Đương nhiên Trần Triệu Dương không cần nhìn chằm chẳm về phía cửa, đôi mắt xuyên thấu của anh đã nhìn xuyên vào trong tòa nhà đó rồi.
“Tâng một của toà nhà không có gì đặc biệt, chỉ là tiệm đồ chơi văn hoá vắng tanh. Bình thường mà nói, những tiệm như vậy hẳn có rất nhiều người, nhưng cửa tiệm này lại không có khách hàng, cũng chỉ có một nhân viên, mà còn đang ngủ gật.
Trân Triệu Dương nhìn giá trên những món đồ đó thì bừng tỉnh. Một cái hồ lô vỡ giá mấy chục nghìn, trách gì không ai ngó ngàng tới.
Nhưng mà, đây hẳn cũng là thủ đoạn của Long Tổ, không muốn để quá nhiều người quấy rầy.
Đôi mắt xuyên thấu quét qua tầng hai, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một phòng trà, một phòng ngủ. Nhìn thế nào cũng không giống nơi ở của người Long Tổ.
Nhưng mà anh lại cảm thấy Bạch Thấm không thể nào gạt anh được. Trước khi lên máy bay, Trân Triệu Dương đã gọi cho Bạch Thấm, cô ấy đã cho anh địa chỉ này.
“Tầng ba càng không có gì cả, chỉ là một kho hàng, ngoài một ít đồ chơi văn hoá đã cũ, thì là một vài đồ dùng trong nhà đã cũ nát.
Mặc dù Trần Triệu Dương có chút nghi ngờ, nhưng anh vẫn không nóng vội, tiếp tục quan sát.
Đôi mắt nhìn thấu quét toàn bộ toà nhà một lần, rốt cuộc anh cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Phía sau toà nhà này có một cái sân nhỏ, trong sân cũng sập xệ vô cùng. Nếu chỉ nhìn qua, đương nhiên không. có vấn đề gì cả. Nhưng mà, cửa sau của sân sau rõ ràng có người thường xuyên ra vào. Chốt cửa, thậm chí là đá trên mặt đất cũng bị mài nhẫn bóng.
Trần Triệu Dương dùng mắt nhìn thấy quét xuống phía dưới sân. Quả nhiên, cách cửa không xa có một chiếc cối xay, dưới đáy cối xay là cửa hang.
Theo đó, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt nhìn thấu trực tiếp đi vào.
Đi qua một hành lang thật dài, rốt cuộc gặp một cái thang máy. Thông qua đôi mắt nhìn thấu, từ thang máy nhìn xuống dưới, nhìn xuống khoảng mấy chục mét cũng không thấy được điểm cuối. Nhưng đôi mắt nhìn thấu của Trần Triệu Dương cũng có giới hạn, muốn xem thêm, chỉ có thể đi vào trong tiệm, nếu không thì không thể nào nhìn tới đáy.
Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương lập tức thanh toán, đi vào tiệm bán đồ cổ kia.
Sau khi đi vào, vốn dĩ Trần Triệu Dương còn nghĩ nhân viên kia sẽ gọi mình, không ngờ đối phương chỉ nhấc mắt nhìn anh rồi lại nằm xuống ngủ.
Trần Triệu Dương vui vẻ, mục đích anh tới không phải để mua đồ. Ngay lập tức, Trần Triệu Dương cầm một món đồ lên, giả bộ quan sát, nhưng đôi mắt nhìn thấu lại âm thầm quan sát bên dưới thang máy.
Không ngờ, cái thang máy đó lại đi sâu vào lòng đất hơn một trăm mét. Chẳng trách rất ít người có thể phát hiện. Bí ẩn như vậy, lại cất giữ ở nơi sâu như thế, nếu không có người cố ý đi tìm, thì không ai có khả năng tìm được nơi này.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn muốn xem xét thêm vài thứ, nhưng không ngờ sau khi thang máy đi xuống, nơi này chỉ còn lại chút phòng tuyến, căn bản không có bí mật gì cả. Điều này lập tức khiến Trần Triệu Dương thất vọng.
Nhưng mà anh cũng lười quan sát tiếp. Dù sao thì anh cũng không có ân oán gì với Long Tổ cả, sau này chưa biết chừng lại có thể hợp tác.
Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Bạch Thấm. Vài giây sau, cô ấy nhận điện thoại.
“Tôi vào tiệm rồi, lúc nào cô đến đón tôi?”, Trần Triệu Dương làm bộ như không biết gì cả, mở miệng nói.
“Anh chờ trong tiệm đồ chơi văn hoá đi, tôi sai người tới đón anh”, Bạch Thấm không nói thêm gì với Trân Triệu Dương, trực tiếp cúp máy.