giữa hư không đương nhiên thấy được Nam Cung Yến nói, anh lập tức đi từng bước về phía nhà hàng. Anh vừa bước đi, vài dòng chữ ban nấy đã hóa thành một hình trái tim cực kỳ lớn bao phủ phía sau lưng, khiến cho anh giống như một thiên sứ vậy.
Cuối cùng, Trần Triệu Dương đạp lên nóc của nhà hàng xoay tròn, đi một đường xuống phía dưới.
Sau khi Trần Triệu Dương đi xuống, khách hàng trong nhà hàng xoay tròn bắt đầu võ tay rầm rộ, hình ảnh ngày hôm nay khiến cho bọn họ xem Trần Triệu Dương như thần rồi, thử hỏi ai có thể đứng thẳng giữa không trung mà không bị rơi xuống?
Đây quả thật chính là thủ đoạn của thần mà! “Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy…”
Đám khách hàng xung quanh cũng không biết là ai dẫn đầu, bắt đầu gào lên.
Nam Cung Yến đứng giữa nhà ăn, vẻ mặt thẹn thùng, cô không nghĩ tới Trần Triệu Dương lại cầu hôn theo cách độc đáo như vậy, có thể nói là có một không hai.
Cô đã từng nghĩ qua vô số lần hình ảnh bản thân được cầu hôn, thế nhưng chờ tới khi cô và Trần
Triệu Dương cầm giấy đăng ký kết hôn, cô cũng đã hoàn toàn thất vọng, cô biết, chỉ sợ cả đời này cô cũng sẽ không được cầu hôn nữa.
Không nghĩ tới hôm nay Trần Triệu Dương lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy, quả thật khiến cô hạnh phúc tới mức sắp ngất đi.
Trần Triệu Dương giống như một hoàng tử từng bước tới trước mặt Nam Cung Yến, sau đó quỳ một chân xuống đất, trong tay anh có thêm một cái hộp ¡_ nhỏ, mở hộp ra, đồ vật bên trong lập tức bị xuất hiện.
“0a…”
Đến lúc nhìn thấy thứ tản ra ánh sáng màu tím, một viên kim cương màu tím được cắt theo tỉ lệ hoàn mỹ kia, tất cả mọi người không nhịn được ồ lên.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy viên kim cương màu tím lớn như vậy, phần lớn người ở đây còn chưa từng nhìn thấy kim cương màu tím, chứ đừng nói tới một viên lớn.
“Cái này… Cái này rốt cuộc bao nhiêu tiền thế?”
Có người không nhịn được dò hỏi, chỉ là người ở đây ai cũng läc đầu, hiển nhiên không dám định giá cho viên kim cương màu tím lớn như vậy.
“Tôi tra được rồi, đây là vật phẩm đấu giá mà phòng đấu giá Đại Mã bán ra, iá 2,5 triệu đô”, đúng vào lúc này, có người giơ điện thoại ra, mở miệng nói.
“0a…
Nghe được lời người này nói, tất cả mọi người không khỏi lạnh gáy.
Ở đây không có người nghèo, người có giá trị bản thân hơn trăm triệu cũng có, nhưng để có thể lấy ra nhiều lần trăm triệu đi mua một viên kim cương màu tím thì người ở đây chưa ai nghĩ tới, quả
thật quá xa xỉ rồi.
Lập tức đám đàn ông ở đây dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trần Triệu Dương.
Mà đám phụ nữ lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Nam Cung Yến, hận không thể thay thế bản thân mình vào đó.
“Đại ca đúng là đại ca, thật quyết đoán”, đám Tật Phong đương nhiên nghe được lời nghị luận của người nơi này, lập tức bày ra bộ dạng tập mãi đã thành thói quen.
“Xem ra đại ca thật sự phát tài rồi, không được, chút nữa nhất định phải tìm đại ca đòi tiền, mua thêm vài viên đạn mới được”, ngay cả Ưng Chuẩn vốn không hay nói cũng đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Nghe được lời Ưng Chuẩn nói, da mặt của đám người Tật Phong lập tức run rẩy, bọn họ quay đầu qua chỗ khác, ai cũng không muốn phản ứng lại với bộ dạng này của cậu ta.