Nhất thời, Trân Triệu Dương có chút tò mò, rốt cuộc là tại sao Ngô đại sư lại đến đây? Vì sao mọi người đều †ỏ vẻ kính trọng ông ta như vậy?
Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai cũng không sốt ruột, hai người ở đó chờ đợi cùng mọi người.
Ngô đại sư Ngô Hàng Vũ ngồi ở giữa được mọi người vây quanh nịnh bợ, ông ta đắc ý bày ra dáng vẻ của cao nhân đắc đạo.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên trông giống như quản gia vội vàng chạy tới, cẩn thận chắp tay với Ngô Hàng Vũ: “Ngô đại sư, thân thể của ông chủ nhà chúng tôi đột nhiên xuất hiện trạng thái không bình thường, mời ông đi xem một chút”.
“Nhanh, dẫn đường cho tôi”, nghe xong lời nói của quản gia, Ngô Hàng Vũ lập tức đứng dậy, vội vàng nói.
“Vâng!, quản gia đáp lời rồi nhanh chóng dẫn đường.
Bên này, nhóm bác sĩ được mời đến cũng nhanh chóng đi theo sau, cơ hội lần này bọn họ nhất định không thể bỏ qua, nếu như ăn may chữa khỏi được bệnh cho ông cụ Hứa thì chuyện tiền bạc cả đời này đều không phải lo nghĩ.
“Đi, chúng ta cũng đi theo xem sao”, Trần Triệu Dương vẫn có ấn tượng tốt với ông cụ Hứa, nếu như ông cụ thực sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn anh sẽ ra tay giúp đỡ.
Rất nhanh, mọi người đã đến phòng ngủ của ông cụ Hứa, lúc này, trong phòng bày đủ loại dụng cụ, còn có một số bác sĩ đang nhỏ giọng thảo luận về bệnh tình của Hứa Kiến Quốc.
Trần Triệu Dương cũng không vội vàng ra tay, anh dùng đôi mắt xuyên thấu để xem xét bệnh tình của ông cụ, anh phát hiện ra ông cụ Hứa cũng không phải là có bệnh gì, mà là thời gian đã hết, các cơ quan trong cơ thể đã bắt đầu suy yếu, nói cách khác chính là đèn dầu đã cạn.
Tình hình này chắc chắn không thể dùng một chút thuốc là có thể xoay chuyển được, mà hiện tại, anh cũng không tiện đứng ra xem bệnh cho Hứa Kiến Quốc, dù sao, ở nơi này cũng không ai quen biết anh.
“Ngô đại sư, ông mau xem xem, ông chủ nhà chúng tôi bị làm sao vậy?”, sau khi Ngô đại sư bắt mạch cho. ông cụ Hứa xong, quản gia không nhịn được mà hỏi han.
“Không sao cả, tôi kê cho ông ấy một ít thuốc rồi châm cứu cho ông ấy, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa sẽ ổn thôi”, Ngô Hàng Vũ bình tĩnh nói.
“Nếu được như vậy thì tốt quá”, quản gia liên tục nói cảm ơn, sau đó gọi người đem giấy bút đến để Ngô
Hàng Vũ viết đơn thuốc.
Ngô Hàng Vũ cũng không từ chối, ông ta bắt đầu đặt bút viết ra tên của một số loại thuốc.
“Nhanh chóng chuẩn bị tốt những loại thuốc này rồi mang đến đây”, Ngô Hàng Vũ viết xong liền đưa tờ giấy cho quản gia.
“Còn làm phiền đại sư châm cứu cho ông chủ nhà chúng tôi luôn”, nhìn ông cụ tinh thần uể oải, quản gia lập tức nói với Ngô Hàng Vũ.
“Không thành vấn đề”, Ngô Hàng Vũ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía những người đang vây xem kia, kiêu ngạo nói: “Hôm nay mọi người thật may mắn, có thể được quan sát cận cảnh toàn bộ quá trình châm cứu Hồi Hồn Cửu Châm!”
“Cái gì? Hồi Hồn Cửu Châm! Thật hay đùa vậy?”
“Chẳng lẽ đây là Hồi Hồn Cửu Châm trong truyền thuyết, có thể làm cho người chết sống lại sao?”
“Từ trước đến nay chưa hề nghe nói đến việc Ngô Hàng Vũ biết Hồi Hồn Cửu Châm, sẽ không phải là chỉ nói như vậy để lấy lòng mọi người chứ?”
“Hừ, Ngô đại sư mà còn cần lấy lòng mọi người sao, nhất định là ông ấy có năng lực thực sự”.
Nhóm bác sĩ xung quanh khiếp sợ không thôi, nhất là bên phía các bác sĩ trung y, trong mắt bọn họ đều mang theo mong đợi, hiển nhiên là rất muốn được tận mắt chứng kiến Hồi Hồn Cửu Châm trong truyền thuyết.