Dù bị những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Tê Duyệt vẫn không để bụng. Ở sòng bạc chỉ có thăng và thua, ai quan tâm dùng mánh lới gì?
“Như vậy thì chúng ta cùng lắc xúc xắc đi”, Tê Duyệt cười híp mắt nhìn Trần Triệu Dương, sau đó ra hiệu nhà cái đưa một bộ cho Trần Triệu Dương dùng.
“Cái này tôi chưa từng chơi, để tôi thử một chút”, nói rồi Trần Triệu Dương cầm bộ lắc xí ngầu lên, lấy ba viên xúc xắc kia bỏ vào trong đó rồi bắt đầu lắc.
“Trời mẹ, không ngờ cậu chàng này lại không biết lắc xúc xắc”.
“Xong, tôi đã nói rồi mà, Tê Duyệt này tuyệt đối là cáo già, tính đúng người ta không biết lắc xúc xắc”.
“Haiz, một số tiền khổng lồ như vậy cứ thế bị ném xuống sông, tiếc quá đi mất”.
Những người xung quanh thấy cách Trần Triệu Dương lắc xí ngầu thì đều giật cả mình. Đây đích thị là một lính mới lần đầu tiên tiếp xúc với lắc xí ngầu rồi, cho dù họ làm kiểu nào cũng đều chuyên nghiệp hơn Trần Triệu Dương.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt những người ở đây nhìn Trần Triệu Dương đã thay đổi hoàn toàn, không còn sự sùng bái như trước đây nữa, họ đều đã dự kiến được cảnh Trần Triệu Dương sẽ thua cực kỳ bi thảm.
Tê Duyệt đương nhiên cũng thấy cách lắc xí ngầu của Trần Triệu Dương, ông ta suýt thì bật cười.
Mặc dù trước đó ông ta đã đoán được rằng có thể Trần Triệu Dương chỉ giỏi ở việc nghe đoán số, không rành lắc xí ngầu nhưng không ngờ anh lại gà đến mức này.
Ông ta biết lần này mình đã cược đúng, xem ra có thể làm chiến tích của mình tăng lên rồi.
Triệu Dương ở bên cạnh thì há hốc mồm, đồng thời càng thêm khâm phục khả năng tính toán của thầy mình.
Lúc thấy Trần Triệu Dương nghe đoán số lợi hại như thế, theo phản xạ anh lập tức cho rằng Trần Triệu Dương là một tay cá cược giỏi, không ngờ người này chỉ am hiểu nghe đoán số mà thôi.
Đúng là gừng càng già càng cay mà. “Anh Tăng, có phải Trần Triệu Dương gặp nguy
rồi không?”, hiển nhiên Nam Cung Yến cũng nghe thấy lời bàn tán của đám đông, hơi căng thẳng hỏi.
“Thưa cô, tôi cũng không biết anh Trần còn có thủ đoạn gì nữa, nhưng tôi nghĩ nếu anh ấy dám cược thì nhất định có lý của anh ấy”, Tăng Kim Lai cười khổ lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói.
Không lâu sau đó, Tê Duyệt dừng động tác lắc lại, nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt kiêu ngạo.
Lúc này ông ta đã không còn coi trọng Trần Triệu Dương nữa, dù sao thì một lính mới cá cược đến lắc xí ngầu cũng không biết như anh thì làm sao có thể lắc ra được con số mà mình muốn chứ?
Trần Triệu Dương thấy Tề Duyệt dừng lại cũng dừng theo.
“Ông lớn tuổi, ra trước đi”, Trần Triệu Dương làm động tác “Mời”, cười nói.
“Miệng lưỡi bén nhọn quá nhỉ, vậy tôi sẽ cho cậu chết hoàn toàn”, Tê Duyệt nghe Trần Triệu Dương nói mình già thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lạnh lếo nói.
Sau đó, ông ta mở nắp ra, để lộ ba viên xúc xắc bên trong, toàn bộ đều là sáu.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không hề bất ngờ, dù sao đến học trò Triệu Dương cũng có thể tùy ý lắc ra được con số mà mình muốn, Tê Duyệt là sư phụ của anh ta thì sao có thể kém hơn học trò mình được.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía Trần Triệu Dương, dựa trên cách lắc xí ngầu của Trần Triệu Dương để đoán xem hai người sẽ hòa hay anh thua, dù sao cả ba xúc xắc đều mang số sáu đã là lớn nhất rồi.
“Oa, thật là lợi hại, xem ra ván này tôi chết rồi”, Trần Triệu Dương cố ý tỏ ra sợ hãi, sau đó thờ ơ mở nắp ra.
“Ôi má ơi, thật hay giả vậy?” “Tôi không bị hoa mắt chứ?” “Cũng là ba sáu, không ngờ lại hòa”.
Khi ba con xúc xắc trong bộ lắc của Trần Triệu Dương hiện ra trước mắt bao người, ai nấy đều giật mình bật thốt.
Bởi vì không một ai nghĩ rằng tên lính mới không biết lắc xí ngầu này lại lắc ra được cả ba viên đều sáu, thật sự không thực tế.