Sau khi trở lại quán bar, Tô Hồng Mị vùi đầu vào khuỷu tay của Trần Triệu Dương, không dám ngẩng đầu lên nhìn những thuộc hạ kia, thực sự quá xấu hổ, cô ta vất vả lắm mới tạo nên được uy nghiêm, sau lần này e rằng chẳng còn sót lại chút gì.
Có điều, nếu cho cô ta chọn lại vô số lần, sự lựa chọn của cô ta vẫn sẽ là dũng cảm bước một bước này ra, dù cho con đường phía trước bẫy rập chông gai dày đặc, xóc nảy gập ghềnh, cô ta cũng không sợ.
Sau đó Trần Triệu Dương an ủi Tô Hồng Mị một lúc, báo bình an cho đám người Nam Cung Yến, đồng thời cũng hỏi thăm tình huống của Hồ Lộc Minh.
Nhưng điều làm cho Trần Triệu Dương cảm thấy kinh ngạc chính là, không có ai ra tay với Hồ Lộc Minh, xem ra đối phương cũng đã biết, Hồ Lộc Minh là đại bản doanh của mình, nếu như đối phương không nắm chắc, chắc chắn sẽ không ra tay nữa.
Chỉ là Trần Triệu Dương không hiểu rõ, tàn dư của Giang Môn sao lại đi cùng với Vu Thần Giáo?
Hơn nữa, nhà họ Mộ Dung và Vu Thần Giáo cũng có quan hệ với nhau.
Trước đây khi Viên Vô Nhai của Thiên Diễn Tông hạ độc hại bốn vị lão giả, độc được sử dụng có quan hệ tới Vu Thần Giáo.
Từng dấu hiệu đều cho thấy, Vu Thần Giáo đã cài rất nhiều tai mắt của mình vào nhiều thế lực, thậm chí bồi dưỡng cho bọn họ nằm vùng, một khi những người nằm vùng này đạt được địa vị nhất định trong mỗi thế lực, đến lúc đó đồng thời ra tay, e là sẽ tạo nên tổn thất rất lớn.
Trần Triệu Dương và Tô Hồng Mị cùng ở trong phòng của cô ta, hai người cũng không nhân cơ hội làm chuyện gì, mà vô cùng yên tĩnh ở đó.
Trong đầu Trần Triệu Dương sắp xếp lại những chuyện xảy ra gần đây một chút, còn Tô Hồng Mị lại hưởng thụ cơ hội ở cùng một chỗ với Trần Triệu Dương.
Anh không gấp gáp trở về, ở chỗ của Tô Hồng Mị một buổi trưa, Trần Triệu Dương cũng không nhàn rỗi, dạy cô ta tu luyện nhập môn, lúc này mới rời khỏi.
Mặc dù Tô Hồng Mị vô cùng không muốn, thế nhưng cô ta cũng biết, Trần Triệu Dương có việc của mình, hơn nữa, cô ta cũng hiểu rõ địa vị của mình.
Cô ta chỉ có thể là tình nhân của Trân Triệu Dương, vĩnh viễn không thể trở thành vợ chính thức của Trần Triệu Dương, dù sao, người vợ chính thức của anh chính là Nam Cung Yến, đó là người con gái mà ngay cả phụ nữ cũng phải yêu.
Ngay khi Trần Triệu Dương vừa trở lại Hồ Lộc Minh, đã nghe thấy tiếng động cơ của máy bay trực thăng, mọi người đang tu luyện đều tỉnh lại, đi ra ngoài biệt thự, nhìn về phía máy bay trực thăng.
Sau khi Trần Triệu Dương nhìn thấy người trên máy bay, lập tức lộ ra vẻ mặt nghỉ hoặc, không chút do dự, anh cấp tốc lao thẳng tới chỗ máy bay trực thanh vừa hạ cánh.
Những người khác nhìn thấy động tác của Trần Triệu Dương, còn tưởng rằng có địch tấn công, lúc này mỗi người đều cầm vũ khí vọt tới.
“Mọi người đừng khẩn trương, là người mình”, Trần Triệu Dương không nghĩ tới lúc mình vừa cử động lại làm cho mọi người đều tới đây, vì sợ mọi người đột nhiên ra tay, anh nhanh chóng mở miệng nói.
Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, vốn dĩ mọi người đang sốt sắng cũng lập tức nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi máy bay trực thăng dừng lại, bốn vị lão giả và một người trẻ tuổi đi xuống khỏi máy bay trực thăng.
“Chú em Trần Triệu Dương, ha ha, chúng tôi tới làm khách, có hoan nghênh không?”, Tạ Đồ đi đầu bước nhanh tới, ôm lấy Trần Triệu Dương và la lớn.
“Tiên bối Tạ, sao mọi người lại đến?”, Trần Triệu Dương không nghĩ tới mấy người bọn họ đều xuất hiện ở đây, điều này làm cho Trần Triệu Dương vô cùng vui mừng.