Lần này, Trần Triệu Dương cũng không ngăn cản, mặc cho đối phương rời đi. Dù sao đối phương cũng là người của Long Tổ, bọn họ ra tay với mình, mình trả đũa thì được, nhưng nếu chủ động ra tay thì không được hay cho lắm.
Đến khi Tiền Tung mang thuộc hạ ảo não rời đi, Trần Triệu Dương mới ra ngoài, đỡ Đoàn Thiên Thuy đi vào.
“Không có thực lực, không ngăn được thì cứ để bọn họ vào, cần gì phải biến mình thành như vậy?”, Trần Triệu Dương truyền một ít chân khí của mình vào cơ thể Đoàn Thiên Thuy, đánh thức anh ta, không vui nói.
Đoàn Thiên Thuy tỉnh lại, nhìn thấy Trần Triệu Dương cứu mình, nhất thời hơi lúng túng. Dù sao, trước đó anh ta cũng không khách khí gì với Trần Triệu Dương.
“Cảm ơn anh, lần này tôi nợ anh, sau này có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp anh”, Đoàn Thiên Thuy nghiêm mặt, trịnh trọng nói.
“Với thực lực của cậu, nếu tôi không giải quyết được, cậu có thể sao?”, Trần Triệu Dương không để bụng mà nói.
“Trần Triệu Dương, cảm ơn anh, nếu hôm nay không có anh, sợ rằng tôi đã… Tóm lại, cảm ơn anh”, Bạch Thấm cũng mở miệng nói cảm ơn Trần Triệu Dương.
“Nhưng mà, vừa rồi anh không nên để anh ta đi, ít nhất cũng dạy dỗ anh ta cái đã. Nếu có thể, trực tiếp đánh anh ta thành tàn phế là tốt nhất”, Bạch Thấm chuyển đề tài, có chút tiếc nuối.
“Xin cô đấy, anh ta là người của Long Tổ, giờ tôi còn chưa muốn đối đầu với Long Tổ đâu”, nghe Bạch Thấm nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức đảo mắt, không vui nói.
Bạch Thấm này đúng là đứng nói chuyện không đau thất lưng, nếu tên đó không dựa vào danh tiếng của Long Tổ, anh cũng lười để ý đến Tiền Tung.
“Tiền Tung cũng chỉ là một thành viên bên ngoài của Long Tổ mà thôi, căn bản không phải thành viên chính thức”, đột nhiên Bạch Thấm mở miệng nói.
“Cái gì? Sao cô không nói sớm? Nếu nói sớm, tôi đã đánh gãy chân anh ta rồi”, nghe Bạch Thấm nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức trừng mắt, tức giận nhìn cô ấy.
“Anh cũng không hỏi mà”, Bạch Thấm liếc mắt, đáp lại.
“Nếu anh ta không phải thành viên chính thức của Long Tổ, sao lại trâu bò như vậy? Cô cũng không dám làm gì anh ta”, Trần Triệu Dương không nhịn được tò mò hỏi.
“Mặc dù Tiền Tung không phải thành viên chính thức của Thanh Long Tổ, nhưng anh trai anh ta là một thành viên của Long Tổ, thực lực vô cùng mạnh. Nếu Tiền Tung không làm chuyện sai lẽ thường, sợ rằng không có ai dám đụng vào anh ta”, Bạch Thấm lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
“Không phải vừa rồi cô nói anh ta là một trong bốn tổ trưởng sao? Long Tổ của các người có rất nhiều tổ sao? Vậy Thanh Long Tổ có địa vị thế nào?”, Trần Triệu Dương hiểu, sau đó lại nghỉ ngờ hỏi.
“Long Tổ có rất nhiều tổ nhỏ, bốn Long Tổ, theo thứ tự là Thanh Long Tổ, Hắc Long Tổ, Kim Long Tổ, còn có Ám Long Tổ thần bí nhất”.
“Thanh Long Tổ chịu trách nhiệm chiến đấu, Hắc Long Tổ chịu trách nhiệm trừng phạt và kỷ luật, Kim Long Tổ chịu trách nhiệm tiếp xúc với những công việc hợp tác cần thực lực”.
“Còn về Ám Long Tổ, có thể nói là tổ thần bí nhất toàn bộ Long Tổ, chủ yếu chịu trách nị ám sát và tình báo. Xét về bề nổi, thực lực mạnh nhất của Long Tổ là Thanh Long Tổ, nhưng mọi người đều nói, thực lực của Ám Long tổ mới là mạnh nhất. Đến tận bây giờ, chúng tôi cũng không biết Ám Long Tổ có bao nhiêu người, có thực lực thế nàơ”.
“Đương nhiên, đây chỉ là nòng cốt của Long Tổ, trừ bốn Long Tổ này ra, kế tiếp là những tổ nhỏ ở các tỉnh, thành phố khác, thực lực cũng không giống nhau, có mạnh có yếu, không hề ít”.
“Những tổ viên chính thức của Long Tổ, ngoài những người kể trên thì còn một ít thành viên bên ngo: thực lực không quá mạnh, nhưng bọn họ đều thắng rất nhiều người, chủ yếu là vì tìm nhân tài mới cho Long Tổ mà quản giáo khắp nơi”.
Sau khi nghe Bạch Thấm giải thích, Trần Triệu Dương mới hiểu được kết cấu của Long Tổ.