“Tôi muốn làm gì hả? Thật ra các ông biết mà, như các ông nghĩ thôi”, trong mắt Viên Vô Nhai lộ ra vẻ hài hước, sau đó rút ra một thanh nhuyễn kiếm ở bên hông. Kiếm rung lên, nhuyễn kiếm vốn dẻo lập tức thẳng ra. Sau đó, anh ta tung người lên, hung hăng đâm về phía Trần Triệu Dương đang tăng cấp.
“Dừng tay”, thấy hành động của Viên Vô Nhai, Đại Hà lập tức quát lớn, bóng người vụt biến, trực tiếp ngăn cản phía trước Viên Vô Nhai, đánh ra một chưởng đẩy lùi anh ta.
“Quả nhiên, đây là học trò cưng của các người. Đã vậy, phải xem các người có ngăn được tôi hay không”,
Viên Vô Nhai cười tà, nhuyễn kiếm trong tay nhanh như chớp đâm về phía Điền Đại Hà. Tốc độ nhanh vô cùng, nháy mắt đã tới trước mặt ông ta.
Điền Đại Hà không dám đỡ, vội vàng xoay người tránh đi.
Nhưng mà, ông ta trốn, Viên Vô Nhai lại bắt được kẽ hở, trực tiếp xông ra ngoài, đánh về phía Trần Triệu Dương.
“Thẳng nhãi này, cậu dám”, Tạ Đồ và Thẩm Tu đã tới, trực tiếp ngăn Viên Vô Nhai lại, đồng thời tấn công Viên Vô Nhai.
Ngay lập tức, ba người đánh nhau. Điền Đại Hà không ra tay, mà đứng bên cạnh quan sát. Ông ta biết, dựa vào thực lực của Viên Vô Nhai, rất có thể sẽ lao ra. Ông ta muốn đảm bảo Viên Vô Nhai sẽ không quấy rối cậu thanh niên kia đột phá. Dù sao, chuyện lần này cũng do bọn họ tính sai, nếu không thì cậu thanh niên đó sẽ không bị Viên Vô Nhai nhắm vào.
“Hai lão già các ông vẫn khó dây dưa như vậy. Nhưng mà, các ông cho rằng làm vậy thì có thể cản tôi sao? Mơ đi!”, Viên Vô Nhai hừ lạnh, vô cùng khó chịu với sự cản trở của Tạ Đồ và Thẩm Tu, anh ta bắt đầu tấn công nhanh hơn.
“Võ đạo tông sư đánh nhau quá kích thích”.
“Ban nãy cậu Trần đánh với võ đạo tông sư của nhà Mộ Dung, tôi cảm thấy những võ đạo tông sư đó quá kém, đây mới là võ đạo tông sư thật sự”.
“Đương nhiên, ba người họ đều có tiếng một thời, mà Viên Vô Nhai, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại là thiên tài tuyệt thế, thực lực còn kinh khủng hơn rất nhiều võ đạo. †ông sư cao tuổi”.
“Tôi thấy lão Tạ và lão Thẩm cũng không bắt được Viên Vô Nhai, thực lực của anh ta mạnh đến mức nào vậy? Chẳng lẽ đã là điền phong võ tông rồi sao?”
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, tất cả đều hoảng sợ, lại càng khiếp sợ hơn với thực lực của Viên Vô. Nhai.
Sau khi tấn công nhanh, Viên Vô Nhai cũng không đột phá được vòng vây của hai người họ, trái lại còn bị hai người ép lùi lại mấy bước. Chuyện này khiến anh ta thẹn quá hoá giận.
“Hai lão già này, đây là các ông ép tôi đấy. Vốn dĩ không muốn hai người đổ máu ở đây, nhưng đã vậy thì các ông chỉ có thể chết thôi”, Viên Vô Nhai tấn công hồi lâu không có kết quả, bắt đầu tức giận.
Anh ta hừ lạnh, thu lại nhuyễn kiếm trong tay, hai tay †toả ra hai luồng khí mạnh kinh khủng. Hai luồng khí này khiến người khác vô cùng không thoải mái, âm u lạnh lão đến đáng sợ, khiến cho người khác khí huyết sôi trào.
“Thăng khốn, quả nhiên cậu đã luyện loại tà công này, hôm nay không thể tha cho cậu được”, cảm nhận được hai luồng khí trên người Viên Vô Nhai, sắc mặt ba người lập tức thay đổi, lộ ra vẻ tức giận.
“Không tha cho tôi hả? Trái lại tôi muốn xem thử các ông có bản lĩnh gì! Hôm nay sẽ để các người làm đá lót đường cho thần công của tôi”, hai mắt Viên Vô Nhai đỏ như máu, luồng khí tà ác trên người anh ta càng trở nên kinh khủng. Anh ta lạnh lẽo cười, tốc độ nhanh hơn gấp đôi, nháy mắt đã tới trước mặt Điền Đại Hà, hung hăng vỗ một chưởng vào ngực ông ta.