“Là 3,3,3 điểm, con báo”, sau khi điểm số của Trần Triệu Dương xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả đều ngạc nhiên hô lên.
Dù điểm số của hai người chỉ cách nhau một điểm, nhưng thẳng thua lại rơi vào khoảng cách một điểm này. Hoặc là hai người cùng đoán sai, lại đánh cược thêm một lần nữa, hoặc là là một người đoán sai, phân ra ai thẳng ai thua.
Tình huống này lập tức khiến mọi người ở đây vô cùng hưng phấn. Dù sao thì, chuyện kẻ thù đánh bạc với nhau có thể nói là khó mà thấy được, hơn nữa còn là một ván bạc lớn như vậy, càng hiếm thấy hơn.
Thật sự quá kích thích, mọi người đều đợi không kịp mà muốn biết đáp án.
“Nhìn tình hình này, mọi người đều nóng lòng cả. Đã vậy, ông lão này cũng không để mọi người chờ lâu nữa, bây giờ sẽ mở hũ xúc xắc ra”, trên mặt Lý Hằng lộ ra nụ cười kì quái, sau đó bàn tay đè lên hũ xúc xắc.
Mọi người đều ngừng thở, nhìn chằm chằm hữ xúc xắc đó.
Quả thực Lý Hằng không để mọi người chờ lâu, tay ông ta chỉ đặt trên hũ một chốc rồi mở ra ngay.
“0a…”
Sau khi hũ xúc xắc được nhấc lên, điểm số xuất hiện trước mắt, tất cả đều hít một hơi thật sâu, rồi lập tức xôn xao. Chuyện này quá kích thích, bởi vì trên ba viên xúc xắc đều là ba điểm. Nói cách khác, Lý Hằng lắc ra con báo.
Đương nhiên, người đoán đúng là Trần Triệu Dương.
“Oa, quá tuyệt vời, thắng, thắng rồi”, Tuyên Hoàng phản ứng đầu tiên, lập tức hét lên, hưng phấn ôm lấy Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến cũng không dám tin, dù sao kiếm được số tiền này quá dễ. Một trăm tỉ là một con số khổng lồ.
Phải biết rằng, đây chính là tiền mặt. Có rất nhiều công ty định giá trăm tỷ, nhưng tuyệt đối không có số vốn lưu động lên tới trăm tỷ, mà tính từ tất cả tài sản hữu hình và vô hình của công ty.
Vậy một trăm tỷ này quá đáng sợ rồi.
Trần Triệu Dương cũng không quá bất ngờ, dù sao anh cũng đã dự tính trước được điều này.
Tê Duyệt bên cạnh tái mặt.
Thua rồi, ông ta thua rồi.
Ông ta là một trong ba vua đánh bạc của thành phố Úc, vậy mà lại thua trước một kẻ không có tiếng tăm gì, mất hết cả danh tiếng.
Không những thế, một khoản tiền lớn như vậy, sòng bạc chẳng thể nào bỏ ra, mà người chịu uất ức, không cần đoán cũng biết là ông ta.
Tương lai của ông ta sẽ vô cùng thê thảm.
Ông Kim ở trong phòng theo dõi cũng ngồi xuống salon, vẻ mặt đau đớn không nói nên lời.
Mà ông ta hối hận nhiều hơn. Sớm biết vậy đã bỏ đi năm mươi triệu tiền đặt cược của cậu ta. Bây giờ thì tốt rồi, người ta thăng nhiều như vậy, ông ta không thể nào chịu đựng tổn thất lớn như thế.
Ông ta biết, nếu ông ta không thể đưa ra một câu trả lời cho chuyện này, sợ răng không thể nào. ăn nói được với nhà họ Hà.
Đã như vậy thì chỉ có một cách thôi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông Kim lộ ra ý muốn giết người.
“Tân Hải, tìm ngài Lạc Vũ tới đi”, ông Kim giương mắt nhìn Tân Hải, nói.
“Ông Kim, tước sĩ Lý ở đây, làm vậy sợ là không ổn”, Tân Hải ở bên cạnh âm thầm giật mình, lo lắng hỏi.
“Hừ, bây giờ tước sĩ thì có lợi ích gì? Hơn nữa, bảo ngài Lạc Vũ che mặt lại, lúc đó ai biết được là người của sòng bạc làm chứ?”, Ông Kim cười lạnh, ánh mắt càng thêm kiên định.