Tật Phong hoàn toàn không để tâm nói, hiển nhiên chẳng đặt tổ chức sát thủ Lưỡi Săn chỉ xếp thứ hai mươi lăm thế giới này vào trong lòng.
“Cậu nói sai rồi, có liên quan với chúng ta đấy”, bấy giờ Trần Diệu Dương đã nhớ ra nghe được cái tên đó ở đâu rồi.
Chị em nhà họ Cận không phải người của Lưỡi Săn, nhưng hai người họ lựa chọn trung thành với mình, nên chắc chắn đã bị coi là kẻ phản bội.
Nếu chị em nhà họ Cận đã trung thành với mình, mà Lưỡi Săn lại tới tìm bọn họ gây phiền phức, vậy mình cũng không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được.
“Đại ca, không phải chứ, anh lại có quan hệ với tổ chức cấp thấp như vậy sao?”, nghe Trần Diệu Dương nói, bọn Tật Phong lập tức trợn tròn mắt, không nói đến những tổ chức xếp phía dưới, cho dù là thứ hai hay thứ ba bọn họ cũng chưa từng để vào. mắt.
“Bớt lắm mồm đi, kẻ phản bội mà bọn họ muốn bắt là người dưới tay tôi, một đôi lính bắn tỉa sinh đôi, cậu nói xem có liên quan không?”, Trần Diệu Dương lườm Tật Phong, tức giận nói.
“Vậy thì đơn giản rồi, nếu thế cứ thẳng thản tiêu diệt bọn họ không phải là được sao. Hơn nữa, nói không chừng cũng không cần chúng ta ra tay đâu, Hoa Hạ được xưng là cấm địa của lính đánh thuê và sát thủ, những người thuộc Lưỡi Săn kia đến, chỉ sợ chưa đi được bao xa đã bị tiêu diệt hết rồi”, nghe Trần Diệu Dương nói vậy, cuối cùng đám Tật Phong cũng hiểu ra Trần Diệu Dương nói có liên quan là sao, nói vậy thì quả thật có liên quan, mà không hẳn là liên quan, ân oán thì đúng hơn.
“Các cậu đã quên mất lời tôi đã nói với các cậu rồi à? Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, chúng ta có thể giữ vững vị trí số một nhiều năm như vậy không phải bởi vì thực lực chúng ta mạnh hơn bọn họ, mà là vì mỗi một nhiệm vụ chúng ta đều dốc toàn lực ứng phớ”, Trần Diệu Dương lại sầm mặt xuống, hung dữ chỉ trích.
“Dạ, đại ca, chúng em sai rồi”, nghe thấy lời Trần Diệu Dương nói, đám người Tật Phong lập tức trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói.
“Cẩu Tử, Ưng Chuẩn, hai người cậu bảo vệ Cận Băng và Cận Liệt mấy ngày nữa. Tật Phong, Hắc Kiện, hai người cậu mau chóng điều tra tin tức về Lưỡi Săn cho tôi, tôi muốn biết thông tin chính xác của họ”, Trần Diệu Dương nhanh chóng giao nhiệm vụ.
“Vậy… Còn tôi thì sao?”, Mặc Uyên hơi ngập ngừng, vừa nghe bọn họ trò chuyện xong nên anh ta đã có chút hiểu biết về lai lịch của đám Trần Diệu Dương. Nếu Trần Diệu Dương đã nói ra những chuyện này trước mặt mình, vậy cũng tức là đã hoàn toàn tin tưởng mình, điều này khiến trong lòng Mặc Uyên vô cùng cảm động, đối mặt với tình huống như vậy, Mặc Uyên không khỏi mở miệng hỏi.
Anh ta cũng muốn mau chóng hoà nhập được với bọn họ, hành động lần này là một cơ hội tốt.
“Vậy Mặc Uyên, cậu đi theo Ưng Chuẩn và Cẩu Tử, thuật cơ quan của cậu có thể giúp bọn họ bố trí cơ quan trước, sau đó Hắc Kiện và Tật Phong sẽ dẫn đám kia vào thiên la địa võng các cậu đã bày sẵn, hãy xem lần này các cậu hợp tác làm việc có thể ra được cái gì không”, Trần Diệu Dương trầm ngâm một lúc, sau đó nói.
“Đại ca, không phải chứ, anh muốn chúng em hành động một mình sao?”, nghe Trần Diệu Dương nói vậy, bọn họ cảm thấy hơi buồn bực.
“Cậu nghĩ bọn họ xứng cho tôi ra tay à? Hay là cậu nghĩ mình không phải là đối thủ của Lưỡi Săn?”, Trần Diệu Dương tức giận nói.
“Đại ca, chỉ là đám gà thối khoai lang rữa của Lưỡi Săn thôi mà, vốn không cần đại ca ra tay, cứ giao cho chúng em, nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”, Trần Diệu Dương nói vậy, làm sao đám Tật Phong có thể chịu nổi chuyện mình bị khinh thường, lập tức vỗ ngực đảm bảo.
“Được, tôi chờ tin tốt của các cậu, đi chuẩn bị đi. Thẻ này cho cậu, cần gì cứ trực tiếp mua, không cần sợ đắt. Đặc biệt là cậu, Ưng Chuẩn, tôi cho phép cậu mua một hộp đạn”, dứt lời Trần Diệu Dương lấy ra một tấm thẻ, còn cả thông tin liên lạc của chị em nhà họ Cận, đưa cho bọn họ.
Chị em nhà họ Cận vẫn luôn ở thành phố Long Hải, chỉ cần Trần Diệu Dương không có ở đây, hai chị em bọn họ sẽ tới bảo vệ Nam Cung Yến.