“Ông à, ông làm cái gì vậy? Nào, ông làm thế này không phải là giết vấn bối rồi sao?”, Trần Triệu Dương không ngờ được rằng Bạch Vệ Hiền lại làm như vậy, anh bất ngờ không kịp đề phòng, ông ấy đã quỳ rạp xuống đất, điều này khiến anh rất lo lắng.
Hai người Bạch Triển Mộ và Bạch Thấm đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt, thế này là sao vậy?
Ông nội lại còn quỳ xuống trước mặt Trần Triệu Dương, làm gì có nguyên tắc nào như thế này?
“Nếu như cậu không đồng ý với tôi thì tôi sẽ không đứng dậy”, Bạch Vệ Hiền nghe Trần Triệu Dương nói xong, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Ông à, dù sao thì ông cũng phải nói xem rốt cuộc là chuyện gì chứ? Nếu như ông bảo tôi làm chuyện không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ tôi cũng thật sự phải làm sao?”, nhìn thấy dáng vẻ này của ông cụ, Trần Triệu Dương vội vàng tránh ra chỗ khác, sau đó gấp gáp nói.
“Vậy chắc chắn không thể, tôi bỏ cả thể diện nếu chỉ vì để cậu làm điều ác thì chẳng phải là không có lời chút nào saơ”, Bạch Vệ Hiền nhân cơ hội đáp.
“Ông Bạch, không phải ông định nói đến ba người Tạ Đồ chứ?”, Trần Triệu Dương đột nhiên nghĩ tới điều gì, bèn mở miệng hỏi.
“Đúng rồi, sao thế? Cậu biết bọn họ à?”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, Bạch Vệ Hiền lập tức ngẩn người ra, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Ông Bạch, nếu như ông muốn nói đến ba người bọn họ thì ông mau đứng dậy đi”, Trần Triệu Dương nghe xong, quả nhiên, Bạch Vệ Hiền có quen biết với ba người Điền Đại Hà, nếu không thì cũng không trúng loại độc giống nhau.
“Không được, nếu như tôi đứng lên, cậu lại không đồng ý với tôi thì sao?”, Bạch Vệ Hiần lại lắc đầu, sau đó kiên định nói.
“Không được thì ông gọi điện thoại cho ba người bọn họ đi”, Trần Triệu Dương nghe xong thì thấy nhức đầu, bèn lấy điện thoại di động của mình ra, không hề do dự mà bấm gọi cho Tạ Đồ.
Điện thoại mới vang lên hai tiếng thì đã có người nhận, Trần Triệu Dương bèn mở loa ngoài lên.
“Này, cậu em Trần Triệu Dương, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế?”, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Tạ Đồ, giọng điệu nói chuyện rất thoải mái.
“Lão Tạ, là ông sao?”, Bạch Vệ Hiền nghe thấy giọng nói quen thuộc này, lập tức hai mắt rưng rưng, giành lấy điện thoại.
“Ông… Ông là lão Bạch đấy ư? Thật sự là ông sao?”, Tạ Đồ ở đầu dây bên kia của điện thoại nghe thấy âm thanh này thì vô cùng kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Là tôi, lão Thẩm và lão Điền thế nào rồi?”, cách một cái điện thoại, Bạch Vệ Hiền ổn định lại đôi bàn tay đang run rẩy, suýt nữa đã không giữ nổi điện thoại.
“Hai người bọn họ đều rất tốt, à, đúng rồi, tôi có một †in tốt muốn nói cho ông biết, độc của ba người chúng tôi được giải rồi, ông đang dùng điện thoại của Trần Triệu Dương, chắc là không cần ba lão già chúng tôi đi xin cậu ấy nữa nhỉ? Lúc đầu chúng tôi còn muốn chuẩn bị kĩ một lễ lớn để xin cậu ấy giúp ông giải độc nữa, xem ra hiện tại không cần dùng rồi”, đầu bên kia điện thoại vui vẻ.
Nghe Tạ Đồ nói như vậy, Trần Triệu Dương lập tức hiểu ra, lúc đầu anh cảm thấy Bạch Vệ Hiền có thể quỳ xuống vì ba người kia, thế nhưng hôm qua anh lại không nghe thấy ba người Tạ Đồ đề cập đến chuyện của Bạch Vệ Hiền, thì ra là người ta không tiện để nhờ anh đi chữa bệnh cho người khác nên mới chuẩn bị một lễ lớn, tình cảm của bốn người này đúng là tốt.
“Tiần bối Tạ, đừng mà, không cần dùng đến cá lớn đâu”, Trân Triệu Dương vội vàng hắng giọng hô lên với người trong điện thoại.
Nghe anh nói xong, Tạ Đồ và Bạch Vệ Hiền lập tức. cười ha ha.
Biết độc của Bạch Vệ Hiền đã được giải rồi, ba người Tạ Đồ cùng nhau tới nhà họ Bạch, một mặt là chúc mừng Bạch Vệ Hiền đã hồi phục, mặt khác cũng là đến để cảm ơn Trần Triệu Dương.
Mặc dù Thẩm Tu đã đưa cho Trần Triệu Dương lò luyện đan trước, nhưng ba người bọn họ đều cảm thấy thứ đó không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của mình, cho. nên, ba người mới cùng nhau tới, chính là để tặng quà cho anh.
Mặc dù mọi người không biết người đã tập kích nhà họ Bạch là ai, nhưng mà không có chứng cứ thực tế, người bị bắt sống không bao lâu sau đã tự tử, cho nên bọn họ cũng chẳng hỏi được gì.
Về phần Tiền Mộc, giờ đã thành một kẻ vô dụng, hắn †a không chấp nhận được nên phát điên, cuối cùng nhà họ Bạch cũng không làm khó Tiền Mộc, đã tiễn hắn ta đi.
Từ đó, ân oán giữa hai nhà họ Bạch và họ Tiền hoàn toàn kết thúc. Bây giờ trở đi, nhà họ Tiền ở đất thủ đô này đã không còn tồn tại nữa.